Đối với chuyện Tần Tiểu Mặc trở lại tổ chuyên án, nhân viên trong tổ đều bị vây bởi một loại trạng thái hưng phấn, giống như Tần Tiểu Mặc đến thì nơi đây đầy đủ như một gia đình.
"Ngươi thật sự là rất vô dụng , trúng một viên đạn liền nằm đến hai tháng a"
"Ngươi thì sao, ngươi thì sao? Bớt khoác lác đi, sao lúc người ta bị đạn bắn, ngươi kề bên không lên đỡ đạn đi." Hiểu Yến có thể nói là fan trung thành của Tần Tiểu Mặc, chỉ lo giữ gìn cho nàng.
"Hai người các ngươi mỗi ngày đều cãi nhau ầm ĩ được a." Tần Tiểu Mặc nở nụ cười với hai đồng sự suốt ngày đấu võ mồm.
"Nhưng không phải chúng ta thật vất vả đem chị Tiểu Mặc của ngươi trở lại công tác rồi sao." Bác Văn cầm một đống tư liệu trong tay, ngoài hồ sơ còn có băng ghi hình đi đến trước mặt Tần Tiểu Mặc.
"Cho ngươi, lo mà coi bù lại. Hai tháng này vụ án có nhiều bước phát triển trọng đại, cấp trên điều xuống chuyên gia theo dấu chân, còn có tổ trinh sát, thẩm vấn này kia, một đống chuyên gia nên cũng điều tra ra được một chút này." Bác Văn hiển nhiên không có cảm tình với đám chuyên gia kia, kỳ thật việc này tổ chuyên án bọn họ hoàn toàn có thể làm được, nhưng vì cấp trên muốn thể hiện rằng họ coi trọng vụ án này nên thật sự phái rất nhiều người đến hiệp trợ điều tra.
Bất quá, chuyên gia rốt cuộc vẫn là chuyên gia, bọn họ dùng một ít biện pháp giúp cho tổ chuyên án thu được ích lợi không nhỏ, ví dụ như đống tư liệu trên tay Bác Văn hiện giờ.
"Được, để ta coi." Đầu tiên Tần Tiểu Mặc rút ra một băng ghi hình.
"Bác Văn, ngươi ở bên cạnh giải thích giúp ta một chút, chứ ta coi cũng vô dụng." Tần Tiểu Mặc nhét băng ghi hình vào trong máy.
"Ok."
"Đây là thời điểm phát sinh, trong công viên có nhân chứng chụp được, các ngươi đang đánh nhau, nhìn đi, người này là ngươi." Bác Văn chỉ chỉ vào màn hình.
"Quá anh dũng." Tần Tiểu Mặc nói giỡn khoe khoang một câu.
"Thôi đi, chút nữa còn có đoạn hi sinh anh dũng ngắn ngủi của ngươi kìa." Bác Văn liếc Tiểu Mặc.
"Ách... vậy thì coi như xong, ta không muốn nhìn." Tần Tiểu Mặc khoát tay, nàng thật sự không muốn nhớ lại ký ức lúc bị đạn bắn.
Nhưng cố tình không muốn nhìn thì cũng phải nhìn, Bác Văn nói cho Tiểu Mặc biết manh mối hoàn toàn nằm ở đoạn đó.
"Dù thế nào cũng phải coi?"
"Uh, phải coi."
"Được rồi." Tần Tiểu Mặc đương nhiên vẫn là thỏa hiệp .
"Dừng lại! Dừng ở chỗ này!"
"Uh."
"Nhìn nơi này, trong góc có một gã cầm súng trong tay, thấy không, góc độ rất tốt, ngươi bị trúng đạn là do người này. Chứ tên bảo tiêu đã sớm chạy trốn rồi." Bác Văn giải thích với Tần Tiểu Mặc.
"Cái gì, nguyên lai là hắn..." Tần Tiểu Mặc nhíu mày.
"Uh. Theo chúng ta suy đoán...và qua lời miêu tả của mấy tên tội phạm bị sa lưới, người này chắc chắn là cấp cao trong tổ chức buôn lậu thuốc phiện của chúng." Bác Văn nói khẽ.
"Kỹ năng bắn súng không tồi. Điều tra ra là loại súng gì không?"
"Đương nhiên, có lấy đầu đạn trong người ngươi đi điều tra. Sau đó chúng ta cũng đến hiện trường, chuyên gia phân tích dấu chân đã thu thập và phân tích. Kế tiếp căn cứ vào băng ghi hình, tổng cục đã tìm vài chuyên gia máy tính khôi phục lại."
"Nhưng mà hắn chỉ lộ một phần tư không nhìn đến khuôn mặt, thì khôi phục sẽ rất khó." Tần Tiểu Mặc nhíu mày, vụ này quả thật khó khăn.
"Uh, tuy khó nhưng cuối cùng vẫn tra được đến đây. Ở trong này, có mấy người, chúng ta đưa cho bọn hắn phân biệt, nhưng bọn hắn quá thận trọng, phải sớm đối diện khẩu cung, mà khẩu cung xong căn bản cũng hỏi không ra cái gì, chút manh mối cũng không lộ ra."
"Không phải có chuyên gia thẩm vấn sao?"
"Uhm có, nhưng không được."
"Lão Mã cũng thử rồi ?"
"Uh, hỏi được một ít."
"Là cái gì?"
"Chính là người đứng sau bọn hắn a, chỉ mỗi gã đó, không lộ ra thêm chuyện gì khác nữa, cưỡng bức dụ dỗ gì đều không được, vốn chúng ta nghĩ dùng đến chiêu của ngươi."
"Chiêu nào?" Tần Tiểu Mặc không hiểu chuyện gì, chẳng lẽ mình còn có chiêu gì độc nhất vô nhị sao?!
"Chính là lấy thân nhân bọn họ ra nói chuyện." Bác Văn có nghe qua đại sự tích bên phân cục của Tần Tiểu Mặc, hiện tại trong tổ chuyên án có người nào không biết Tần Tiểu Mặc có tuyệt chiêu khi thẩm vấn đâu.
"Trời, cái đó cũng đâu phải độc môn bí tịch gì, ta học hỏi từ người đi trước thôi."
"Không quan tâm thế nào miễn hữu dụng là được."
"Uhm, rồi sau đó ? Các ngươi không phải đã dùng sao, có được không?"
"Trọng điểm ở chỗ này, chúng ta ý đồ tìm thân nhân bọn họ, nhưng điều tra thật lâu, căn bản là tìm không thấy, một người cũng không tìm được. Bọn họ dùng giấy căn cước, hộ khẩu, danh tính cái gì cũng đều là giả, chặt đứt đường lui của chúng ta." Bác Văn thở dài một hơi, vì chuyện này mà hắn mọc thêm cả đống tóc bạc.
"Xem ra bọn hắn thật đúng là đội cảm tử..." Tần Tiểu Mặc suy nghĩ nói ra.
"Ngươi còn có chiêu gì không?"
"Tạm thời chưa nghĩ ra, để coi lại tư liệu đã." Tần Tiểu Mặc phục hồi lại tinh thần, nói.
Vì thế cả ngày hôm nay, Tần Tiểu Mặc đều đi theo Bác Văn xem lại hết các tư liệu, văn bản, hình ảnh của vụ án trong hai tháng nay, chờ khi hai người xem xong đã là bảy giờ tối, các đồng nghiệp tổ chuyên án phần lớn đều mệt nhọc nguyên ngày, nhưng bởi vì Tần Tiểu Mặc trở lại nên mọi người quyết định cùng đi giải stress một chút.
"Ăn cái gì a?" Hiểu Yến hỏi.
"Ăn lẩu đi, trời này ăn lẩu mới đúng, ta biết con đường phía trước có một quán lẩu, vô cùng ngon." Lão Mã đề nghị.
"Uh, không tồi." Bác Văn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Các ngươi ồn ào gì chứ, sao không hỏi xem Tiểu Mặc muốn ăn cái gì" Trần An Khánh hô.
"Đúng đúng, Tiểu Mặc ngươi muốn ăn cái gì?" Tất cả mọi người đưa mắt chuyển hướng về phía Tần Tiểu Mặc, trông mong nhìn nàng, tất cả mọi người đã muốn đói chịu không được.
"Ta sao cũng được, vậy ăn lẩu đi." Tần Tiểu Mặc thấy cái nào cũng ổn.
"A a a, thật tốt quá, ta muốn ăn thịt dê, thịt bò, còn có ..."
"Rồi rồi, theo thường lệ, nồi lẩu uyên ương được không, có vị cay mới ngon."
< Lẩu uyên ương : hay còn gọi là lẩu hai vị, sở dĩ có tên gọi này là vì nồi lẩu được chia làm hai phần - bên nước lẩu cay và bên không cay. >
"Không muốn không muốn, ăn lẩu suông đi, ghét nhất lẩu uyên ương , cuối cùng hai bên đều sẽ cay hết." Hiểu Yến tương đối yếu ớt, không ăn cay được.
< lẩu suông ~ chắc chắn là không có vị cay rồi >
"Một cái lẩu cay một cái lẩu suông là được rồi. Có gì mà cãi nhau..."
Một đống người cùng nhau nói cười vui vẻ, dọc đường còn thảo luận ăn cái gì, Tần Tiểu Mặc ngồi trên xe nhưng lại nhắn tin cho chị Diệp.
【 yêu ơi, tối nay em không về nhà ăn, bọn họ rủ cùng đi ra ngoài ăn, tụi em cũng lâu không gặp nên em quyết định đi theo họ một bữa. 】cuối tin nhắn còn kèm theo một emotion lấy lòng.
【 ừ, nhớ ăn no. 】
【 chị muốn ăn gì không? Em mua về cho chị? Ăn thịt dê nướng không ? 】 Tần Tiểu Mặc sợ Diệp Tử bị đói.
【 chị xào rau rồi, em tự ăn là được khỏi mua. 】
Được, Tần Tiểu Mặc quả nhiên là hiểu biết Diệp Tử , nàng biết ăn chiều tất nhiên là rau xào, nhiều lắm thêm chút thịt, làm sao nàng để cho người mình yêu mỗi ngày đều ăn mì xào rau được chứ.
【 vẫn là nên mua về cho chị, mỗi ngày sao chị đều có thể không ăn thịt nhỉ, không có dinh dưỡng. 】
【 ừ, vậy thì chị không ăn no. 】 Diệp Tử không nói thêm gì, chỉ đồng ý lời Tần Tiểu Mặc. Cô biết nếu mình không đồng ý Tiểu Mặc vẫn mang đồ ăn về, một khi đã như vậy thì cứ vui vẻ tiếp nhận thôi, dù sao cũng là Tiểu Mặc muốn tốt cho cô.
Trong đoạn tình cảm này hai người không ngừng gặp khó khăn trở ngại, nhưng cũng không ngừng làm cho bản thân mình trở nên càng thích hợp với đối phương.
【 tốt, tình yêu ngoan, đến đây hôn một cái, muahzz 】 Tần Tiểu Mặc nói những lời buồn nôn thật làm người ta chịu không nổi, nhưng chiêu này chỉ cố tình áp dụng với Diệp Tử, nhìn thấy tin nhắn này, Diệp Tử hoàn toàn không kiềm chế được giơ lên khoé miệng mỉm cười.
Tới nơi, Tần Tiểu Mặc mở cửa xe, đi xuống, các đồng nghiệp theo ở phía sau cũng lục tục đi vào quán lẩu.
"Ông chủ, mười ba người."
"A đến liền." Ông chủ nhìn thấy đông khách có lời to vội chạy tới đón chào bọn họ.
"Ông chủ, một cái lẩu suông, một lẩu cay. Lẩu suông để bên này." Trần An Khánh nói với ông chủ.
"Được được."
"Hắc, không ăn cay ngồi bên này, ăn cay thì ngồi bên kia nha." Không biết là ai rống lên một tiếng. Tần Tiểu Mặc quyết đoán chuyển qua bên chỗ ăn cay.
Hành động này của Tần Tiểu Mặc làm cho Hiểu Yến bất mãn, lập tức bĩu môi.
"Chị Tiểu Mặc , chị không ngồi với ta a?"
"Tiểu nha đầu, chị Tiểu Mặc ngươi ăn cay, đâu có giống ngươi cứ như được nuông chiều từ bé." Tiểu Lý xấu miệng trêu chọc Hiểu Yến. Hai người này cứ ở gần là cãi nhau, mọi người đã quen rồi, cũng không thèm phản ứng, cứ để bọn họ ầm ĩ thôi, dù sao người ta cũng hay nói yêu nhau lắm cắn nhau đau mà.
Chờ Hiểu Yến và Tiểu Lý ngưng chiến, đồ ăn cũng được đưa lên hết. Lẩu cay hương vị rất thơm, Tần Tiểu Mặc từ xa cũng ngửi thấy được.
"Còn khách khí cái gì, thúc đẩy mau ăn thôi." Trần An Khánh ra lệnh, mọi người mới dám động đũa.
"Cái kia cái kia, đưa nấm hương cho ta với."
"Cho ngươi nè."
"Bác Văn, hai chúng ta cùng nhau hợp tác lâu như vậy, ngươi cũng không thèm gắp cho ta miếng thịt dê nữa."
"Gì chứ, ngươi sớm nói ngươi muốn ăn là được."
"Haha, muốn uống chút rượu không?" Lão Mã tương đối thích uống rượu, tại trường hợp này, bình thường cũng chỉ có hắn sẽ nhắc tới chuyện uống rượu.
"Uống rượu sao được, gần đây bận rộn như vậy, ngày mai còn có một đống chuyện cần giải quyết nữa mà." Tần Tiểu Mặc cau mày, nói.
"Đúng vậy, ngươi ít uống một chút đi." Trần An Khánh gắp củ cải bỏ vào chén Lão Mã, cùng Tiểu Mặc khuyên nhủ.
"Được rồi, vậy ta sẽ ăn cho no." Lão Mã bĩu môi, buông tha ý tưởng này.
Ăn xong bữa tối đã là hơn mười giờ, Tần Tiểu Mặc gấp gáp muốn trở về, nhưng cũng không quên đóng gói đồ ăn cho Diệp Tử, thịt dê còn có bánh bao thịt gì gì đó.
"Chị Tiểu Mặc, mua về cho nàng ăn sao?" Hiểu Yến lại gần hỏi.
"Uh." Tần Tiểu Mặc cười cười.
"Nàng thật hạnh phúc, chị tốt với nàng như vậy." Ngữ khí của Hiểu Yến hơi chua, như có chút hâm mộ, nhưng lại không quá giống.
"Nàng đối với ta rất tốt, ta cảm thấy rất có lỗi với nàng, giống như lần này trở về điều tra vụ án, kỳ thật nàng chịu rất nhiều áp lực tâm lý." Nghĩ đến chị Diệp, trong lòng Tiểu Mặc tràn đầy yêu thương cùng cảm tạ.