Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao

Anh chưa từng có tình cảm với Đường Ly, mối quan hệ quá giới hạn của anh và cô chỉ là ngoài ý muốn, ánh mắt không có sự dịu dàng như người yêu, ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn Đường Ly vẫn ngủ ngon ở trên giường.

Cũng không biết từ khi nào đối với anh nhất cử nhất động của Đường Ly rất quan trọng.

Nếu như năm nay tin tức của bạn gái anh vẫn không có, có lẽ anh sẽ chấp nhận Đường Ly, chấp nhận người con gái này sẽ làm người phụ nữ của anh, khoé môi anh cười nhạt cũng không nghĩ được gì nhiều.

Nhưng anh lại quên rằng, liệu Đường Ly có thể đợi anh cả đời sao? Con người ai cũng có giới hạn của riêng mình, ai cũng có mục tiêu, cũng có thứ mình muốn. Nhưng nếu như một lần thất vọng thì lần sau cũng chẳng còn hi vọng thêm chút nào nữa.

“Nếu như cô ấy không về được nữa thì chúng ta ở bên nhau. Tôi sẽ không bạc đãi em.” Mộ Triết Viễn vén tóc của Đường Ly ra phía sau, mái tóc của cô khá dài, bởi vì Mộ Triết Viễn thích con gái tóc dài nên cô không nỡ cắt đi.

Nói xong anh đứng dậy rời đi, hôm nay anh phải đến Bạc Thành, tìm Hạ Bắc Sâm có chút chuyện.


Đợi đến khi cánh cửa phòng đóng lại, Đường Ly mới khẽ mở mắt, những lời anh nói cô đều nghe rất rõ, từ đầu đến cuối anh chỉ xem cô là nơi giải toả, xem cô là người thay thế vị trí cho người kia, nếu người kia không quay lại cô mới có thể ở bên cạnh anh, vậy nếu người kia quay lại cô chính là đồ bỏ đi.

Cô cũng có tự trọng của riêng mình, cô cũng không ngại từ bỏ chỉ là cảm giác yêu một người đau đến nghẹt thở là như vậy sao? Mọi người ngưỡng mộ vì cô được công nhận là cánh tay phải của anh, nhưng mọi người lại không hề hay biết bản thân cô cũng rất khổ sở.

Nếu yêu thầm là cảm giác khiến người khác khó chịu, thì tình yêu của cô gọi là gì? Là thứ rẻ mạt đối với Mộ Triết Viễn, là sự lựa chọn khi anh không còn sự chọn nào nữa.

Tiếng chuông điện thoại của Đường Ly vang lên, liếc mắt nhìn thấy dòng chữ Lương Ngôn thì liền nhấc máy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vừa dịu dàng, mang theo sự cưng chiều vô đối dành cho Đường Ly “Tiểu Ly! Anh về nước rồi chúng ta gặp nhau đi.”

Lương Ngôn là người tốt, anh chưa từng bạc đãi Đường Ly, là người chăm sóc em trai cô, cũng là người sẽ cho cô những đều tốt đẹp nhất mà anh có, Lương Ngôn đặt quả tim của mình ở Đường Ly, cô cũng biết nhưng trái tim của Đường Ly lại một mực hướng về Mộ Triết Viễn mà Mộ Triết Viễn cũng rất rõ.

“Ừm, vậy chúng ta gặp nhau đi!” Đường Ly nhỏ giọng đáp lại anh ta.

Người khác không thể nhìn ra được Lương Ngôn đã vui đến nhường nào, trên đời này đối với anh ta, nụ cười của Đường Ly chính là thứ quý báo nhất trên đời, chỉ cần cô cười với anh ta một cái, anh ta đã muốn quỳ xuống tạ ơn trời đất.

Đường Ly bước xuống tìm quần áo mặc vào, cô vệ cá nhân xong liền đi đến bàn trang điểm để trang điểm nhẹ một chút. Gương mặt cô được điểm phấn tô son nhẹ nhàng lại khiến nó bớt đi một chút lạnh lùng vốn có của cô.


Chiếc Audi màu đen lao ra đường lớn, mái tóc của cô được cô búi lên một cách gọn gàng.

Con đường quen thuộc hiện ra trước mắt, cũng không nhớ rõ con đường này đã bao lâu cô chưa lái xe đến rồi, hình như đã hơn nửa năm nay rồi, công việc bận rộn ngay cả em trai mình cô cũng không thể gặp được.

Gặp nhiều quá lại sợ gây nguy hiểm cho Đường Ứng, em trai cô vẫn đi học, dưới sự bảo hộ của Lương Ngôn, mà người tiếp xúc với em trai cô nhiều nhất chính là Lương Tiêu, vốn dĩ em trai cô thuộc sự bảo hộ của Mộ Triết Viễn nhưng cô không muốn em trai mình cũng như mình cho nên cô lại nhờ đến Lương Ngôn.

Bước vào căn biệt thự ở giữa cánh đồng hoa của con đồi nhỏ, vừa bình yên cảm giác thanh mát lan tỏa trong cơ thể, khiến người con người ta dễ chịu biết bao nhiêu. Đường Ly mở cửa bước vào bóng dáng của Đường Ứng ngồi ở bàn ăn trong bếp.

Lương Ngôn vẫn đang nấu ăn khiến cô bất giác mà vui vẻ mỉm cười.

“Ứng Ứng!” Giọng cô nhẹ nhàng vang lên.


Đường Ứng quay đầu, dáng vẻ cũng khác trước rất nhiều không còn là cậu bé lúc trước, đôi mắt cũng sắc hơn lúc trước rất nhiều. Lương Ngôn cũng quay đầu lại nhìn cô nở nụ cười dịu dàng, nụ cười mà anh ta chỉ dành cho một mình cô gái này.

“Anh nấu ăn sao? Thơm quá đi mất thật là đói bụng.” Cô nghiên đầu đi đến nhìn vào đống đồ ăn ở trên bếp liền mở to mắt, đều là những món mà cô thích.

Bởi vì biết cô đến cho nên Lương Ngôn mới làm sao? Anh như vậy cũng quá tốt với cô rồi, khiến cô cảm giác muốn trốn tránh, thà rằng anh đừng tốt với cô, còn hơn anh đối tốt với cô vô điều kiện nhưng cô lại không thể đáp lại sự tốt bụng của anh.

“Còn không phải nấu cho chị sao? Còn hỏi.” Đương Ứng bĩu môi chê bai dáng vẻ của Đường Ly.

Cô cũng chỉ biết cười trừ, tình cảm của Lương Ngôn lớn quá, người tầm thường như cô không đón nhận nổi, cũng rất sợ vấy bẩn đi sự trong sạch của Lương Ngôn, tay anh ta chưa từng dính bất kỳ vết nhơ nào. Còn cô? Giết người nhiều vô số kể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận