Cảnh Tú Nông Nữ Nhặt Cái Tướng Quân Hảo Làm Ruộng


Trong nhà vừa lúc thiếu một cái vườn rau, rau dưa gì đó, mỗi ngày ắt không thể thiếu, nói cho cùng cũng không thể nào mà phải bỏ tiền ra để lên trấn mua rau hay ngày ngày đi đào rau dại về ăn.Chờ hôm nào thời tiết mát mẻ một chút.

Liền khai khẩn lại mảnh đất hoang này.Buổi tối, màng đêm dần bao trùm.Hàn Ứng Tuyết đang ở trong nhà bếp chuẩn bị cơm tối, mà lúc này Hàn gia đã sớm vây quanh ở trên bàn ăn bữa tối.Cả gia đình Hàn gia nhìn thấy thịt thỏ trên bàn đều trợn tròn hai mắt.

Người Hàn gia cũng đã vài tháng chưa ăn qua thịt.Hiện giờ nhìn thịt thỏ trên bàn, đều hướng trong bụng nuốt nuốt nước miếng.Ở Hàn gia có quy củ, thời điểm Hàn lão cha chưa động đũa thì những người khác không được động đũa.Hàn lão cha đổ ra một chén rượu, nhìn vào bàn hỏi: “Thịt thỏ này ở đâu ra?”“Cha, Tuyết Nhi đưa lại đây!” Hàn lão ngũ đáp.Hàn lão cha vừa lòng gật gật đầu.


“Hài tử hiểu chuyện, biết hiếu kính trưởng bối.”Hàn lão ngũ cũng cười cười.Có thể làm Hàn lão cha trong lòng khen ngợi Hàn Ứng Tuyết, chén thịt thỏ này cho dù hắn không ăn được khối nào , cũng đáng.Hàn lão thái lại bất mãn trừng mắt liếc nhìn Hàn lão cha một cái, “Nha đầu đó đương nhiên là phải đưa đồ qua đây rồi.”“Nương, ngươi sao có thể nói như vậy đâu, hiện giờ Tuyết Nhi phân gia, cùng Hàn gia ta cũng không có quan hệ.

Nói cho cùng, hiện tại bọn họ có đồ gì tốt, cũng không bắt buộc phải đưa cho chúng ta, có thể đưa lại đây, chính là nàng hiếu tâm.” Hàn lão ngũ biện giải nói.Lời Hàn lão ngũ nói lại chọc Hàn lão thái vô cùng không vui.

Lưu thị vừa nhìn thấy Hàn lão thái sắc mặt không tốt, lập tức thêm mắm thêm muối nói: “Ngũ thúc a.

Ngươi lời này nói cũng quá không đúng rồi.

Nha đầu Tuyết nhi là người Hàn gia ta, Hàn gia ta nuôi dưỡng nàng bấy lâu nay, phân gia còn cho nàng một gian nhà ở, còn có ba phần đất, 50 cân gạo cùng bột mì.

Nàng có đồ gì tốt cũng nên đưa qua đây cho gia nãi một ít mới đúng.”“Nhị thẩm, ngươi nhìn thấy nhà ai đã phân gia mà còn cầm đồ đưa cho gia nãi không?”“U, ngũ thúc a, ý của ngươi là nếu ngươi phân gia, ngươi có đồ gì tốt cũng không đưa qua cho cha nương đúng không?”“Ta……”Hàn lão cha thấy mấy đứa con ngồi trên bàn lãi nhãi mãi, vỗ cái bàn reo lên: “Nói nhao nhao cái gì, có còn muốn ăn cơm không, không ăn thì đứng dậy đi chỗ khác đi!”Lưu thị cùng Hàn lão ngũ lúc này mới im lặng.Hàn lão cha nhìn thịt thỏ trên bàn, cầm lấy đũa gắp một khối bỏ vào trong miệng.Nếm được hương vị.


Đôi mắt không khỏi trừng lớn.“Này…… Này……”Hàn lão cha có chút nói năng lộn xộn.Người trên bàn đều chờ Hàn lão cha lên tiếng.

Mới dám động đũa nếm thử hương vị thịt thỏ.“Này ăn quá ngon.

Lão ngũ, thịt thỏ này thật là hài tử Tuyết Nhi kia đưa tới?” Hàn lão cha nhìn Hàn lão ngũ hỏi.“Đúng vậy, bằng không ai sẽ đưa cho nhà ta đồ tốt như vậy.”“Thịt thỏ này là nàng nấu ?”“Hẳn là vậy đi, tứ thẩm còn đang nằm trên giường ở cử, lại không thể tiến vào phòng bếp.


Ứng Hà bọn họ còn nhỏ, càng sẽ không nấu cơm.”Hàn lão cha một bên ăn thịt thỏ, một bên gật đầu, tán thưởng nói: “ Hài tử Tuyết nhi kia tay nghề thật không tệ, ta sống đến tuổi này, thật đúng là không ăn qua miếng thịt thỏ nào ngon như vậy.” Nói, lại chỉ vào thịt thỏ, đối với những người khác nói: “Các ngươi cũng nếm thử, nếm thử.”Hàn lão cha lên tiếng, những người khác mới đưa chiếc đũa cắm vào trong chén, nghĩ muốn kẹp một khối.Nhưng là một chén thịt thỏ quá ít, Hàn gia người quá nhiều, nhiêu đây cũng chỉ có vài người ăn được.Lưu thị gắp ba khối thịt thỏ, một khối nhét vào miệng mình, một khối bỏ vào trong chén bảo bối của nàng Hàn Ứng Kiệt.

Hàn Ứng Lan cùng Hàn Ứng Cúc cũng gắp hai khối.

Đợi những người khác tranh đoạt kẹp xong, thời điểm Hàn lão ngũ, Phan thị cùng Hàn Ứng Mai muốn kẹp trong chén cũng chỉ còn có hai khối thịt thỏ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận