Dật Hy trở về phòng với tâm trạng không mấy vui vẻ.
Lời Thừa Hoành nói hắn đều nghe hiểu hết không sót một chữ.
Và hắn cũng biết chắc là tại sao Thừa Hoành lại nói như vậy, một phần là do hắn mà ra.
Tuy như vậy nhưng bây giờ cậu chính miệng nói ghét hắn cũng đã có bạn gái thì hắn cũng biết chính mình không nên mặt dày.
Hắn tắm rửa xong lên giường nằm ngủ thẳng đến giữa đêm.
Căn phòng tối chỉ có cửa sổ không đóng khiến màng che đung đưa trong gió, mọi thứ đều rất im lặng...
Một bóng đen từ từ tiếng lại gần Dật Hy đang nằm trên cái giường lớn.
Bóng đen hướng tay về phía cổ Dật Hy, vừa chạm đến thì cổ tay áo của người đó bị Dật Hy nắm được.
Mà người đó cũng không có ý phản ứng hay làm gì tiếp, hắn vươn tay bật đèn đầu giường.
- Ngươi bệnh hả, nửa đêm nửa hôm giả ma giả quỷ? - Dật Hy tức giận.
- Hôm nay đã làm gì? - Thừa Phong không nhanh không chậm vừa cởi áo vừa nhìn Dật Hy.
- Làm osin cho ngươi - hắn bước xuống gường mở đèn.
- Có thật?
- ...... Phong, ta có tuổi rồi ta sao có thể làm hết mọi thứ phải không?
- Vì ngươi có tuổi nên thay vì ở nhà thì không muốn mà muốn đi bar? Hửm??
- Mẹ.... ngươi cho người theo dõi ta?!
- Dật Hy, nghe lời ta thì ngươi sẽ chết?
- Ta không có..... ta chính là không thich bị quản.
- Đừng gây phiền phức cho ta.
-......
- Lại đây.
Dật Hy đi lại bên người Thừa Phong, nằm vào vòng tay của anh.
Hai người không nói thêm gì nữa, cứ như vậy mà nghỉ ngơi.
Dật Hy biết Thừa Phong hiện rất mệt, thời gian qua ở cạnh anh hắn mới thấy thật ra Thừa Phong không phải là người có tiền vênh váo. Cũng không phải là một người thích tiệc tùng gì đó, anh ngoài xã giao làm ăn thì chẳng bao giờ thân thiết với bọn lắm tiền nhiều của.
Nói trắng ra thì anh chẳng có một người bạn nào cả, anh chính là loại người ở trên cao không ai có thể đến gần mà anh cũng không ai đến gần.
Có một lần hắn nghe Thừa Phong nói là anh không tin ai, người tìm đến anh vì lợi cũng như anh lợi dụng lại kẻ đó.
Xã hội mà Thừa Phong sống chính là chiến trường rất khóc liệt nên anh không thể có người bạn chân chính nào hết.
Thừa Phong là người lạnh lùng anh không để lộ gì vẻ mệt mỏi hay buồn chán nhưng hắn biết sống như thế chẳng vui vẻ gì mà còn rất cô đơn.
Hắn tự hỏi tại sao anh phải tự tìm cho mình cuộc sống ràng buộc đến như vậy, tại sao phải chọn con đường chỉ có một mình như vậy. Có hay không cảm thấy mệt?
Nếu không phải là cảnh sát hắn có thể sẽ thật sự chấp nhận bên cạnh anh để giảm bớt sự cô đơn anh đang có. Nếu có thể..... thì muốn gánh phần của Thừa Hoành nữa.
Tuy hơi tham lam nhưng nếu có thể hắn sẽ làm như thế, bên cạnh nhau không có bất cứ bí mật nào thật dễ chịu biết bao thật thanh thản biết bao.
Chợt nghĩ bâng khuâng về nghỉ ngơi hắn đột nhiên có một ý định.
- ... Phong.... ngươi ngủ chưa? - hắn dùng âm thanh nhỏ chỉ hai người nghe.
- Phong....Phong - giọng hắn nhỏ pha thêm tí buồn ngủ lại gọi anh.
-... Hửm? Mau ngủ - anh khẽ nhích người vào hắn.
- Hay chúng ta đi nghỉ mát đi..... ta muốn thấy biển, ăn đồ biển...
- Hừm....
- Nhớ đấy, không được quên...
Nói xong hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
Không biết hắn ngủ bao lâu nhưng lần ngủ này thật an ổn thật thoải mái.
Không biết có phải vì ngủ trong vòng tay cùng hơi ấm từ ngực của Thừa Phong hay là do giấc mơ được phơi mình trên biển làm hắn lâng lâng.
Hôm nay trong phòng hình như có gì đó thay đổi.
Dật Hy mơ màng còn chưa muốn mở mắt nhưng cảm thấy gì đó.
Giấc mơ là hắn đang nằm trên biển nhưng sao cứ như hắn đang bay vậy...
Lờ mờ mở mắt, dụi lại hai mắt để nhìn rõ... hắn thấy hàng ghế, thấy có người mặt đồ như tiếp viên... thấy Thừa Phong ngồi ghế đối diện vừa đọc báo....
Tiếp viên? Hàng ghế? Cửa sổ?
- Ta đang ở đâu vậy? - hắn nhìn ra cửa sổ bên ngoài là hắn cư nhiên đang ngồi máy bay.
- Đi nghỉ.
- Từ lúc nào? Ta còn chưa chuẩn bị? Sao lại nhanh thế?
- Vừa lên được 20 phút ngươi tỉnh rồi. Không phải tối qua nói muốn đi?
- Tốc.... tốc độ nhanh thật, nhưng mà ngươi thật đi nghỉ với ta? Chấp nhận bỏ công việc?
- Ta không thể vì một đại thúc không lo kiếm tiền, chỉ là kiếm được nhiều như thế thì phải xài.
- Hừ, vậy ta vô tình được xài ké hả, hừ... cứ tưởng..
Thừa Phong nhìn đến vẻ mặt hắn mà nở nụ cười nhẹ.
Phải, lâu lâu cũng nên hưởng thụ một chút nhỉ.
Thừa Phong nghĩ như vậy.
Tối qua thật sự anh có phần mệt mỏi khi phải tiếp đến một đám quý tộc cùng các công ty khác bàn chuyện làm ăn, lại nghe nói Dật Hy lại chạy ra ngoài vui chơi mà không thèm nói với anh một tiếng.
Anh không thích quản ai nhiều đến như vậy Dật Hy là người đầu tiên.
Anh rất thích chọc đến hắn, chọc đến mặt mày hắn đỏ lên giận đùng đùng, anh cũng rất thích ngược đãi hắn trên giường.
Mà Dật Hy tuy rất ghét nhưng ngoài nằm suy yếu dưới người anh thì chẳng thể làm gì, hắn bất quá chỉ mạnh miệng chửi mắng rồi thôi.
Tuy anh đối với hắn như thế hắn cũng không có vẻ gì ghét anh cũng không muốn đi khỏi anh.
Nhưng anh biết đó không phải vì hắn yêu thương anh mà vì hắn là cảnh sát.
Từ lâu rồi anh biết hắn có âm mưu muốn bắt anh muốn điều tra anh nhưng anh không dễ gì đề hắn muốn điều tra thì có thể điều tra được.
Biết hắn bên cạnh anh là ý như vậy nhưng anh lại không bắt giữ hắn đánh đập hay làm gì hắn mà chỉ đơn giản nhốt hắn bên cạnh. Hắn muốn làm tình nhân của anh thì anh cũng xem như không tốn công tìm người phát dục nữa.
Chỉ là cũng từ lâu rồi anh mới thấy bản thân có gì đó thay đổi. Rất thay đổi...
Nếu là trước kia thì dù là có là bạn gái anh cũng không cho bước một chân vào phòng anh. Cũng không quản nhiều thứ của người đó.
Nhưng mấy tháng Dật Hy ở với anh thì hắn rất vô tư vào phòng anh còn dùng dầu gội của anh ngủ trên giường anh, có khi làm tình xong hắn còn mặc đồ của anh. Mà cái chính là anh không ghét điều đó, với lại đại thúc này cũng không phải người tùy tiện hắn sắp xếp rất vừa mắt.
Và cũng không biết bao giờ anh cũng quen cảnh mỗi khi mở cửa phòng ra đều thấy hắn ngồi xem tv, hắn sẽ hướng anh cười nói với anh ' đã về hả' hay ' có đồ ăn ngon không'.
Đôi lúc anh bắt hắn làm những việc biến thái trên giường mà những việc đó trước kia anh không thích đụng vào mà không hiểu sao anh muốn thử trên người hăn.
Nhìn hắn khó xử nhìn hắn thật ra rất thoải mái nhưng luôn giả vờ.
Thừa Phong thấy anh thực thay đổi đến chính mình cũng không ngờ.
Đêm qua chỉ vì một câu nói của ai đó mà anh dậy sớm chuẩn bị. Vì lẽ gì?
Con người khi yêu nhau họ không còn là chính mình và có thể cũng bị ảnh hưởng từ người họ quan tâm.
Và con người khi yêu họ không thừa nhận mình yêu họ một là tự lừa mình hai là luôn đặt câu hỏi qua loa mà thật ra bản thân họ đã biết câu trả lời.