“Làm người sao lại không có chút lương tâm như vậy chứ, cha ngươi nếu không phải vì muốn cho ngươi thêm chút của hồi môn giúp ngươi có thể nở mày nở mặt gả cho tiểu tử Lý gia , hắn sẽ thức khuya dậy sớm đi đến trấn làm công, không quản sống chết, còn bị trọng thương như vậy sao?……” Hàn lão thái bắt đầu mở miệng quở trách.
Vốn dĩ Hàn lão thái trong lòng khó chịu muốn phát tiết, lại đụng phải chuyện này, giống như là mượn chuyện đem tức giận trong lòng đều nói ra.
Hàn Ứng Tuyết sắc mặt khẽ thay đổi chút.
Hàn lão tứ là vì nàng mới bị trọng thương như vậy? Còn có nàng phải gả cho tiểu tử Lý gia?Hàn Ứng Tuyết ở trong đầu tìm tòi một ít ký ức.
Nguyên chủ trời sinh ngu dại, đã mười ba tuổi, sắp đến tuổi cập kê.
Hàn Gia lão tứ sợ khuê nữ của mình trời sinh ngu dại gả không được, về sau cũng không có người chăm sóc, vì thế liền ở trong thôn cùng thôn bên cạnh vì nguyên chủ tìm kiếm nhà chồng.
Khó khăn lắm mới tìm được người đồng ý chịu lấy người ngu dại như nguyên chủ, là Lý gia ở phía đông trong thôn.
Lý gia trong nhà có một cái nhi tử, chân cẳng có chút què, bất quá cũng còn tính bình thường, ít nhất có thể xuống đất làm việc.
Lý gia đưa ra yêu cầu, nếu là Hàn lão tứ có thể ra hai lượng bạc của hồi môn, liền cưới nguyên chủ, cũng hứa hẹn về sau sẽ đối xử tốt với nguyên chủ.
Hàn Gia lão tử vì khuê nữ nhà mình, thời điểm làm xong việc nhà, liền chạy lên trấn, thức khuya dậy sớm làm một ít công việc mệt nhọc, mong muốn sớm ngày có thể tích cóp đủ hai lượng bạc, như vậy hôn sự của khuê nữ nhà mình cũng coi như hoàn thành.
Lại cũng không nghĩ tới, hôm nay sẽ ra chuyện này.
“Cha, nương, tứ ca đã tắt thở!” Hàn Gia lão ngũ bi thương nói.
Hàn lão cha cùng Hàn lão thái hơi muốn té xỉu trên mặt đất.
Đây chính là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh a.
Mà người nhà Hàn Gia lão tứ khóc lóc càng thê thảm.
Chỉ có Hàn Ứng Tuyết vẫn đứng tại chỗ, khuôn mặt bình thản không cảm xúc.
Kỳ thật chỉ có chính bản thân nàng biết, ngoài mặt nàng không biểu hiện gì nhưng trong lòng cũng đau nhói âm ỉ.
.