Sáng hôm sau
Dật Hy ngồi ở mép gường gục đầu, lúc thì trừng mắt nguyền rủa thanh niên đang nằm ngủ.
Hắn ôm đầu nhớ lại chuyện tối qua, tuy rất ghét nhưng cũng phải công nhận kĩ thuật của Thừa Phong rất tốt, hắn chưa từng thoải mái đến vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn cảm thấy bản thân thật yếu đuối. bị khuất phục dưới thân người đàn ông khác
Hơn nữa, có thể người thanh niên này là một tên tội phạm ngầm, mà hắn lại quan hệ với tội phạm, vậy chẳng phải hắn đang bôi nhọ hình ảnh cảnh sát hay sao, giống như gián tiếp làm điều xấu vậy.
Thừa Phong tỉnh lại thấy ai kia vò đầu bứt tóc vẻ mặt càng lúc càng nhăn, nhìn thật tức cười.
Thấy động đậy, Dật Hy biết người đã tỉnh
- Đêm qua biểu hiện rất tốt – anh ngồi dậy
- Ông đây là cảnh sát nha.
- Đừng có lôi cái danh hiệu vô dụng đó ra, anh chỉ là một đứa con nít?
- Hừ, sao cũng được, nói đi phải nói lại, cậu muốn bao nhiêu?
- Cái gì – anh dừng động tác mặc áo
- Tối qua ông đây cũng thoải mái, cậu 5 lần 7 lượt muốn tôi bắn, nên đã dùng nhiều kĩ thuật như thế để lấy lòng tôi, nói đi cậu muốn bao nhiêu?
- Hahahaha, anh nghĩ mình là ai, thật có óc hài hước nha.
- Cảnh sát cũng biết chơi trai bao xong cũng phải trả tiền vậy, sao hả?
Dật Hy cười khinh khiêu khích Thừa Phong, lời nói của hắn chính xác ám chỉ Thừa Phong là trai bao chuyên phục vụ đàn ông nên mới mở quán gay này.
Thừa Phong có chút kinh ngạc. Không ngờ người bị anh đặt dưới thân lại lên tiếng muốn trả tiền sau dịch vụ đêm qua của anh. Lạ một điều là anh không tức giận, anh chỉ cảm thấy chú mèo hoang trước mặt này, đang cố lấy lại chút sĩ diện đàn ông cho mình mà thôi. Nếu gặp người khác không biết chừng hàm răng không còn sót cái răng nào rồi.
- Hình như anh quên thì phải, vì cái gì anh phải vào căn phòng này, vì cái gì mà anh được tôi phục vụ?
- …..Ách – hắn nghĩ nghĩ rồi nhớ ra
Mấy tấm hình!
Con bà nó, sao lại quên mất tiêu vật quan trọng như vậy chứ, thằng nhóc này sẽ không vì mấy lời lúc nãy mà gửi tới sở chứ.
Dù trong lòng hắn rất hoang mang, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn Thừa Phong.
Thừa Phong biết là anh nói đúng chỗ nhột của Dật Hy nên chú ý quan sát vẻ mặt của hắn, không ngờ lại nhận được ánh mắt trong veo kia.
Hai người nhìn nhau chừng nửa phút bên ngoài có tiếng gõ cửa, bọn vệ sĩ nói tiếng anh với Thừa Phong, Dật Hy nghe không hiểu nhưng thấy Thừa Phong muốn rời đi.
Dật Hy cũng chẳng còn lí do gì ở lại đây nữa , trước khi đi hắn còn không quên nhắc khéo chuyện mấy tấm hình rồi nhanh chóng co giò biến mất tăm. Thừa Phong mỉm cười khôi phục vẻ uy nghiêm lạnh lùng bước ra khỏi phòng.
Lúc trở về. Dật Hy không có tâm trí để ý đến Thừa Phong, hắn chỉ nhớ là tên đại úy sẽ không thoát khỏi vụ này.
Nhưng Dật Hy hắn chỉ là phó cảnh sát nhỏ nhoi không thể một mình làm được trò trống gì, mà chuyện này cũng rất nguy hiểm hắn càng phải cẩn thận hơn.
Hắn chỉ có thể âm thầm như paparazi cầm máy ảnh theo dõi ông ta, từng bước theo dõi. Hắn nhớ tới cuộc trò chuyện hôm nọ nói mấy ngày thì có chuyến hàng gì đó, vậy chỉ cần chờ đợi rồi chộp được là xong.
Lúc hắn đang theo dõi người khác thì chính hắn cũng bị theo dõi.
Người theo dõi hắn gọi điện cho Thừa Phong.
Thừa Phong chỉ bảo tiếp tục theo dõi còn lại cứ để yên. Anh đang ngồi trong chiếc limo cầm ly rượi xoay xoay trong tay.
Thừa Hoành nhìn dáng vẻ kì lạ của anh cậu, cậu cũng thấy lạ
- Này, hôm qua anh vui chơi ở đâu hả? – cậu dùng chân mình đá đá chân đang bắt chéo trên không của Thừa Phong
- Sao hả? lên gường với ai cậu cũng quản sao?
- Hừ, chưa bao giờ anh vì bạn gường mà bỏ bê công việc.
- Chẳng phải như thế có lợi cho chú sao? Nói muốn đổi khẩu vị thì anh tạo điều kiện cho rồi còn gì, chú đừng nói là chú chưa lên gường với cô ta đó chứ.
- Thì cũng có, nhưng vẫn chán – vừa nói cậu lại nhớ tới gương mặt người nào đó lúc say rồi khẽ mỉm cười.
- Ông chủ, chúng ta đi đâu đây ạ? – Hàn Triết hạ tấm chắn từ phía trên buồng lái quay xuống hỏi.
- Về nhà chính – anh lạnh lùng.
- …… – Thừa Hoành
Chiếc xe chạy đến nhà lớn, xe chạy vào cổng thì trước sân đã có bốn năm chiếc xe khác đậu ở đó. Hôm nay là ngày mở cuộc họp gia đình.