“Nha đầu ngươi, ngươi rốt cuộc có lương tâm không, cha ngươi như vậy đều là ngươi hại, Hàn gia ta rốt cuộc tạo cái nghiệt gì mà lại sinh ra cái tôn nữ như ngươi chứ!”Hàn lão thái vừa mắng vừa quơ tay đánh vào người Hàn Ứng Tuyết.
Hàn Ứng Tuyết vốn đang đắm chìm trong bi thương, thẳng đến khi thân thể cảm thấy đau nhói mới hoàn hồn.
Theo phản xạ, Hàn Ứng Tuyết đè lại tay Hàn lão thái.
“Ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!”“Nha! Làm phản rồi, làm phản rồi!” Hàn lão thái gân cổ lên kêu lợi hại hơn.
Nàng nào đoán được nha đầu ngốc này sẽ động thủ với nàng, nha đầu này lực tay vậy mà rất lớn nha , niết cổ tay của nàng đều sinh đau.
“Nha đầu ngốc, ngươi sao lại dám nói chuyện kiểu đó với nãi nãi ngươi!” Hàn Gia lão nhị đi tới, khuôn mặt lạnh lùng hỏi.
“Nha đầu này là đồ điên, thấy ai cũng đánh!” Lưu thị hát đệm nói, “Đánh ta ba người chúng ta còn chưa nói, bây giờ lại động thủ với nãi nãi nàng ta, thật là không biết lễ phép!"“Ngươi câm miệng cho ta!” Hàn Ứng Tuyết lạnh lùng quát một câu, Lưu thị sợ tới mức lập tức ngậm miệng.
Nha đầu ngốc này khẳng định là thật sự điên rồi, bằng không sao lại dám đánh nãi nãi nàng ta chứ.
“Nha đầu ngốc, ngươi thật quá đáng, còn không mau thả nãi nãi ngươi ra!” Hàn Gia lão tam cũng đi theo nói.
Hàn Ứng Tuyết hừ lạnh một tiếng, ném Hàn lão thái ra.
“Lão nhị lão tam, các ngươi mau giáo huấn thật tốt cái nha đầu này cho ta , nha đầu này quá phận rồi!” Hàn lão thái xoa xoa cổ tay ửng hồng, ánh mắt nhìn Hàn Ứng Tuyết tựa như muốn ăn thịt nàng.
Hàn Gia lão nhị, lão tam nhanh chóng gật đầu, nói: “Nương, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ giáo huấn thật tốt nha đầu ngốc này!"Hàn gia đã xảy ra chuyện đại sự như vậy mà trong nhà lại xuất hiện tình huống này.
Hàn lão cha nói: “Lão tứ đã thế này, các ngươi còn ầm ỉ cải nhau, đều câm miệng lại cho ta!"Hàn lão cha quát một câu, xung quanh ngay lập tức yên ắng.
Hàn gia tổng cộng năm cái nhi tử, còn chưa có phân gia, cho nên lời Hàn Gia lão cha nói đều như mệnh lệnh không ai dám làm trái.
Hàn lão cha lên tiếng, người Hàn gia xung quanh cũng không có ai dám tiếp tục nói.
“Lão tứ đều đã tắt thở, bây giờ mau nghĩ biện pháp an tán hắn thật tốt đi” Hàn lão cha thở dài nói.
Hàn lão cha nhìn thoáng qua Hàn lão tứ nằm trên mặt đất, lắc lắc đầu.
“Nương, nương, ngươi không sao chứ!” Mấy cái âm thanh non nớt vang lên.
Người Hàn gia lúc này mới phát hiện tức phụ lão tức khóc đến ngất xỉu.
“Mau đem tức phụ lão tứ nâng vào phòng, nàng còn đang hoài thai tám chín tháng!"Hàn lão ngũ đem Triệu thị ôm lên, đưa vào trong phòng.
Ngay cả Hàn Ứng Tuyết ngày thường bình tĩnh lúc này cũng trở nên gấp gápChân không khỏi tự động theo Hàn lão ngũ, đi vào trong phòng.
Người Hàn gia còn muốn xử lí hậu sự cho Hàn lão tứ, cho nên sau khi đưa Triệu thị vào phòng, tất cả đều ra ngoài.
Hàn lão thái bởi vì Hàn lão tứ mất dẫn đến thương tâm cũng không thèm so đo cùng Hàn Ứng Tuyết.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại có Hàn Ứng Tuyết cùng ba cái đệ muội.
“Nương sẽ không có việc gì đi?” Hàn Ứng Văn có chút bất an nhìn Hàn Ứng Hà.
Mấy tỷ muội Hàn gia, Hàn Ứng Tuyết lão đại, mười ba tuổi, Hàn Ứng Hà mười một tuổi, hai cái đệ đệ, Hàn Ứng Văn tám tuổi, mà Hàn Ứng Võ chỉ có 6 tuổi.
Hàn Ứng Võ trên mặt còn đọng vài giọt nước mắt, khuôn mặt lớn lên thanh tuấn đáng yêu, lúc này còn đọng vài giọt nước mắt, làm người khác không nhịn được đau lòng.
Hàn Ứng Hà vỗ vỗ vai Hàn Ứng Võ, an ủi nói: “Nương sẽ không có việc gì!”Những lời này như là nói cho Hàn Ứng Võ nghe, cũng là nói cho bản thân nghe.
Thấy mấy cái đệ muội quan tâm Triệu thị như vậy, Hàn Ứng Tuyết trong lòng lại có chút ấm áp.
.