Dật Hy nhào tới vươn tay định lấy điện thoại thì Thừa Phong nhanh tay hơn đưa ra xa làm hắn ngã lên đùi anh.
Dật Hy không để ý, tâm trí hắn tập trung vào cái điện thoại.
Thừa Phong đưa điện thoại lên cao, hắn ngồi dậy vươn tay lấy nhưng vẫn không được. Thừa Phong chỉ ngồi một chỗ vắt chân đưa qua đưa lại cái điện thoại nhưng Dật Hy vẫn không nhanh tay lấy được.
Hắn cứ nhoi nhoi trước mặt anh, không để ý bản thân đã ngồi lên đùi anh hai đầu gối quỳ hai bên. Hắn áp tấm ngực hắn vào mặt Thừa Phong.
Thừa Phong liền vươn tới cắn hắn một cái.
Cú cắn của anh không đau nhưng làm hắn giật mình, hắn trừng mắt nhìn anh.
Đáp lại là cái mỉn cười của anh, rồi anh cầm điện thoại bấm bấm gì đó rồi đẩy điện thoại lên bàn. Dật Hy xoay eo ra sau vươn tay chộp điện thoại tra tra. Hắn vẫn trong tư thế ngồi trên đùi anh.
- Hình đâu – hắn dùng tay lướt màn hình điện thoại muốn nứt vẫn không thấy hình.
- Yên tâm chỗ hình đó an toàn lắm – anh đưa lưng dựa vào salon.
- Thằng khốn trả đây – hắn nắm áo anh.
- Anh muốn trả cho sở cảnh sát?
- Không ý tôi, trả đây cho tôi.
- Điều kiện?
- Điều kiện gì chứ, thằng nhóc này..
- Vậy về sở mà nhận.
- …..muốn cái gì hả - hắn quát lên.
Thừa Phong biết hắn cũng đồng ý, nên giở nụ cười thỏa mãn.
Ngay từ đầu anh đã chú ý đến hắn rồi, Thừa Phong là người làm việc cẩn thận anh phân bố bao nhiêu người tiếp đón anh đều nhớ rõ. Vậy mà hôm nay lại lòi thêm một con mèo hoang đi lạc lóng nga lóng ngóng vụng về.
Từ nãy giờ anh im lặng quan sát và chụp được mấy tấm hình của hắn, và đối với người tự cao như Dật Hy anh biết danh dự của hắn rất quan trọng nên đã bày sẵn mọi thứ chỉ chờ kẻ tự tìm đường vào.
Nhìn đến đại thúc cảnh sát mặc đồ gợi cảm thế này thật không nhận ra, khiến người khác không nhịn được muốn trêu chọc.
Thấy vẻ mặt khó chịu của Dật Hy anh không để ý.
Anh đưa tay thò vào váy hắn để lên một cánh mông.
Dật Hy bất ngờ, đưa tay nắm tay Thừa Phong không cho tiến thêm nữa.
- Làm cái gì hà?
- Anh không phải là nhân viên hay sao? Vừa nãy phục vụ khách không được thì phục vụ ông chủ vậy.
- Mẹ nó, đừng có điên tôi không phải nhân viên.
- Mấy tấm hình….
Dật Hy phát hỏa, nhưng tình huống này hắn không thể chạy, có chạy cũng không thoát chẳng lẽ lại làm cái việc mà hắn ghê tỏm nhất sao.
- Quyết định xong chưa?
- ……được, coi như chó cắn vậy.
- Hừ, có chí khí, thế tự sướng cho tôi xem
- Cái gì?
- Không muốn?
Hắn cắn răng.
Hắn không còn lựa chọn nào hết.
Dật Hy đưa tay từ từ vào trong váy với tới cái vật ỉu xìu trong quần, hắn không kéo vật đó ra ngoài váy mà vẫn để dưới lớp váy và bắt đầu lên xuống.
Động tác của hắn thật chậm rãi khiến Thừa Phong mất kiên nhẫn, anh đánh mông hắn bắt hắn nhanh tay hơn.
Khoái cảm lan truyền khắp cơ thể, đầu óc trống rỗng chỉ nghe theo chỉ dẫn của Thừa Phong tăng đạo lực ở bàn tay sau vài giây hắn bắn ra trong quần của mình.