Cánh Tay Trái Của Ông Trùm


Vì là chuyện bí mật nên Nam Cung Mộ cũng không định nhắc chuyện này với Chu Tước, anh muốn đợi đến khi nào cô sinh con xong thì mới nói.
Nhưng ai mà có ngờ, con chim nhà anh bình thường đã đa nghi, sau khi mang thai còn đa nghi gấp trăm lần.

Anh chỉ là vừa mới từ quán cafe về, còn chưa kịp ôm cô mà cô đã ngửi ngửi mùi, sau đó liền đẩy anh đi, gương mặt lại bày ra dáng vẻ tủi thân ấm ức, khiến cho Nam Cung Mộ cũng khó hiểu.
Anh bước đến gần vợ, nhẹ nhàng nắm tay cô, nhưng Chu Tước còn lạnh lùng hất tay anh ra, sau đó liền xoay lưng lại với anh...
Nam Cung Mộ kiểu: ".." Ủa? Gì vậy?
Cuối cùng anh lại phải bước đến trước mặt cô, nhỏ giọng nói:
Bé cưng, em sao vậy?Trên người anh có mùi sữa dâu! Anh đi gặp nữ nhân khác đúng không? Lại còn hẹn gặp ở quán cafe nữa chứ?Anh...!Có phải anh chê em mang thai nên xấu xí đúng không? Anh...!Anh ngoại tình đúng không?
Nam Cung Mộ: ".." Ủa? Cái nồi ở đâu mà ụp lên đầu tui vậy trời?

Mọi người: ".." Cho Lão đại mười cái mạng thì ổng cũng không dám ngoại tình!
Vì sợ vợ hiểu lầm nên Nam Cung Mộ cũng đã khai hết sự thật, dù nghe thì có hơi hèn thật nhưng anh cũng phải làm thôi.

Lỡ như mà cô đa nghi quá rồi ôm con anh bỏ đi thì ai đền vợ cho anh?
Thôi thì rất xinh lỗi cha vợ và anh vợ...!Nhưng vợ anh mới là quan trọng nhất!
(…..J
Chu Tước nghe Nam Cung Mộ nói về việc Phượng Thinh và Phượng Thương Lang muốn từ bỏ nghiệp quân nhân mà cũng ngạc nhiên, sau khi cô nhìn thấy hai chiếc vòng tay cho em bé thì mới tin....!Xem ra Phượng Thinh là đang muốn chuộc tội với cô đây mà?
Cầm chiếc vòng lên xem, đột nhiên Chu Tước lại tò mò không biết bên trong hộp đó còn cái gì khác không.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, ở phía dưới cùng của chiếc hộp chính là một lá thư do chính Phượng Thinh đã viết.
Nội dung đại khái cũng chỉ là xin lỗi vì năm đó đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha, hiển nhiên ông ấy cũng đã hứa là sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa, chỉ cần cô có thể tha thứ cho sự lựa chọn ngu ngốc của ông ấy là Phượng Thinh đã mãn nguyện rồi.
Chu Tước đọc xong lá thư, cô cũng không biết nên nói gì hay bày tỏ thái độ gì nữa...!Vì ngay từ đầu cô đã không có ấn tượng gì về cha mẹ, cô lớn lên trong lời đàm tiếu và khinh miệt của xã hội.

Cho nên việc có tìm được cha mẹ hay không cũng không quá quan trọng với cô.
Nam Cung Mộ nhìn vợ mình, anh liền hôn lên tay cô một cái, nhỏ giọng nói:
Bé cưng, em đừng nghĩ nhiều, đây là quyết định của họ.Em không sao.


Em cũng chẳng quan tâm lắm...!Vì hiện tại, anh với bé con mới là người nhà của em.(...J
Sau đó vài ngày thì tin tức Phượng Thinh và Phượng Thương Lang đã bị khai trừ ra khỏi bộ máy chính quyền
Thanh Quốc cũng đã được công bố.
Tuy Chu Tước nói rằng cô không muốn quan tâm đến họ, nhưng ở đâu đó trong thâm tâm của cô vẫn không nhịn được mà cho người theo dõi họ và âm thầm giúp đỡ họ.
Cô nghe nói rằng ngôi nhà của Phượng gia đã bị niên phong, tài sản được viết dưới danh nghĩa Thiếu tướng và
Trung tá cũng đã bị thu hồi.

Hiện tại trên người của Phượng Thinh và Phượng Thương Lang cũng chỉ còn lại tài sản mà Phượng gia tích cóp được, sau đó cô còn nghe nói hai người họ đã chọn một ngôi nhà nhỏ khá xa Thanh Quốc, cũng không biết cuộc sống có thoải mái hay không, nhưng nghe báo lại thì Phượng Thương Lang rất thích cuộc sống này.
Còn Nam Cung Mộ cũng chỉ nhìn vợ mình rồi mỉm cười, quả nhiên bé cưng nhà anh là đáng yêu nhất.

Ai nói Chu Tước máu lạnh chứ riêng Nam Cung Mộ thì vẫn thấy cô rất ấm áp.
Dù rằng Chu Tước không đích thân nhờ vả, nhưng cô cũng có nói qua vài lần về chuyện nhờ Nam Cung Mộ giúp đỡ Phượng Thương Lang và Phượng Thinh.

Ngay sau đó, Nam Cung Mộ đã nhờ đến Khải Hoành giúp đỡ, vì dáng vóc của Phượng Thương Lang cũng rất được, nếu không làm diễn viên thì vẫn có thể làm mẫu ảnh để chụp hình, kiếm tiền sống qua ngày cũng không phải là không được.
Đợi khi đã giàn xếp xong cho Phượng gia, Chu Tước mới yên tâm dưỡng thai và chờ ngày lâm bồn.
[.]
Trong những tháng ngày này, Chu Tước cảm thấy bản thân cũng có chút đa sầu đa cảm, nhiều Đô Đô khi chỉ là một câu nói đùa vu vơ của Khải Hoành cũng khiến cho cô rơi vào trầm tư.
Hoặc là chỉ mắc lỗi một chút trong nhiệm vụ cũng đủ làm cho cô đau khổ dằn vặt.
Mãi cho đến cái ngày Chu Tước lâm bồn.
Cô được Nam Cung Mộ bế vào bệnh viện với trạng thái không thể nguy cấp hơn, gương mặt của Nam Cung Mộ cũng toát lên sự sợ hãi, thậm chí anh còn túm áo bác sĩ, hung hăng nói:
- Không cần biết bên trong xảy ra chuyện gì! Các người phải đảm bảo tính mạng cho cô ấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận