Cành Vàng Trong Lồng Của Võ An Hầu


Tống Thanh Nhược nhìn đình nghỉ trước mắt, do dự một chút, rồi cuối cùng cũng khẽ nhấc tà váy, chậm rãi bước tới.

Vừa đến gần, nàng thấy xung quanh đình giăng đầy màn trắng, tầng tầng lớp lớp, theo gió nhẹ nhàng lay động.

Dưới màn che, một nam nhân vận áo bào đen ngồi lặng lẽ, không nhìn rõ dung nhan, nhưng qua vóc dáng cao lớn oai vệ, dễ nhận ra khí chất bất phàm.

Trong lòng Tống Thanh Nhược trào lên cảm giác bất an, trực giác mách bảo rằng người này rất nguy hiểm, nàng lập tức muốn rời đi.

Vừa quay đi được hai bước, một giọng nói trầm thấp vang lên, như đến từ vực sâu, mang theo uy lực không thể chối từ: “Tống Tiểu thư, định đi đâu? Không phải đến để gặp ta sao?”

Nghe câu nói ấy, Tống Thanh Nhược chững người lại, không thể không quay lại đình nghỉ.

Nàng khẽ vén màn che bước vào, vừa ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cả hai cùng sững sờ.

Ánh mắt khinh mạn của Tiêu Bắc Hoài dần tan biến, thay vào đó là một tia kinh ngạc.


Trước mắt hắn là nữ tử vận y phục xanh nhạt, làn da trắng ngần, dung nhan thoát tục, dáng đi uyển chuyển, duyên dáng như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ, mà còn là một tiên nữ sống động.

Tống Thanh Nhược cũng thoáng giật mình, nhưng không phải vì ngưỡng mộ vẻ ngoài của đối phương mà vì ánh nhìn đầy hiểm nguy.

Nam tử trước mặt vận áo bào đen thêu kim văn u tối, dung mạo sắc sảo như được chạm khắc, lông mày sắc như kiếm.

Từ ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, hắn toát lên vẻ ngạo nghễ, như thể nàng chỉ là kẻ không đáng để tâm.

“Mời tiểu thư ngồi.”

“Ngài là ai?”

Nàng cảm thấy hắn không giống Thế tử, khí thế sắc bén này không thể thuộc về một công tử sống trong nhung lụa.

“Hẳn tiểu thư đến để gặp Thế tử, sao lại hỏi ta là ai?”


Giọng hắn mang chút ý cười và áp lực khiến người nghe không dám cãi lại.

“Thế tử…” Tống Thanh Nhược khẽ run giọng đáp, vẻ bối rối xen lẫn thận trọng.

Tiêu Bắc Hoài nghe giọng nói nhẹ nhàng của nàng, nhìn dung nhan thoát tục, ánh mắt không khỏi lóe lên, “Ngồi xuống đi.”

Tống Thanh Nhược ngồi đối diện hắn, hơi gò bó, cảm giác như bản thân là con mồi bị ánh mắt đối phương thăm dò, không thể trốn chạy.

“Có biết uống rượu không?” Câu nói mang chút hàm ý mập mờ.

Tống Thanh Nhược thầm nghĩ trong lòng: “Vô lễ,” nhưng vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, đáp: “Thần nữ không biết uống.” Nàng không giải thích thêm cũng không khách sáo.

Tiêu Bắc Hoài thấy nàng nghiêm nghị, nhướn mày cười khẽ, cầm bình rượu rót ra chén.

Tống Thanh Nhược liền đứng lên tránh xa hắn, lễ độ nói: “Đa tạ Thế tử, nhưng thần nữ không uống rượu.”

Thấy nàng giữ khoảng cách, ánh mắt hắn thoáng nét thâm trầm, rồi đặt mạnh bình rượu xuống: “Khởi triều thượng võ, nữ tử kinh thành không chỉ biết uống rượu mà còn giỏi cưỡi ngựa đánh bóng, Tống Tiểu thư quả thật thiếu phần thú vị, nàng nghĩ có gì xứng đáng để làm dâu phủ Công chúa?”

Nghe vậy, nàng khẽ nhíu mày, lạnh nhạt đáp: “Thân thể ta yếu đuối từ nhỏ, những gì Thế tử vừa nói ta đều không biết.”

Bản tính Tiêu Bắc Hoài có phần ngạo mạn, thấy nàng tuy tức giận nhưng vẫn giữ vẻ bình thản, hắn nhướn mày cười khẩy: “Nếu không biết uống rượu, vậy múa hát thì sao? Chọn một thứ đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận