Nhìn chằm chằm vào khoảng trống bên cạnh trên gường, Dật Hy thấy giống như tâm trạng hắn lúc này.
Trống rỗng
Không chỉ trống rỗng còn rất khó chịu nữa.
Đêm qua….ký ức đêm qua hắn muốn quên đi và cũng rất muốn đấm ai đó thật mạnh.
Hắn biết tình cảm của mình dành cho Thừa Hoành như sự tình đêm qua chắc chắn chỉ là sự phát tiết, Thừa Hoành uống say mà thôi. Thừa Hoành ghét hắn, hắn biết, vậy tại sao tại sao lại như vậy với hắn dù là…..cậu đã có bạn gái…...cô gái hoàn hảo đó mới xứng với cậu….
Trái tim đau đớn quá……
Thừa Hoành vừa tắm xong đi ra, hôm nay cậu cảm thấy thật có tinh thần.
Bước ra thấy Dật Hy đã tỉnh và vẻ mặt đau thương như sắp khóc tới nơi, cậu khẽ cười đi lại bên hắn
“sao vậy, ngủ không ngon sao” cậu ôm lấy cổ hắn
“tránh ra” hắn không nương tay đẩy cậu suýt té
“lại làm sao vậy”
“đồ khốn nạn, đi chết đi, biến đi cho khuất mắt ông” hắn bắt đầu thảy đồ vào cậu
“mới sáng sớm phát bệnh sao, ai làm gì em”
“còn hỏi cậu con mẹ nó là đồ khốn nạn, khốn nạn”
“chửi đủ chưa?”
“chưa đủ, cậu là thằng tồi ….cậu có bạn gái rồi sao lại…...thằng khốn cậu làm tôi…..”
Nghe giọng hắn như sắp khóc cậu bước lại vịnh mặt hắn, hắn lại né cậu lại nắm cầm hắn ép hắn nhìn cậu
“sao vậy?”
“cậu…..nếu phát tiết xong rồi thì tránh ra”
“sao em lại nghĩ vậy? tôi biết em có tình cảm với tôi, đêm qua tôi có thể thấy được”
“thấy cái gì chứ, trở về với cô bạn gái kia đi….”
“đừng có nhắc cô ta nữa…”
Thừa Hoành chợt ôm lấy Dật Hy
“người tôi muốn là em, Hy Hy chỉ mình em”
“.....ai tin”
“còn không tin?”
“cô gái kia thì sao? các người lượn lờ trước mặt tôi làm gì?” hắn vùng ra khỏi vòng tay cậu
“ ha ha ha em….ghen sao?” cậu lại kéo hắn vào lòng
“ cô ta chỉ đê chơi đùa thôi người tôi muốn là em, hừ không biết em có gì đáng để tôi chú ý nhỉ?”
“ vậy thì đi đi”
“ không, bây giờ em là của tôi, tôi không đi đâu hết cả em cũng vậy trừ khi tôi chán em mới có thể rời đi”
“lỡ ngay ngày mai thì sao?”
“vậy cứ bên nhau đến hết hôm nay, yên tâm ngài mai đó rất xa” cậu vuốt tóc và tặng một nụ hôn vào trán của hắn
“.....cứ vậy đi”
“ngoan ngoãn nghe chưa” cậu nâng cằm hắn lên và hôn môi của hắn
Ngày hôm sau Thừa Phong xuất viện và bọn họ lập tức trở về đất nước.
Mấy ngày trở về Dật Hy luôn quanh quẩn trong nhà nhưng rất thoải mái muốn làm gì cũng được. Hơn hết là hắn và Thừa Hoành lúc nào cũng quấn quýt bên nhau không rời.
Dật Hy cố không gây chú ý trước mặt Thừa Phong nhưng tên kia quá tự nhiên nên hắn cũng bó tay. Nhưng cho dù hai người có hành động thân mật bao nhiêu hắn lại cảm thấy Thừa Phong không bận tâm điều đó cứ như đã biết rồi vậy. Và Thừa Phong cũng như trước không có vẻ ghét bỏ hay không chạm vào hắn mà còn có khi tình cảm hơn trước nữa.
Như thế cũng tốt, hắn nghĩ cứ hòa thuận là được rồi hắn bây giờ không thể chọn một cũng không thể bỏ ai thôi thì cứ như vậy đi, tuy hơi tham lam. Nhưng đời người có bao nhiêu năm nếu có thể tham lam được thì cứ tham lam đi, có người quan tâm yêu thương mình không phải tốt lắm sao.
Hai anh em tuy tính cách bá đạo nói ra chả có câu nào lọt tai nhưng đối với hắn rất tốt chẳng hạn như dù bận về đúng giờ còn mua cho hắn nhiều thứ đôi khi còn hỏi ý kiến hắn. Hắn trong khoảng thời gian này như cô vợ nhỏ ở nhà lo nhà cửa thay chồng đi làm vậy tuy nhiều lúc bị chồng bắt nạt
Nhưng giờ đây hắn đang rất hạnh phúc vô cùng hạnh phúc. Chỉ còn vài vấn đề nhỏ…..
Hắn cũng đã năm lần bảy lượt suy nghĩ có nên từ chức hay không, công việc này đối với hắn rất quan trọng nhưng nếu tiếp tục làm hắn sẽ mất thứ quan trọng. Hắn mà cứ tiếp tục mắt nhắm mắt mở sẽ rất khó chịu.