Cảnh Sát Trảo Tiểu Thâu (Cảnh Sát Bắt Trộm)

Đúng rồi, tổ trưởng, anh vào bằng cách nào vậy?” Lâm Tiểu Hồng bỗng phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc hỏi. Tất Lập Kỳ vốn không thể đụng vào bất kì thứ gì có mạch điện, huống chi trang bị bên ngoài căn phòng này lại là khóa điện tử.

Tất Lập Kỳ giơ một chiếc vòng tay màu đen – lấp la lấp lánh – đeo trên cổ tay trái mình lên, giống như đang khoe khoang bảo vật cho Lâm Tiểu Hồng xem.

“Đây là món quà Tiểu Lộ tặng cho tôi, tôi đã thử nhiều lần rồi, sau khi đeo nó vào, bất kể là đụng vào thứ gì cũng sẽ không làm hỏng như mọi khi!” Tất Lập Kỳ vừa nói vừa đưa tay lên bàn phím trước mặt Lâm Tiểu Hồng, sờ soạng để chứng thực.

“Hả!!” Lâm Tiểu Hồng sợ tới mức la toáng lên: “Đừng nha tổ trưởng, máy tính này tới ba nghìn bảy trăm tám mươi ngàn đó, nếu anh làm hư, tôi bồi thường không nổi đâu nha!!”

Tất Lập Kỳ vừa cười vừa tiếp tục sờ sờ, ánh mắt y liếc qua phía Tiểu Lộ, nụ cười lại càng đặc biệt dâm đãng hơn mọi khi.

“Ơ?” Lâm Tiểu Hồng kéo tay Tất Lập Kỳ quẳng sang một bên, ôm bàn phím. Tuy nhiên, cô lại phát giác thì ra máy tính cũng không có bốc khói đen như cô dự tính, hơn nữa còn bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, nó còn có thể hoạt động nha!

“Chiếc vòng điện trở đó được tạo thành từ Cacbon và dòng tĩnh điện trên người anh ta. Chỉ cần mang vòng điện trở này trên tay thì có thể phòng ngừa việc anh ta chạm vào đồ vật bị chạm mạch. Ngoài ra, tôi còn thêm vào chức năng chạy giờ, cho nên cũng có thể sử dụng như đồng hồ.” Tiểu Lộ nói.

Lâm Tiểu Hồng cảm thấy đây là một chuyện khó tin, cô nhìn Tiểu Lộ, lắp bắp: “Đã nhiều năm như vậy, không có bất kì một bác sĩ nào có thể đưa ra biện pháp giải quyết chuyện này, vậy mà cậu lại làm được…”

“Cũng không có gì, rất đơn giản…” Tiểu Lộ nhìn về phía màn hình máy tính, lập tức đổi chủ đề: “Tôi đã đăng nhập vào phòng chat mật, cô cũng vào đi.”

Chờ những người bạn trên mạng của Tiểu Lộ tiến vào phòng chat, thì nick Bambi cũng lập tức sáng lên.

Tiểu Lộ vừa ấn biểu tượng buzz, thì nick Lão Quỷ, Hồng Thử, B Gà, Bệnh Mù Màu cũng sáng lên.

“Mọi người đã đến đông đủ.” Tiểu Lộ nói.

Tất Lập Kỳ bẻ bẻ tay, mặt mày khó chịu. Mấy người trên màn ảnh đó, ngoài nick Hồng Thử là nhân viên cảnh vụ ra, những người còn lại nếu không phải là hacker đã nhiều lần xâm nhập cơ sở dữ liệu của chính phủ, thì cũng là tội phạm đang truy nã.

Hơn nữa tên gọi là B gà đó, vào dịp Quốc khánh lần trước, theo lẽ là do tổng thống ra lệnh, tam quân (lục quân, không quân, hải quân) cùng nhau tề tụ, rồi đến tòa nhà cao nhất trong thành phố T bắn pháo hoa suốt một giờ đồng hồ. Đến cuối cùng thì từ trên trời hiện lên bốn chữ “Quốc vận xương long” thật to.

Không biết là B Gà có thù oán gì với tổng thống mà lại dám đột nhập vào hệ thống, để pháo hoa phóng chậm mười phút không nói, mà quan trọng là tgã ta lại sửa bốn chữ “Quốc vận xương long” thành bốn chữ “Tổng thống là GAY”.

Từ “Thống” (quản lý, thống lĩnh) biến thành “Thống” (đâm, chọc), khiến tổng thống giận đến mém chút nữa sùi bọt mép đi bệnh viện. Từ đó về sau, B Gà cũng bắt đầu bước trên con đường tội phạm truy nã.

Mấy người này có thể tụ họp thành một chỗ như vậy, xem ra thế giới internet này cũng nhỏ thật nha!

Lâm Tiểu Hồng nhìn Tất Lập Kỳ, nói khẽ, “Tổ trưởng, anh đừng làm bậy.”

Tất Lập Kỳ đang bẻ ngón tay lập tức ngừng lại, y cảm thấy vô cùng mất hứng, “Biết rồi! Trước khi tóm được tên trùm Tả Ánh Long, mấy tên trộm vặt này một tên tôi cũng không đụng tới.”

Lâm Tiểu Hồng gật đầu.

Tiểu Lộ không hề để tâm đến cuộc đối thoại của Lâm Tiểu Hồng và Tất Lập Kỳ. Cậu gởi vào phòng chat bức ảnh của Tả Tiểu Manh mà cậu đã chụp lại hôm cô nàng đại náo cảnh cục.

Ba người nọ xem. Sau đó, một trong ba người hô lên: “An Lị Khả Kì, An Lị Khả Kì, nữ thần của tôi ơi!”

Lão Quỷ hét to: “Mấy cái này là gì vậy?”

B Gà hô to: “Là hình ảnh toàn thân của nữ thần 3D! Oh~My~God~”

Từ bên kia truyền sang tiếng Bệnh Mù Màu bịt mũi, “Tôi chảy máu mũi…”

Tất Lập Kỳ thật không thể  hiểu nổi trong đầu mấy tên hacker tối ngày chui rút trên máy tính đó rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, đó chỉ là đống kim loại lập thể mà thôi, làm gì phải kích động như vậy chứ?

Hai tay của Tiểu Lộ giơ lên không trung, tập trung dùng ngón tay gỡ bỏ từng bộ phận trên cơ thể Tả Tiểu Manh ra.

Bốn người, trong đó có Lâm Tiểu Hồng đều im lặng, nhìn chăm chú vào từng động tác vừa nhanh chóng vừa gọn gàng của Tiểu Lộ.

Tứ chi của Tả Tiểu Manh bị phân giải đến từng bộ phận nhỏ nhất, chỉ có cái đầu rũ xuống và hai mắt nhắm nghiền là không thể tháo ra được, những bộ phận khác trên cơ thể đều bị gỡ ra gần hết.

Từ khi biết Tiểu Lộ đến giờ, những chuyện mà cậu làm đều khiến Lâm Tiểu Hồng phải đổ mồ hôi hột.

Cậu ta xâm nhập vào cơ sở dữ liệu của cảnh cục, mang những báo cáo về vụ đại náo lần trước đến, hơn nữa còn chỉnh lại nguyên trạng đống kim loại bị hỏa tiễn tốc độ cao phá vỡ.

Lâm Tiểu Hồng bắt đầu nhìn thật kĩ Tiểu Lộ.

Tất Lập Kỳ cũng trừng mắt nhìn Tiểu Lộ. Những báo cáo đó đều do y duyệt qua rồi mới cho đưa vào cơ sở dữ liệu, cho nên y đương nhiên biết tên hacker này đã ở trong cảnh cục – trước mặt tổ trưởng Tất Lập Kỳ là y đang làm cái gì.

Sau khi chuẩn bị xong, Tiểu Lộ mới ngẩng đầu lên, lập tức phát hiện hai vị cảnh quan đang nhìn mình, “À, như vậy sẽ nhanh hơn…” Lúc cậu nói, vẻ mặt thật vô tội.

Những người ban nãy im lặng một hồi, rồi bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Bệnh Mù Màu lên tiếng trước, “Loại siêu hợp kim này có độ cứng rất cao, tớ từng thấy nó được dùng làm máy bay tân tiến nhất. Sử dụng nó cho người máy, chẳng lẽ là muốn chế tạo ra người máy chiến đấu?”

Lão Quỷ tiếp lời, “An Lị Khả Kì chính là nữ thần chiến tranh trong “Thiên đường cuối cùng”! Mà khoan, chẳng lẽ người máy này có liên quan đến “Thiên đường cuối cùng?”

Lâm Tiểu Hồng dùng nick Hồng Thử trên mạng lên tiếng, “Tớ thấy An Lị Khả Kì trong “Thiên đường cuối cùng” được tạo ra từ người máy này. Bởi vì ông chủ đứng phía sau “Thiên đường cuối cùng” là Tả Ánh Long, chuyện xấu mà ông ta làm vô số, gần đây phía cảnh sát đang điều tra ông ta. Có lẽ vì thế mà ông ta mới phái người máy này đến cảnh cục cảnh cáo. Chắc là các cậu đã xem tin tức rồi, mấy hôm trước cảnh cục thành phố T xém chút nữa đã bị hủy, rất nhiều cảnh viên bị thương, tất cả là do người máy này làm.”

“Cảnh cục thành phố T sao lại gà như vậy chứ?” Lão Quỷ cười to.

Lâm Tiểu Hồng bắt đầu cảm thấy bực bội, “Cậu cứ đến thử xem cảnh cục gà hay không gà.” Cô nói tiếp: “Người máy này được tạo nên từ loại hợp kim vô cùng rắn chắc, súng ống gì cũng đều không thể thương tổn đến cô ta. Nếu không phải tớ dùng hỏa tiễn hạng nặng TI3 tạo một lỗ to như cái động trên bụng cô ta, thì cô ta cũng chưa chịu bỏ đi.”

“Hỏa tiễn TI3?” Lão Quỷ lập lại một lần nữa.

“Cậu bắn xuyên qua cô ta?” Bệnh Mù Màu nói.

“Nè, Hồng Thử, vậy là ngày đó cậu có mặt ở hiện trường? Đừng nói, cậu là cảnh sát nha?”

Tiểu Lộ gõ gõ lên bàn, “Hồng Thử có phải cảnh sát hay không, không liên quan gì đến chuyện chúng ta đang thảo luận.”

Ba người nọ im lặng một chút, nick Bệnh Mù Màu ở phía bên trái tối đi, cho thấy đối phương đã log out. Như mới đó, nick lại sáng lên.

“Quên đi, vì An Lị Khả Kì, cho dù cậu là Cảnh trưởng tớ cũng không quan tâm.”

“Vừa may cảnh trưởng là người chỉ huy cho sự kiện lần này” Tất Lập Kỳ thật muốn nói ra câu đó.

“Tớ đã từng nói chuyện với người máy đó, cô ta nói mình tên là Tả Tiểu Manh, không phải là An Lị Khả Kì. Hơn nữa, cô ta ứng đáp như người bình thường, hành động lưu loát, có thể tự do lựa chọn mục tiêu giết trước hay giết sau và cả các phản ứng phức tạp khác. Tớ cảm thấy Tả Tiểu Manh có thể là người máy trí năng nhân tạo, mà không phải là người máy chỉ nhận lệnh giết người bình thường đang lưu hành.” Tiểu Lộ suy nghĩ.

“Người máy trí năng nhân tạo không phải dễ chế tạo đâu!” Bệnh Mù Màu cũng suy nghĩ.

B Gà lập tức chen vào, “Không phải áo ẩn hình chỉ vừa mới lộ ra một tí về sơ đồ thiết kế mà chúng ta cũng đã biến nó thành thành phẩm rồi đó sao? Trên đời này không có gì là không thể đâu, Bệnh Mù Màu.”

“Bên Hoa Kỳ đã tạo ra được người máy trí năng nhân tạo như thế rồi, Bambi vừa mới cho tớ xem đoạn video ấy. Hơn nữa, bị hỏa tiễn TI3 phóng trúng, bụng bị phá to như cái động, mà còn có thể nhìn trước ngó sau, thấy phần thắng thấp hơn 50% mới quyết định bỏ đi, đó không phải là người máy trí năng nhân tạo thì là cái gì?”

Tấp Lập Kỳ vẫn đang im lặng, bởi vì y không biết gì về máy tính cả, y thật sự không hiểu mấy người đó đang bàn cái gì. Y chỉ biết ngồi ngây trên ghế, chân gác lên bàn, ánh mắt dán chặt vào vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Lộ.

Tất Lập Kỳ cảm thấy lúc Tiểu Lộ nghiêm túc, dường như lại đẹp hơn một chút. Aizz, đây mới là người y thích nha! Bất kể là nhìn trái xem phải thế nào cũng đều thấy một khí chất độc đáo khiến cho người ta muốn chà đạp, nhất là những lúc bàn chuyện chính sự như bây giờ.

Tiểu Lộ lấy bút điện tử chấm một điểm đỏ lên giữa trán Tả Tiểu Manh, “Các linh kiện trên cơ thể Tả Tiểu Manh tớ đều đã xem qua, riêng não bộ bị sóng siêu tầng điện từ bao phủ nên tớ không thể nhìn rõ bên trong được. Các cậu thấy bên trong là thứ gì?”

“Còn phải đoán” Lão Quỷ lên tiếng, “Não điện tử!” Vừa nói anh ta vừa dùng một máy tính khác kiểm tra cơ sở dữ liệu của A-đam. So sánh hai phía sẽ dễ biết hơn.

Lúc Lão Quỷ nói chuyện, chợt xuất hiện một tia laser màu lam chỉ vào nơi mà anh ta nhắc tới, “Phần tim là sự kết hợp phản ứng giữa các nguyên tử với nhau, cung ứng điện năng cho toàn thân; phần đầu là bộ não điện tử siêu công nghệ, hơn nữa còn dùng sóng điện từ che lại giống như tường đồng vách sắt, khó có thể đột nhập vào hệ thống chủ; phần tứ chi là do siêu hợp kim cứng chắc nhất tạo thành. Hơn nữa, tớ nghe nói người máy trí năng có được kỹ năng khủng bố nhất thế giới, gọi là “Hệ thống tự chữa trị”…nếu thật sự là như vậy, thứ này quả thật là đáng sợ…vừa rồi ai hô “Nữ thần của tôi” vậy? Tìm bức tường, đi đập vào đó mười lần rồi trở về cho tớ!”

Tuy rằng theo như suy luận thì Tả Tiểu Manh là vật cản lớn nhất trong việc bắt Tả Ánh Long, nhưng giọng điệu của Tiểu Lộ vẫn vững vàng như cũ. Cậu không vì những lời của Lão Quỷ mà dao dộng chút gì.

Cậu chỉ tập trung nhìn lên màn hình, ráp lại toàn bộ linh kiện của Tả Tiểu Manh. Sau đó lại mở ra, động tác không ngừng lập đi lập lại, trong đầu trống rỗng, rồi lại như muốn từ sự trống rỗng ấy bắt được thứ gì.

Bốn người còn lại ai làm việc nấy. Phòng chat trở nên yên tĩnh, mọi người đều đang nghĩ phải đối phó với người máy Tả Tiểu Manh này như thế nào, còn Tiểu Lộ thì lại nghĩ là người nào đã sáng tạo ra người máy như thế.

Nhiều năm trước, lúc máy tính thế hệ thứ nhất ra đời, cha đẻ của máy tính Sai Gerasimos từng ghi lại ba điều: Một, người máy không được làm hại nhân loại; hai, người máy phải phục tùng nhân loại; ba, người máy có thể tự vệ nhưng không thể làm trái với hai điều trên.

Những điều này luôn được khắc sâu trong tất cả các con chip của các người máy, ngay cả A-đam cũng tuân thủ ba nguyên tắc. Cho nên, khi có một người máy trí năng nhân tạo vi phạm tư cách của người máy xuất hiện, Tiểu Lộ và những người bạn của mình mới kinh ngạc như vậy.

Vì trong phòng rất yên tĩnh, nên Tất Lập Kỳ cố nén cơn đau từ vết thương – tuy đã khép miệng nhưng  xương cốt vẫn còn chưa hồi phục – xuống được một lát, y cảm thấy hơi mệt mỏi, sau đó thì ngủ thiếp đi.

Dù gì thì cũng có Lâm Tiểu Hồng ở đây, chỉ cần vừa có kết quả, sẽ có người gọi y dậy.

Tất Lập Kỳ ngáp khẽ một cái, nhờ chiếc vòng tay Tiểu Lộ tặng mà y không ngần ngại gì gác chân lên chiếc máy tính xa xỉ nọ, đánh một giấc.

Nãy giờ vì mãi lo tập trung suy nghĩ mà đầu của Tiểu Lộ nặng gần chết, khi cậu nhìn qua thấy vẻ mặt ngủ ngon lành của Tất Lập Kỳ, như có thứ gì đó xoẹt ngang qua đầu cậu, khiến cho cậu không cách nào nắm bắt được.

Tiểu Lộ điểm nhẹ ngón tay lên bàn, âm thanh ấy khiến Lâm Tiểu Hồng quay đầu lại nhìn xem.

Tiểu Lộ nhìn Tất Lập Kỳ, vẻ mặt trở nên thật nặng nề, môi mím đến trắng toát.

Lâm Tiểu Hồng cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không lên tiếng, cô đoán Tiểu Lộ đang suy nghĩ chuyện gì đó rất quan trọng và chuyện mà Tiểu Lộ suy nghĩ có thể có liên quan đến vụ án.

Tiểu Lộ nhìn Tất Lập Kỳ, bắt đầu suy nghĩ miên man, “Rất lâu trước đây, máy tính vẫn chưa phát triển…trước đó nữa, là thời đại càng không biết đến cái gì là điện…”

Nếu Tất Lập Kỳ sinh ra ở một thời đại không có chiến tranh hạt nhân, thì DNA của anh ta cũng sẽ không đột biến, cũng sẽ không có một mái tóc tím để mọi người lấy đó làm trò cười, càng không có dòng tĩnh điện khiến anh ta không thể chạm vào máy tính.

“Sau lại có cách mạng công nghiệp, khoa học kĩ thuật đột nhiên tăng mạnh, tiếp theo là xuất hiện máy tính thế hệ thứ nhất và kéo dài cho tới nay. Hậu quả của việc sử dụng quá nhiều khoa học kĩ thuật, chính là trái đất dần dần suy thoái, ngay cả nguồn năng lượng cũng sắp cạn kiệt…

Sau đó là đến thời đại của chúng ta. Các quốc gia âm thầm đấu đá lẫn nhau tranh giành nguồn năng lượng, chiến tranh vô nghĩa kéo dài không ngừng, diễn biến ngày càng xấu mà nguồn năng lượng thì cũng chỉ ngày càng kệt quệ, tình hình lại chỉ ngày càng xấu đi…

…Vì suy tính cho an nguy của quốc gia, năm 2027, thành phố T cho ra đời máy tính siêu cấp đời thứ nhất, đặt dưới sự bảo hộ của cơ quan chính phủ.

Năm 2028, sau khi thí nghiệm thành công, máy tính siêu cấp đời thứ nhất mở ra hệ thống bảo vệ, liên tuyến với các xí nghiệp và những người dân trong thành phố.

Năm 2029, thành phố T có đến 90% các công ty và người dân tham gia vào kế hoạch bảo vệ của máy tính siêu cấp đời thứ nhất. Căn cứ  vào thống kê lúc ấy, tỉ lệ phạm tội giảm xuống đến 30%…”

Tiểu Lộ nói thật lâu, lại không nói vào trọng điểm, nhưng bốn người còn lại vẫn lắng nghe. Bởi vì lý giải lúc mở màn, nhất định có liên quan tới đáp án cần biết phía sau.

“Đến năm 2031, hệ thống máy tính siêu cấp thế hệ thứ hai với khả năng tính toán có tốc độ cực nhanh cùng độ ăn khớp tuyệt hảo đã thay thế thế hệ thứ nhất. Nguyên nhân là vì trước đó một năm đã xảy ra hiện tượng báo động, máy tính thường xuyên bị mất nguồn, khi khởi động lại thì xảy ra hiện tượng đoản mạch.

Có người cho rằng, nguyên nhân của việc này là do người phát minh ra nó đã sai lầm trong lúc lập trình, các hệ thống tự đấu đá nhau.

Người phát minh ra máy tính siêu cấp thế hệ thứ nhất đã từng nói, giống như thuyết tiến hóa của Đác-uyn, bản thân mỗi sinh vật đều sẽ tự tiến hóa, cho nên máy móc chỉ cần có mã hóa tương ứng, nói không chừng trình độ tiến hóa của nó còn nhanh hơn cả con người.

Người phát minh ra máy tính siêu cấp đời thứ nhất đã tin tưởng như vậy, lại không ngờ đến chuyện trong quá trình bắt chước đó lại xảy ra xung đột, sau đó là không ngừng xảy ra hiện tượng đoản mạch. Lấy nhân loại mà nói, tiến hóa có khi là tiến hành từ bên trong, cho nên đôi khi cũng xảy ra kết quả ngoài ý muốn, chẳng hạn như đột biến gien gây hiện tượng già trước tuổi, tử vong sớm. Thế hệ máy tính thứ nhất có lẽ cũng là như thế.

Năm 2031, máy tính siêu cấp đời thứ hai được nghiên cứu thành công, tiếp nhận nhiệm vụ bảo hộ cho thành phố T, việc phát triển trí năng nhân tạo cũng do đó mà bị hạn chế lại. Và máy tính siêu cấp đời thứ nhất lại bị chính tay người tạo ra nó…tiêu hủy…”

Sau khi Tiểu Lộ nói xong, bốn bề vẫn im ắng như cũ.

Những người ở đây điều là hacker, những chuyện này họ đương nhiên là đã từng nghe.

Tiểu Lộ suy nghĩ, sau đó nói tiếp, “Những người phát minh đều có một điểm chung, đó là sẽ không dễ dàng gì hủy đi tác phẩm tâm đắc của mình. Tớ có một suy đoán rất mạo hiểm, nếu tiến sĩ Khang Duật – người phát minh ra máy tính siêu cấp thế hệ thứ nhất – không có thật sự hủy đi thế hệ máy tính đó, mà giữ lại nó bằng một hình thức khác…hệ thống siêu điện của Tả Tiểu Manh gần như hoàn toàn giống với thế hệ máy tính thứ nhất…trí năng nhân tạo cũng trùng hợp xảy ra đột biến giữa ba nguyên tắc, ngoài ra còn có tư liệu mà tớ vừa mới tra được…”

Ngón tay của Tiểu Lộ vừa chuyển trên không trung, hình ảnh của Tả Tiểu Manh lập tức thu vào phía trong. Sau đó ngón trỏ vừa nhấc lên, lập tức xuất hiện một tòa nhà lộng lẫy dưới giao diện 3D.

“Đây là khu nhà cao cấp của Tả Ánh Long, cũng là người có quan hệ với Tả Tiểu Manh. Trước đó tớ đã điều tra kỹ, phát hiện hệ thống bảo vệ độc lập của nó vô cùng đặc biệt, các cậu nhìn kĩ xem…”

Lão Quỷ, B Gà và Bệnh Mù Màu chỉ là hacker đơn thuần, nên về phần hệ thống bảo vệ cũng không rành lắm, nhưng Lâm Tiểu Hồng vừa thấy Tiểu Lộ dùng ngón trỏ chỉ ra hệ thống mạch điện, cửa sổ và mặt tường, trên cỏ và hàng rào, tứ phía đều là phòng tuyến, chỉ cần có chút manh động, chuông báo sẽ vang lên.

Thiết kế này thật sự rất quen thuộc, “Là hệ thống bảo vệ của máy tính siêu cấp đời thứ nhất…” Cô kinh ngạc, kêu lên.

“Cái gì là hệ thống bảo vệ đời thứ nhất! Không phải nó đã bị tiêu hủy rồi à? Sao giờ lại xuất hiện ở chỗ của Tả Ánh Long?” Lão Quỷ ngơ ngác, hỏi.

Tiểu Lộ chiếu hình của Tả Tiểu Manh ra, gõ gõ giữa trán của cô nàng, “Toàn bộ bí mật đều nằm ở đây…”

“Não điện tử?” Bệnh Mù Màu cũng lên tiếng: “Cậu nói bộ não điện tử của An Lị Khả Kì là bản sao của hệ thống máy tính siêu cấp đời thứ nhất? Không thể nào, làm sao bỏ cơ sở dữ liệu khổng lồ của cái siêu điện đó vào trong một bộ não điện tử bé tẹo thế được?”

“Dung lượng chưa bao giờ là vấn đề cả.” Giọng của Tiểu Lộ vô cùng cương nghị, “Huống chi người tạo ra người máy này chính là tiến sĩ Khang Duật nổi tiếng khắp thế giới.”

B Gà bĩu môi, “Bambi, nếu suy luận của cậu là thật, thì đúng là đáng sợ nha! Cậu sắp dọa tớ tè cả ra quần rồi đây này!”

“Aizz…” Tiểu Lộ thở dài một hơi, sau đó cậu gõ đầu vào màn hình, đánh một cái rõ kêu, “Tớ cũng chỉ suy đoán mà thôi.”

“Nhưng tớ lại cảm thấy khả năng đúng có đến 70%, luận điểm của cậu có thể thành lập.” Lâm Tiểu Hồng cũng thở dài.

“Máy tính siêu cấp đời thứ nhất, hệ thống bảo vệ, não điện tử, nữ thần, tiến sĩ Khang Duật? Các người đang nói cái gì vậy?” Không biết từ lúc nào, Tất Lập Kỳ đã tỉnh dậy, mà y hình như còn nghe loáng thoáng bọn họ nói chuyện, nên trưng ra một đống câu hỏi.

“Với người tri thức về máy tính chỉ dừng lại ở thời kì đồ đá như anh mà nói, hẳn là có nói anh cũng sẽ không hiểu.” Tiểu Lộ gục mặt xuống bàn, đáp lại Tất Lập Kỳ một câu.

“Ai da, tên nhóc không biết sống chết này, dám nói chuyện với cảnh quan như vậy à?” Mắt Tất Lập Kỳ trừng to ra, tên Tiểu Lộ này đúng là càng ngày càng lớn mật.

“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Tiểu Lộ lập tức trừng mắt lại, “Đơn giản nhé, anh biết dùng bàn phím đánh chữ không?”

Tấp Lập Kỳ chỉ biết mím môi, không trả lời.

“Đơn giản hơn một chút, anh biết dùng chuột click vào trang web không?” Tiểu Lộ lại hỏi lần nữa.

Lần này Tất Lập Kỳ giận đến mặt đỏ bừng lên.

“Kết luận, người nguyên thủy thời kì đồ đá.” Tiểu Lộ quay đầu về phía mấy người bạn, khẽ lên tiếng: “Đau đầu quá, log out.”

Màn ảnh dần dần tắt đi. Lâm Tiểu Hồng cũng bắt đầu rời mạng.

Mười ngón tay Tất Lập Kỳ vấu lại kêu “răng rắc”, y thật muốn dạy cho cái tên Cố Tiểu Lộ không biết sống chết này một bài học.

Không hiểu về máy tính thì thế nào, y chính là tổ trưởng tổ trọng án ở tổng cục của thành phố T đấy! Để có thể ngồi lên vị trí này thì phải cần bao nhiêu tài trí, bao nhiêu lợi hại, cậu ta có biết hay không chứ!

Lâm Tiểu Hồng vỗ vỗ bả vai Tất Lập Kỳ, thản nhiên nói một câu: “Bỏ đi Tổ trưởng, anh không thấy cậu ấy đã vì vụ án của chúng ta mà mệt thành như vậy hay sao? Bambi chỉ là một sinh viên mười chín tuổi thôi, anh đừng so đo với cậu ấy nữa.”

“Bây giờ là cậu ta so đo với tôi, chứ không phải tôi muốn so đo với cậu ta!” Tất Lập Kỳ nói.

“Cảnh quan, nếu anh còn ồn ào phá giấc ngủ của tôi, tôi lập tức lấy điều khiển từ xa ngắt bỏ công năng trên vòng điện trở của anh đó!” Tiểu Lộ nhắm hai mắt, mơ màng nói.

Tất Lập Kỳ khiếp sợ, quay đầu lại nhìn Lâm Tiểu Hồng: “Có thể như vậy sao?” Vất vả lắm y mới có được thứ này, đương nhiên là không muốn mất đi như vậy.

Lâm Tiểu Hồng cười khổ, gật đầu.

Tất Lập Kỳ trừng mắt, nhìn phía sau ót Tiểu Lộ. Sau một hồi tính toán và lo lắng, bất đắc dĩ, y đành phải nhẫn nhịn, hai tay khoanh lại, thở phì phò mấy cái rồi ngậm miệng.

“Sao cậu ta lại ngủ ngay trên bàn…” Tiểu Lộ nghe loáng thoáng giọng ai đó đang nói.

“Làm trộm mà không cảnh giác như vậy, nơi này chính là cục cảnh sát đó nha…” Dường như cậu nghe thấy giọng cười của tên biến thái tóc tím đó.

“Tổ trưởng, anh ôm Tiểu Lộ tới phòng phía sau cho cậu ấy ngủ ngon một chút đi! Dạo này vừa phải đến trường, vừa phải giải quyết chuyên án, nhất định là mệt lắm rồi…”

Tiểu Lộ cảm thấy thân thể mình giống như đang bay lên không trung, là Kiệt Khắc ôm mình sao?

Không, không phải Kiệt Khắc.

Dường như đang tựa vào ngực của nhân loại, tai cậu đang dán vào vị trí trái tim của ai đó, nghe tiếng “Thình Thịch, thình thịch” vang lên đều đặn, âm thanh đó thật khiến người ta phải hoài niệm. Thật lâu trước kia, cậu cũng đã từng ở trong lòng của mẹ nghe như thế.

Tiểu Lộ muốn mở mắt ra xem người mình tựa vào là ai, nhưng mí mắt rất nặng, làm cậu thật muốn ngủ một giấc.

Cảm giác mệt mỏi chưa từng đến nặng nề như vậy. Nếu có Kiệt Khắc ở đây, đại khái sẽ nói, “Chỉ số mệt mỏi của cơ thể ngài hiện giờ là 100%, đã vượt quá giới hạn.”

Nghĩ tới đó, Tiểu Lộ – đang ngủ – không khỏi cười khe khẽ.

“Aizz, cậu ta vậy mà vừa ngủ vừa cười…Sao lại có thể…cười đáng yêu như vậy…”

Thân thể được đặt xuống lớp nệm mềm mại, Tiểu Lộ theo thói quen cọ cọ, sau đó kê đầu lên gối, kéo chăn lên, ủ cho ấm. Mặc dù có hơi lạnh, nhưng cũng thật thoải mái.

Sau đó cậu cuộn tròn thân thể lại, hoàn toàn đi sâu vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ màng, có ai đó sờ lên má cậu, thật dịu dàng, thật ấm áp.

“Tiểu Lộ, Tiểu Lộ…”

Nghe có người không ngừng gọi tên mình, Tiểu Lộ bèn mở đôi mắt to tròn ra nhìn.

Đập ngay vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp của Tất Lập Kỳ đang phóng đại lên khiến cho Tiểu Lộ xém chút nữa là bị ngất đi. Cậu “Á!” một tiếng, rồi vội vàng lui về sau, nhưng cậu lại phát hiện hai tay bị giữ chặt, không thể nhúc nhích gì được.

Tiểu Lộ nằm trên giường, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn. Sau đó phát hiện chiếc còng tay chết tiệt đó lại xuất hiện rồi mà lần này nó còn mang theo một chùm lông xù màu tím.

“Tôi thao!” Tiểu Lộ bực tức, mắng một câu thô tục.

“Nhưng là tôi đang…tóm cậu nha.” Tất Lập Kỳ khẽ mỉm cười.

Tuy rằng nụ cười của Tất Lập Kỳ hôm nay không dâm loạn chút nào, nhưng cũng không có nghĩa là chuyện kế tiếp mà y làm không có liên quan đến vấn đề này.

Từ lúc còn rất nhỏ, Tiểu Lộ đã bị cha mẹ ép phải học cách mở các loại khóa. Cho nên tất cả các loại khóa trên thế giới này, chỉ cần cậu nghiên cứu một tí thì sẽ mở được, nhưng chỉ có duy nhất chiếc còng tay là cậu vô phương.

Chuyện này tất nhiên là có liên quan đến nỗi ám ảnh tuổi thơ của cậu.

Lúc còn nhỏ, khi xem tin tức, bà chị đanh đá Cố Tiểu Hương đã chỉ vào cảnh mấy tên cướp bị cảnh sát bắt và nói với cậu: “Mày nhìn nè, nếu làm trộm mà để bị cảnh sát bắt thì tay sẽ bị còng lại. Mà mày lại ngốc như vậy, một khi bị còng lại thì coi như xong đời, sau đó cảnh sát sẽ nhốt mày vào nhà giam tối đen, bỏ mày trong đó cả đời, cho mày vĩnh viễn không ra được. Cố tiểu ngốc, mày còn muốn làm trộm nữa không, còn muốn nữa không? Mày nhất định sẽ bị bắt, Cố tiểu ngốc, mày nhất định sẽ bị bắt!”

Từ đó về sau, hễ nhìn thấy cảnh sát thì cậu sẽ tránh đi thật xa, mắt thì liếc chiếc còng tay chằm chằm. Thật ra thì Cố Tiểu Hương cũng chỉ muốn hù cậu mà thôi, không ngờ lại khiến cho em trai cô thấy cảnh sát và còng tay là đổ mồ hôi hột.

Tất Lập Kỳ áp lên người Tiểu Lộ, mặc dù có chút nặng nhưng cũng không đến mức quá khó chịu.

“Tiểu Lộ, Tiểu Lộ…” Hôm nay giọng của Tất Lập Kỳ đặc biệt dịu dàng hơn mọi khi, “Đừng nhìn còng tay, nhìn tôi nè…Tiểu Lộ…Nhìn tôi đi…”

Tiểu Lộ dời tầm mắt ra khỏi chiếc còng tay màu tím. Cậu giương đôi mắt lên đối diện với ánh mắt của Tất Lập Kỳ, ánh mắt của y hôm nay thật ôn hòa, không hề bá đạo, thô lỗ như mọi khi.

Tất Lập Kỳ đúng là một người rất xinh đẹp, nét đẹp ấy thuộc dạng trung tính, bất kể là nam hay nữ gì thì cũng đều sẽ thích diện mạo đó của anh ta.

Đáng tiếc là trong đầu Tiểu Lộ luôn luôn ghi nhớ anh ta là cảnh sát, là cảnh sát nha, cho nên từ trước đến giờ rất ít khi cậu chịu nhìn nhận sự thật là Tất Lập Kỳ rất đẹp.

Khi Tiểu Lộ nhìn rõ nụ cười của Tất Lập Kỳ, thì phòng tuyến cảnh sát ấy cũng bị đánh tan. Cậu bỗng giật mình phát hiện, sao người này lại đẹp như vậy chứ? Đôi mắt, chân mày, chóp mũi, cái miệng đều rất hoàn mỹ, rốt cuộc thì mẹ anh ta là như thế nào nhỉ? Lại có thể sinh ra một người như vậy.

Thừa lúc Tiểu Lộ còn đang thất thần, miên man suy nghĩ, Tất Lập Kỳ đạ cúi đầu xuống, hôn người trong lòng. Nụ hôn vừa từ tốn vừa dịu dàng, giống như là đang dịu dàng với người tình của mình, hoàn toàn không giống với trước đây: vừa kêu ngạo vừa bá đạo.

Nụ hôn ngọt ngào lưu luyến từ từ mở ra phòng tuyến ranh giới, tiến sâu vào bên trong. Sau đó chậm rãi mút vào, làm dấy lên từng đợt run rẩy trên thân thể của hai người.

Trong mơ màng, Tiểu Lộ bị nụ hôn của Tất Lập Kỳ kéo theo, không ngừng cùng đầu lưỡi đối phương quấn cùng một chỗ, cắn nhè nhẹ. Với một người lần đầu niếm trải như cậu, không khỏi phát ra từng đợt rên / rỉ mê hồn.

Tay Tất Lập Kỳ cũng bắt đầu lướt vào trong áo Tiểu Lộ, tuy thân thể cậu có chút gầy gò nhưng lại trắng mịn, êm ái, sờ vào rất êm tay. Tuy nhiên, nửa người trên không phải là thứ mà Tất Lập Kỳ muốn chạm đến nhất, đương nhiên mấy giây sau, y lưu luyến đi thẳng xuống mục tiêu, cởi bỏ quần người đang mê muội không biết gì, một tay chen vào, cầm lấy nhược điểm chết người của Tiểu Lộ, bắt đầu xoa thật khẽ.

Tiểu Lộ hít sâu một hơi, thân thể bắt đầu vặn vẹo, bài xích.

“Ư…Ư…Tiểu Lộ…thả lỏng chút…Tiểu Lộ, tin tôi…tôi sẽ không tổn thương cậu… Hãy chịu đựng một chút, tiếp nữa sẽ rất thoải mái…” Tất Lập Kỳ nói khẽ vào tai Tiểu Lộ, giống như đang thôi miên.

Lúc này, Tiểu Lộ cảm thấy đầu mình bắt đầu trở nên hồ đồ, hoàn toàn mất đi khả năng tự hỏi. Má cậu ửng hồng, nhìn giống như trái táo đỏ.

Gần đây cậu mới vừa thay kính sát tròng nên mắt điều tiết kém, thêm vào động tác của Tất Lập Kỳ làm cho đôi mắt cậu bắt đầu mơ màng, ứa lệ.

Bỗng nhiên hừ một vài tiếng đại biểu cho sự chống cự yếu ớt, nhưng cậu cũng không thật sự muốn phá hư hành vi xằng bậy của tên cảnh sát ấy.

Tất Lập Kỳ yêu chết cái vẻ mặt kiểu đó của Tiểu Lộ. Y vừa vuốt ve, vừa hôn nhè nhẹ, gặm cắn, dục vọng trong lòng cũng theo đó ngày càng bành trướng hơn. Y thật muốn ăn sạch sẽ người đáng yêu dưới thân y, để cậu ta trở thành người của mình.

Thân thể Tiểu Lộ khẽ run lên, phân thân bị Tất Lập Kỳ nắm trong tay cũng hơi co giật.

“Chờ chút, giờ không được bắn.” Tất Lập Kỳ bỗng nắm chặt phân / thân của Tiểu Lộ, làm cậu khó chịu, rên lên khe khẽ.

Tất Lập Kỳ lấy bộ phận đã cương / cứng nãy giờ của mình ra, chạm vào “vật nhỏ” của Tiểu Lộ. Y dùng ngón cái chặn lại trước linh / khẩu của Tiểu Lộ, sau đó dùng sức ma sát phân / thân cứng rắn của hai người vào nhau.

Tiểu Lộ sắp cao / trào lại bị kìm giữ không thể giải phóng, cảm giác vừa thống khổ lại vừa tê dại đó khiến Tiểu Lộ chịu không nổi, bắt đầu phát ra những âm thanh nức nở.

Tất Lập Kỳ hôn lên đôi mắt mơ màng, lưỡi nhẹ nhàng liếm đi những giọt nước mắt đang chảy xuống. Cho đến khi toàn thân Tiểu Lộ bắt đầu run rẩy dữ dội, sắp không chịu được nữa, y mới buông tay ra, cho Tiểu Lộ bắn trước.

Tiểu Lộ thở hổn hển, nhắm nghiền mắt lại, sau cao trào thì thân thể cậu bắt đầu rã rời ra.

Tất Lập Kỳ nắm lấy tay Tiểu Lộ để lên phân / thân vẫn còn đang cứng rắn của mình, tiếp tục ma sát. Sau cùng, y bắn lên trên người mà y luôn mong nhớ, để cậu nhiễm đầy hương vị của mình.

“…Có thoải mái không?” Tất Lập Kỳ cắn khẽ lên vành tai người mình yêu.

“Mệt mỏi quá…” Cơ thể cậu như bị rút hết sức lực, cả người không thể động đậy.

Tất Lập Kỳ hôn khẽ lên môi Tiểu Lộ, rồi đứng dậy đi.

Đầu óc của Tiểu Lộ bắt đầu trở nên mờ mịt, không bao lâu thì chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ màng, cậu cảm thấy có ai đó đang dùng khăn ấm lau thân thể cho mình, cậu rất muốn mở mắt ra nhìn, nhưng do quá mệt mỏi, nên ngay cả chút sức lực nhúc nhích cũng không có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui