Sau vụ đó Dật Hy lấy lý do bị bệnh xin nghỉ. Hắn đã ‘trốn’ được hai ngày, kể từ lúc hắn bước khỏi nhà Dương thị.
Đang yên bình hưởng lạc cuộc sống hạnh phúc, thì hắn nhận được một cú sốc:
– Chuyện đó là sự thật chứ? – Dật Hy nghe điện thoại – ….. cám ơn đã thông báo – hắn cúp máy.
– Có chuyện gì à? – cha hắn đang đọc báo hỏi.
– Không có gì! Này lão già, ăn xong cũng phải dọn dẹp đi chứ – Nói rồi hắn quay lưng đi, sắc mặt thay đổi hẳn.
Lúc nãy hắn vừa nhận được thông tin quan trọng từ người đồng nghiệp. Chuyện hắn nhờ vả cuối cùng cũng thành công, kết quả là có thể đẩy tên đại úy ra đứng trước tòa với tội vận chuyển bất hợp pháp.
Đáng lẽ hắn phải vui vì vừa xử lí được sếp lớn vừa không ai nghi ngờ hắn, nhưng không ngờ tên đại úy đó lại chết trong tù, thời gian cách 24 tiếng sau khi ông ta bị kết án.
Điều làm hắn khó chịu hơn đó là số đồ ông ta vận chuyển và sử dụng chỉ có mỗi mình ông ta, không tìm được bất kì mối liên hệ hợp tác mờ ám nào.
Không cần nghĩ cũng biết là có kẻ nhúng tay vào, và ngoài Dương thị thì không ai khác. Không ai có khả năng cũng như quyền lực để làm điều đó.
Lạ ở chỗ, ông đại úy có thể tự phanh thui hết mọi chuyện, nhưng ông ta lại im lặng nhận hết mọi trách nhiệm. Hay có thể mọi chuyện từ đầu chỉ có ông ta điều khiển hoàn toàn không dính dáng gì với Dương thị?
Càng nghĩ càng đau đầu. Nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn có thể điều tra tiếp.
Xem ra lần này hắn nhất định phải trở thành tình nhân của Thừa Phong
Đúng thế ! Chỉ cần làm như thế hắn có thể mò mẫn những điều bí ẩn của Dương thị. Có điều đây có thể là vụ cuối cùng của hắn.
Hắn biết rõ con người của Thừa Phong, anh ta không làm gì bất lợi cho mình và cũng thản nhiên đưa kẻ xâm phạm anh ta đến chổ không bao giờ thấy được ánh sáng mặt trời.
Liệu đây có phải là sự lựa chọn đúng đắn? Hắn đâu phải là người điều tra đến bỏ mạng, hắn còn sợ chết hơn bất kì ai.
Thật mệt mỏi quá!
Hễ dính dáng đến nhà họ Dương là hắn như già thêm mấy tuổi, vì phải lo nghĩ mấy thứ vớ vấn. Hắn nằm trên gường tay gác trên trán thở dài.
Ngày mai sẽ ra sao đây? Hai anh em họ đã biết, cả hai đều lên giường với cùng một người rồi, hắn không biết mình còn có thể yên ổn hay không?
Con mẹ nó !
Dật Hy lăn tới lăn lui suy nghĩ hết chuyện này chuyện kia mà không hề hay biết có người đang ngồi ở cái ghế trong phòng nhìn hắn:
– Xem ra còn khỏe lắm.
Nghe được giọng nói hắn giật mình bật dậy, nhìn kĩ người trước mặt. Mà không cần nhìn hắn cũng biết là ai.
– Cậu……đến đây làm gì?
– Đến xem anh bệnh chết chưa? – Thừa Phong bước lại gần hắn.
– …… cậu sẽ không cường bạo tôi nữa chứ – hắn liếc anh, đồng thời nhích qua phía bên kia giường.
– Hửm? Anh muốn tôi cường bạo đến thế à? – anh tao nhã ngồi xuống giường
– Mẹ nó ! Là ai mở cửa cho cậu ?
Hắn đã dặn cha hắn không cho ai vào nhà, trừ người quen. Tại sao tên Thừa Phong này lại lù lù xuất hiện một đống trước mặt hắn chứ? Mai phải cắt phần bò của lão cha, dám bán đứng con trai mình như thế .
– Anh không phải bị bệnh sao?
– Khụ khụ!…. Biết vậy thì về đi, tôi cần ngủ.
– Nghiêm trọng đến thế sao? Vậy để tôi khám cho anh.
– Cái gì? Bị thần kinh sao? Cậu đâu phải bác sĩ.
– Hửm, tôi có bằng bác sĩ mà! Yên tâm đi, khám không chết đâu – anh vừa cười tà mị, vừa tiến tới gần hắn.
Dẹp ngay cái kiểu nói cười đạo đức giả đi. Lần này cậu muốn chơi trò gì?– Vừa nói hắn vừa lùi dần về phía sau.
Hôm nay lại là ngày gì thế không biết? Hắn cười khổ….