Nói là Văn phòng Tổng giám đốc nhưng đúng hơn là một căn phòng riêng của Dịch Cảnh ở DTX.Sàn được trảm thảm lông cao cấp, chính giữa là bộ sofa bằng da nhập khẩu từ Ý.
Bàn làm việc cực lớn bằng gỗ đặc thiết kế theo hình khối đơn giản mà sang trọng.
Men theo tường là giá sách cao ngất với nhiều vật phẩm trưng bày mà Diệp Tĩnh chỉ có thể nhìn thấy trên tạp chí.
Trong góc là một quầy bar nhỏ phục vụ cho sở thích phẩm rượu của anh.Diệp Tĩnh rón rén đứng trước cửa, ánh đèn chùm pha lê trên trần nhà đâm vào mắt cô đau nhói khiến cô phải nheo lại.“Ngồi đi.”Dịch Cảnh ung dung ngồi xuống ghế sofa, sau đó lịch sự đưa tay nhưng lời nói ra lại như mệnh lệnh.Uông Việt hiểu ý đặt một tập hồ sơ lên bàn trà bằng kính rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.Căn phòng rộng lớn chỉ còn mỗi hai người là Diệp Tĩnh và Dịch Cảnh.Lần đầu tiên chân chính đối mặt với anh ở khoảng cách gần như vậy, Diệp Tĩnh có hơi hồi hộp, phần lớn là do lo lắng mà ra.Chắc là anh ấy không nhận ra cô.Dịch Cảnh qua loa lật mở tờ giấy trên bàn, giọng lãnh đạm: “Cô Diệp đã làm việc ở DTX được bốn năm rồi à?”“Vâng, thưa Tổng giám đốc.”“Vậy tại sao có thể phạm một lỗi lầm cơ bản như vậy chứ?” Dịch Cảnh ngẩng đầu lên, nở nụ cười trào phúng.Chuyện đã đến nước này, Diệp Tĩnh cũng không thể nói rõ ràng được nữa, đành phải cúi đầu nhận sai: “Chuyện lần này là do tôi sơ suất, xin Tổng giám đốc cho tôi một cơ hội để tiếp tục cống hiến.”“Cô Diệp đây là đang muốn cầu xin tôi bỏ qua chuyện này?”.Diệp Tĩnh cuống quýt gật đầu: “Cầu xin ngài, tôi là thật lòng muốn gắn bó với tập đoàn DTX, Tổng giám đốc bỏ qua cho tôi lần này được không? Tôi xin hứa sẽ không phạm phải sai lầm lần nữa, sẽ hết sức hết mình làm việc.
Làm ơn, đừng đuổi tôi!”Nói đến đây, âm thanh lại nghẹn ngào, Diệp Tĩnh không muốn thất thố trước mặt Dịch Cảnh, chỉ có thể cúi gằm mặt, cắn môi nhịn xuống.
(Truyện được đăng tại page Ổ Mèo Mụp Sữa)Dịch Cảnh ngồi đấy, một bộ bàng quan nhìn Diệp Tĩnh túng quẫn trước mặt, mãi cho đến khi cô cảm thấy không còn hi vọng nữa, anh mới cất tiếng: “Tấm lòng của cô Diệp với tập đoàn đây, tôi rất ghi nhận.
Nhưng làm sai thì phải chịu phạt đúng không?”“Đúng, đúng, tôi không có ý muốn né tránh trách nhiệm, chỉ cần không bị đuổi việc, Tổng giám đốc muốn tôi làm gì cũng được ạ.” Diệp Tĩnh xua xua tay, ánh mắt khẩn cầu ngước nhìn đối phương.“Chuyện gì cũng đồng ý?” Dịch Cảnh chống cằm, hứng thú nhìn Diệp Tĩnh.Nhận ra mình có hơi quá lời, nhưng bây giờ rút lại cũng chẳng còn kịp nữa, có khi còn khiến đối phương nổi giận, Diệp Tĩnh chỉ có thể cắn răng gật đầu.“Tốt, có được lời này của cô Diệp, tôi cũng không muốn truy cứu chuyện lần này.” Dịch cảnh nhấp môi, từ trên cao nhìn xuống Diệp Tĩnh như người bề trên: “Có điều như cô biết đấy, tôi giúp cô xử lý chuyện này, vậy thì cô Diệp cũng phải làm cho tôi một chuyện, có qua có lại, vậy mới hợp lễ nghĩa, đúng không?”“Tổng giám đốc cần tôi làm gì ạ?” Diệp Tĩnh khẽ khàng hỏi.Dịch Cảnh không trả lời ngay, chỉ ngả người vào sâu ghế sofa, ngón tay ngoắc ngoắc: “Lại đây.”Diệp Tĩnh tê dại nhích từng bước chân, vẻ mặt không giấu nổi sự bất an.
(Truyện được đăng tại page Ổ Mèo Mụp Sữa)“Không tệ.”Cho đến khi cách đối phương tầm nửa cánh tay, Dịch Cảnh phun ra hai từ tối nghĩa.“Ngồi xuống đây.” Anh chỉ vào chỗ bên cạnh mình, hất cằm ra lệnh với Diệp Tĩnh.Sau đó tự tay mở một chai rượu lâu năm trên bàn, rót vào hai ly thủy tinh, đưa cho cô một cái.“Hiện tại có bạn trai không?”Diệp Tĩnh cẩn thận quan sát sắc mặt của Dịch cảnh, trong lòng mơ hồ cảm thấy nguy hiểm: “Không có ạ.”“Từ trước đến nay quen bao nhiêu người rồi?” Đối phương không chút để ý, tiếp tục đào sau chuyện riêng tư của Diệp Tĩnh.“Cái này…có liên quan đến chuyện sắp tới mà Tổng giám đốc muốn tôi làm không ạ?” Diệp Tĩnh không trả lời ngay mà thăm dò một câu.Dịch Cảnh nhướng mày bễ nghễ nhìn Diệp Tĩnh, trong giọng nói không giận mà uy khiến người nghe phải e dè: “Tôi hỏi, cô trả lời, hiểu không?”Thấy đối phương loay hoay mãi không nói tiếp, Dịch Cảnh buông ly rượu ra phất tay về phía cửa: “Nếu cô Diệp đây không sẵn sàng, chuyện hôm nay chấm dứt ở đây, mời rời khỏi phòng.”“Có…trước đây từng quen một người.” Diệp Tĩnh sợ hãi, lí nhí đáp.“Lúc nào? Quen bao lâu?”“Năm 3 đại học, được 3 năm.”“Vì sao chia tay?” Dịch Cảnh vẫn điềm nhiên xoáy sâu vào câu chuyện của cô, gương mặt không chút biểu cảm.Diệp Tĩnh nhìn đôi giày Mary Jane cũ dưới chân, trong đầu không khỏi nhớ đến những ngày tháng đau khổ nhục nhã ấy.
(Truyện được đăng tại page Ổ Mèo Mụp Sữa)Món nợ mà người cha tệ bạc để lại quá lớn, lãi mẹ đẻ lãi con, mẹ Diệp làm quần quật ngày đêm cũng chỉ có thể trả được một phần nhỏ.Có một thời gian, không thấy đám chủ nợ đến đòi tiền nữa, Diệp Tĩnh mới phát hiện hóa ra mẹ Diệp lại quen biết được một người làm công chức ở sở Thủy Lợi tỉnh, là đàn anh hướng dẫn ngày xưa khi mẹ Diệp tham gia lực lượng xung kích của thanh niên đi khai khẩn đất hoang.Chẳng ngờ, một ngày no mẹ Diệp đang chuẩn bị mở cửa hàng thì bị một nhóm người đến quấy phá, sau đó vu vạ bà tội quyến rũ chồng người, ồn ào lên đến tận đồn công an gần đó.Mẹ Diệp bị chỉ trỏ đàm tiếu, quán ăn phải đóng cửa, người đàn ông kia cũng biến mất tăm không dám liên lạc lại, công việc không thể làm, tiền nợ không thể trả, mẹ Diệp quẫn bách, trong một đêm gom hết toàn bộ tài sản ít ỏi dắt hai chị em Diệp Tĩnh và Diệp Tuyền leo lên một chiếc xe khách cứ thế lang thang suốt mấy ngày đêm, cuối cùng chọn tỉnh X nghèo nàn xa xôi hẻo lánh làm nơi dừng chân.Diệp Tĩnh trải qua biến cố gia đình, cũng không muốn làm mẹ Diệp lo lắng, từ lúc đó bắt đầu biết thu mình lại, không còn ngông nghênh bướng bỉnh như trước.Nhờ chăm chỉ học hành, Diệp Tĩnh thi đâu vào trường đại học tỉnh X, khoa thiết kế mỹ thuật.Nhưng ngoại hình không quá nổi bật, hoàn cảnh lại khó khăn, Diệp Tĩnh dần dần trở nên tự ti trước những người bạn đồng học ở giảng đường.Mãi lên đến năm 3, Diệp Tĩnh tình cờ quen được Viên Lẫm khi đăng ký làm gia sư trong một trung tâm dạy thêm.
Thấy đối phương hiền lành, cũng là người phương xa đến tỉnh X sinh sống, coi như là người đồng cảnh ngộ, Diệp Tĩnh quyết định mở lòng, trở thành bạn gái của Viên Lẫm sau mấy tháng tìm hiểu.
(Truyện được đăng tại page Ổ Mèo Mụp Sữa)Yêu nhau 3 năm, Diệp Tĩnh rất cố gắng để vun vén cho Viên Lẫm.Hắn nói muốn thi công chức, cho nên suốt từ những năm đại học cho đến khi ra trường là một tay Diệp Tĩnh đi làm nuôi Viên Lẫm ăn học.
Sau khi tốt nghiệp, cô gom góp dành dụm một số tiền đưa cho người ta, chủ yếu là vì Viên Lẫm muốn xin một chân trong sở Đô Thị, không thể không sử dụng hạ sách này.Cứ ngỡ là sẽ đi cùng nhau đến cuối con đường, thậm chí Diệp Tĩnh còn nghĩ đến việc mua nhà trả góp để xây dựng một gia đình nhỏ với Viên Lẫm, ai mà ngờ đâu hắn vì công danh lợi lộc mà lén lút qua lại với con gái của phó phòng tại nơi làm việc, còn tuyên bố với mọi người rằng giữa hai người họ không có quan hệ gì, là cô si mê theo đuổi hắn mấy năm trời không dứt.Diệp Tĩnh lúc đó tức điên lên, nhìn căn phòng cô chăm chút sơn sửa từng góc một, lúc này chỉ còn những mảnh dơ bẩn lộn xộn, nhịn không được, cô lao vào cắn xé cặp đôi gian phu dâm phụ kia.Không nghĩ đến Viên Lẫm thường ngày luôn diễn một bộ thư sinh nho nhã lại dám ra tay đánh người.Hắn không hề nể tình người bạn gái mấy năm trời chăm lo cho mình, người mà hắn từng đầu ấp tay gối hàng đêm mà giáng liên tiếp gần chục cú tát tai nổ đom đóm mắt.Diệp Tĩnh choáng váng mặt mày, gương mặt và cánh tay bầm tím, không nhờ mấy người hàng xóm ở gần đó, không biết cô còn phải chịu đựng trận đánh này đến bao lâu nữa.Viên Lẫm ra sức chửi rủa như dân chợ búa, sau đó chở che cho tiểu tam đi ra ngoài, còn không quên miệt thị Diệp Tĩnh.
(Truyện được đăng tại page Ổ Mèo Mụp Sữa)Em gái Diệp Tuyền biết được, ngay hôm sau kéo đến tận chỗ làm việc của Viên Lẫm bắc loa chửi bới, sau đó còn thuê người canh me lúc hắn lái xe của tiểu tam ra ngoài mà đập phá, lôi hắn xuống xe đánh cho một trận cho hả dạ.Chẳng ngờ tên Viên Lẫm này lại một bụng tiểu nhân, hắn làm giấy chứng nhận thương tật kiện lên tòa, nhờ có sự giúp đỡ của tiểu tam, Diệp Tuyền bị bắt lên đồn cảnh sát hết 48 tiếng.Diệp Tĩnh lúc đó đang nằm dưỡng thương ở nhà, nghe thấy lật đật chạy lên bảo lãnh cho em gái.Cũng may có camera của hàng xóm, Diệp Tĩnh trình bày rõ ràng nội tình câu chuyện, là do Viên Lẫm đánh người trước, lại còn ngoại tình, sau đó sỉ nhục cô, cho nên Diệp Tuyền mới làm ra hành động như vậy, chủ yếu là quá xót xa cho chị gái mình gặp phải một tên tra nam vô sỉ mặt người dạ thú.Cảnh sát nhân dân vốn cũng là những người đạo đức mẫu mực, sau khi nghe xong phần trình bày của Diệp Tĩnh, trong lòng vô cùng khinh bỉ tên Viên Lẫm này, nhưng ngoài mặt vẫn phải răn đe mấy câu với Diệp Tuyền, cuối cùng yêu cầu hai bên ký vào biên bản hòa giải, coi như không truy cứu chuyện đã xảy ra nữa.Viên Lẫm tức lắm, hắn tru tréo như con heo bị chọc tiết, ngoài cửa đồn liên tục chỉ vào mặt hại chị em Diệp Tĩnh mà buông lời hăm dọa, bị hai anh cảnh sát đi ra bịt miệng lôi vào trong đồn trở lại mới im lặng.Nhưng từ đó, Diệp Tĩnh cũng không thể yên ổn làm việc ở công ty cũ, phải nghỉ việc nằm nhà một thời gian.May mắn lúc đó cô còn chưa đưa tiền cho Viên Lẫm mua trả góp căn hộ, cả nhà ba người gom góp toàn bộ tiền mua một mảnh đất nhỏ cách xa trung tâm thành phố, xây một căn nhà cấp bốn.Mà Diệp Tĩnh sau đó cũng tìm cách rời khỏi tỉnh X, lên Thương Thành bắt đầu lại từ đầu.Cũng từ lúc ấy trở đi, cô không còn lòng dạ yêu đương tìm hiểu bạn trai nữa, sợ mình lại rơi vào vết xe đổ năm xưa.Bản thân cô cũng không phải người quá xuất sắc, Diệp Tĩnh không dám tin mình có thể gặp được một người đàn ông tốt..