Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Trong căn phòng tối chỉ có ánh sáng của chiếc đèn ngủ mờ ảo ấy hai cơ thể đang quấn quýt lấy nhau cảnh tượng vô cùng lãng mạn. Cô lịm dần trong nụ hôn cuồng nhiệt của anh mà quên cả việc giãy giụa. Thuốc càng ngày càng mạnh nó điều khiển tâm trí anh biến anh thành một người hoàn toàn khác. Anh bắt đầu chuyển hướng, đặt từng nụ hôn cuồng nhiệt ấy xuống cổ, xuống thân dưới của cô. Một tay giữ chặt cổ tay của cô, một tay lần mò sờ soạng bên trong áo cô.

"Ư…"

Cô bất giác kêu lên, cô cũng đã bị men rượu khiến cơ thể yếu đi không thể phản kháng. Cơ thể của anh nóng bừng khiến cơ thể của cô cũng nóng theo. Anh dừng lại một lúc cởi bỏ chiếc quần vướng víu bên dưới, còn cô đang quằn quại vì không khí nóng nực này. Nhìn đường cong cơ thể của cô dưới ánh đèn kia đúng là không thể cưỡng nổi.

Anh vươn tay vén áo cô lên cao nhanh chóng cởi bỏ lớp quần áo bên ngoài của cô.

"Đừng!" - cô đưa tay ra phía trước cản người đàn ông đang nằm trên mình.

Anh hoàn toàn ngó lơ lời của cô mà chỉ tập trung giải quyết ham muốn bây giờ của mình. Anh dơ hai chân cô lên, kéo thật mạnh về phía mình.

"Á…"

Chỗ đó…của hai người va chạm vào nhau, cô có cảm giác như có điện chạy vào trong người làm tê liệt. Cô quằn quại, gương mặt nhăn nhó vì đau, hai tay bám chặt lấy ga giường. Theo phản xạ, hai chân của cô quắp chặt lấy hông anh…

"A…đau…đau…a…"

Anh không hề để tâm đưa người về đằng trước cúi xuống bắt đầu chiếm đoạt thân trên của cô. Thân dưới của anh liên tục đâm sâu vào trong cơ thể cô khiến hai chân cô tê cứng lại. Bất giác cô bám chặt lấy vai anh cố hết sức đẩy mạnh nhưng không thể.

"Hư…hức! Đừng…mau…dừng lại"

Ban đầu từng nhịp chậm rãi đã khiến cô đau muốn chết nhưng đến đoạn thuốc phát huy tác dụng mạnh nhất nhịp càng ngày càng nhanh, cả thân thể cô đưa theo nhịp ấy như muốn xé roạc thân xác cô.

"A…ưm…đau, đau quá!"

Anh vốn dĩ không định làm thế này nhưng tác dụng của thuốc đúng là không thể tự chủ được bản thân. Ban đầu anh chỉ bị thuốc điều khiển nhưng đến lúc tiếp xúc với cô anh mới phát hiện ham muốn của mình càng lúc càng mất kiểm soát. Đây là người phụ nữ đầu tiên anh làm chuyện này và đây cũng chính là…lần đầu của cả hai.

Anh thực sự có cảm giác với cô, mà còn là một cảm giác khó thể kiểm soát. Càng lúc anh càng điên cuồng hơn, ham muốn của đàn ông là một cái gì đó…thật kinh khủng.



Sáng hôm sau,

Cô bị tiếng chim hót ngoài kia làm cho bừng tỉnh. Cô mở mắt nhìn lên trần nhà bắt đầu cảm thấy cả người không còn sức. Cô gắng gượng ngồi dậy nhưng thân dưới vẫn còn hơi đau, cô lấy chăn che ngực nhìn đống quần áo lộn xộn dưới sàn nhà cảm thấy hơi tủi thân. Cô quay sang nhìn người đàn ông đang nằm cạnh vẫn còn ngủ say sau đêm kịch liệt hôm qua.

"Lục Nam Thành... tôi ghét anh"

Cô lẩm bẩm chửi anh rồi từ từ tuột xuống giường. Cô vơ lấy quần áo rồi chạy vào phòng tắm. Sau khi tắm xong anh vẫn ngủ say như chết, còn cô thẫn thờ đứng trước gương nhìn thân thể tồi tệ của mình, chỗ nào cũng có dấu hôn do anh để lại. Cô thay đồ rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Khoảng 15 phút sau khi cô rời đi anh mới tỉnh dậy. Lúc tỉnh dậy anh vẫn còn mơ hồ, đầu đau quặn lại bỗng dưng hình ảnh tối hôm qua hiện rõ mồn một trong đầu anh. Anh giật mình nhìn xuống thì thấy bản thân không mặc gì cả, hình ảnh quấn quýt đêm qua anh nhớ rõ đến từng chi tiết. Nhưng có một điều không thể phủ nhận là tối qua…rất tuyệt.

Anh vén chăn lên thì phát hiện có máu trên giường. Anh nhìn nó suy nghĩ:

"Lần đầu sao?"

Nói rồi anh đứng dậy cúi xuống nhặt quần áo rồi mặc lên người. Tắm xong anh có dặn dò người hầu:

"Thay ga giường và chăn mới của phòng này cho tôi"

"Vâng thưa thiếu gia"

Anh bước xuống nhà, những người phụ trách thay đồ cho anh cũng đã đứng xếp hàng từ trước. Anh không thể đẩy hình bóng của cô ra khỏi đầu mình, trong lúc người hầu chỉnh lại trang phục cho anh anh hỏi:

"Tô Dịch Nhi đâu rồi?"

Giai Kiệt đứng cạnh anh, đáp:

"À thiếu gia, Tiểu Dịch đã ra ngoài từ sớm"

"Tiểu Dịch?" - anh cau mày nhìn Giai Kiệt.

"Tại Tô tiểu thư nói là tôi có thể gọi cô ấy là Tiểu Dịch nên…"

"Thôi được rồi, chừng nào cô ấy về thì gọi cho tôi"

"Vâng"

Anh ra cổng, xe cảnh sát đã đợi sẵn ở bên ngoài. Mạc Bằng tới đón anh, đứng nghiêm trang khi anh bước tới.

"Đội trưởng"

Anh gật đầu mở cửa ngồi vào trong xe. Xe bắt đầu lăn bánh, chuyện đêm qua cứ liên tục xuất hiện trong đầu anh. Anh đã cố ngừng nghĩ tới nó nhưng không thể. Thấy anh ôm đầu Mạc Bằng lo lắng hỏi:

"Đội trưởng, anh sao thế?"

"Không có gì"

"Nếu anh thấy đau đầu thì có thể nghỉ ngơi, chắc là anh cảm thấy đau đầu về chuyện của tổ chức BlackWolf nhỉ?"

"Cậu nói nhiều quá đấy"

"Em…em xin lỗi đội trưởng"

Anh ngồi trong xe nhìn ra ngoài, gương mặt của cô cứ thoáng qua trên kính xe, anh thở dài gọi tên cô:

"Tô…Dịch…Nhi?"

Tới Thiên Du, anh lập tức vào trong phòng làm việc riêng của cảnh sát trưởng. Nhìn nét mặt của anh hôm nay có vẻ căng thẳng nên không ai dám tới gần phòng của anh.

Lật qua lật lại mấy trang giấy nhưng anh lại chẳng tập trung để làm việc được vì chuyện tối qua cứ xuất hiện trong đầu anh. Anh tức giận ném đống giấy xuống đất:

"Chết tiệt"

Đúng lúc có một thân ảnh xinh đẹp mở cửa bước vào, Ngô Tuyết Lan cất từng bước chân uyển chuyển đến chỗ xấp giấy rơi xuống đất thận trọng ngồi xuống và nhặt lên. Anh chằm chằm nhìn ả, Ngô Tuyết Lan mỉm cười bước đến chỗ anh.

"Nam Thành. Sao hôm nay anh lại nóng nảy thế? Anh không khỏe ở đâu sao?"

Ngô Tuyết Lan diện một hộ váy cúp ngực ngắn cũn tới đùi, khỏi cần nói cũng biết ả muốn quyến rũ anh. Ngô Tuyết Lan cố tình trang điểm cho thật xinh đẹp đến để gặp anh.

"Nam Thành, em muốn trưa nay được dùng bữa với anh, có được không?"

Anh nhìn cô ta từ trên xuống dưới rồi lại nhớ đến cô. Anh tự nhủ:

"Mình không tin là mình chỉ có cảm giác với cô ta"

Nói rồi anh nắm lấy tay Ngô Tuyết Lan kéo cô ta ngồi vào lòng mình. Ngô Tuyết Lan sướng ra mặt, hai má cô ta đỏ ửng lên còn tay thì khẽ đặt lên ngực anh.

"Nam…Thành, anh…anh muốn làm gì vậy?"

Dứt khoát anh đưa tay lên má của ả, nói:

"Không phải cô thích thế này sao?"

Anh lao đến hôn Ngô Tuyết Lan, cố gắng hôn giống cách mà anh hôn cô nhưng kết quả anh lại chẳng có cảm giác gì cả. Ngô Tuyết Lan thích quá cũng phối hợp cùng anh nhưng chỉ được một lúc anh đã buông ra.

Thấy hôn chưa có tác dụng anh chuyển hướng sang sờ soạng cơ thể của Ngô Tuyết Lan. Sau lưng ả có một chiếc khóa, nếu kéo khóa xuống thì váy sẽ tuột. Anh từ từ kéo xuống đến ngang lưng rồi thò tay vào trong, Ngô Tuyết Lan co người lại rên khẽ:

"Ưm…anh muốn làm ở đây sao?"

Anh vẫn không có cảm giác gì là thích thú hay kích thích khi tiếp xúc với Ngô Tuyết Lan. Cho dù là hôn hay là làm chuyện khác thì người phụ nữ duy nhất anh có cảm giác chính là cô.

Bất chợt anh hất Ngô Tuyết Lan ngã ra đất, đứng lên lườm nguýt ả:

"Ra ngoài"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui