Cánh Tay Trái Của Ông Trùm


Rất nhanh chuyện Chu Tước mang thai đã lan đến Nam Cung gia và cả Phượng gia.
Đám người nhà Nam Cung gia bây giờ còn phải tìm đủ mọi cách để xóa hết quan hệ với Nhiếp gia nữa kìa, vì họ sợ rằng chuyện Nhiếp Tào Oánh đã làm với Chu Tước sẽ liên lụy đến họ.
Nhưng quan trọng nhất chính là Nam Cung Hỷ Hoan, cô ấy bây giờ đang run rẩy lo sợ đến tột cùng...!Vì cái ngày mà Chu Tước động thai cũng chính là ngày cô ấy đã hẹn cô ra nói chuyện, lỡ như Nam Cung Mộ phát hiện thì mọi chuyện sẽ còn khó khăn đến mức nào nữa đây?
Mà...!Phàm ở đời, hê sợ cái gì là cái đó đến.
Khi mà em bé của Chu Tước bước vào giai đoạn ổn định thì Nam Cung Mộ cũng đã cử Thanh Long đến nhà Nam
Cung, hiển nhiên là chẳng có chuyện thăm hỏi gì rồi, mà thứ anh muốn chính là câu trả lời của Nam Cung Hỷ Hoan.
Thanh Long nhìn Nam Cung Hỷ Hoan đang run rẩy kia, nói:
Nam Cung tiểu thư, theo như lời của Nhiếp Tào Oánh...!Thì chính cô đã nhìn thấy Chu Tước đi cùng một nhóm nam nhân vào khách sạn, đúng không?Cái...!Cái gì? Anh nói gì cơ?Khi này Thanh Long cũng không nhanh không chậm bật lại một đoạn ghi âm vào vài tuần trước, đây chính là đoạn đối thoại của Nhiếp Tào Oánh đang nói với Nam Cung Mộ.

Trong câu từ của cô ta luôn ám chỉ sự lăng loàn của Chu Tước...!Và người phát giác vấn đề là Nam Cung Hỷ Hoan.


Hoàn toàn đem hết trách nhiệm đổ lên đầu của
Nam Cung Hỷ Hoan.
Cô nhóc ngây thơ đó liền sốc đến mức không đứng vững nữa rồi, cô ấy trực tiếp ngã xuống đất rồi cười như kẻ khờ.

Mấy năm qua Nam Cung Hỷ Hoan vẫn luôn xem Nhiếp Tào Oánh là chị em thân thiết, thậm chí là cô ấy còn vì hạnh phúc của Nhiếp Tào Oánh mà đứng ra mới Chu Tước đến nói chuyện...!Ây vậy mà bây giờ, khi gặp nạn thì
Nhiếp Tào Oánh lại đem hết tội trạng đổ lên đầu của Nam Cung Hỷ Hoan.
Đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt mà.
Nam Cung Quách lúc này cũng nhìn con gái, sau đó lại nhìn Thanh Long, nói:
Cậu cũng biết rõ tính cách của Hỷ Hoan không phải như vậy mà...!Đúng không?Tôi không biết.

Vì dù sao thì mối quan hệ giữa Nam Cung tiểu thư và Nhiếp Tào Oánh rất thân thiết, chẳng lẽNhiếp Tào Oánh lại hãm hại tiểu thư sao?
Câu hỏi ngược lại của Thanh Long đã làm cho Nam Cung gia rơi vào bế tắc, khi này Nam Cung Hỷ Hoan liền lắc đầu, nói:
- Tôi không có...!Tôi thật sự không có làm hại chị Chu Tước...!Khi đó...!Khi đó tôi...!Tôi chỉ...!Tôi chỉ là được Nhiếp Tào Oánh nhờ vả hẹn chị Chu Tước ra thôi...!Tôi không biết chị ta...!Chị ta sẽ hại chị Chu Tước...!Tôi thật sự...!Thật sự không biết...
Đến đây Nam Cung Thịnh còn định sẽ lên tiếng giải vây cho cháu gái, nhưng còn chưa đợi ông ta lên tiếng thì
Cùng Kỳ ở bên cạnh liền bĩu môi, nói:
- Cô thì hay rồi, giúp đỡ con rắn độc như Nhiếp Tào Oánh hãm hại chị Tước, cũng may chị ấy và đứa nhỏ phước lớn mạng lớn.


Lỡ như mà đứa nhỏ hay chị Tước xảy ra mệnh hệ gì thì đừng nói là Nhiếp gia, ngay cả Nam Cung gia này cũng sẽ phải bồi táng theo chị Tước thôi!
Cùng Kỳ vừa nói xong thì Lý Hồng lại nhìn cô ấy, nói:
Chuyện Chu Tước mang thai...!Là thật sao?Chẳng lẽ lại là giả? Nhưng các người đừng lo...!Đứa cháu đầu tiên của Nam Cung gia...!Vĩnh viễn các người cũng không gặp được!Sau khi đã nói chuyện tình cảm với Nam Cung gia xong thì Thanh Long và Cùng Kỳ cũng nhanh chóng quay về nhà để hầu hạ phu nhân ở nhà.
[.]
Kể từ khi mang thai thì sức khỏe của Chu Tước cũng có nhiều thay đổi, đặc biệt chính là cô ốm nghén nặng hơn người khác rất nhiều.

Nhiều khi chỉ là uống nước thôi cũng vô cùng cực khổ, Nam Cung Mộ nhìn thấy vợ chịu khổ cũng xót xa lắm chứ, thậm chí anh còn dùng rất nhiều cách mà người đời truyền miệng.
Nào là lúc ngủ thì để Chu Tước đi qua đi lại, hoặc là ăn đồ thừa của cô, mục đích là để anh có thể ốm nghén thay cô thôi.
Nhưng mà dường như là tất cả mọi cách đều không có hiệu quả.

Và anh chỉ biết ở đó xót xa thôi.
Cơ mà, sau vài ngày thì Chu Tước mới để ý, dường như đứa nhỏ rất thích Nam Cung Mộ, vì nếu như anh không ở bên cạnh thì cô sẽ cảm thấy rất khó chịu, cho dù là chẳng ăn gì cũng muốn đi nôn ra.


Nhưng tới khi anh ở bên cạnh, mặc dù vẫn có nôn, nhưng ít nhất là trong lòng đã thấy an tâm hơn.
Đến một ngày nọ, Nam Cung Mộ đã đau thấu tim gan rồi, đành phải giàn xếp với cái đứa nhóc quậy phá kia.

Anh nhẹ nhàng chạm tay lên bụng cô, nói:
- Bé con à, con đừng hành hạ mẹ con nữa, mẹ con đau một nhưng cha đau đến mười.
Vốn dĩ Chu Tước nghĩ anh hơi xàm xí, đứa nhỏ làm sao nghe hiểu chứ?
Nhưng mà...
Ai mà có ngờ...
Sau đó cô thật sự hết nghén luôn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận