Cảnh Xuân Chợt Tiết


Đây là phong thái của tổng tài bá đạo sao?
Bạch San San không chịu khống chế mà khóe miệng cười cười, tình cảnh này làm cho cô có cảm giác chính mình trong lúc vô tình xuyên vào , ảo tưởng tình yêu ngôn tình lãng mạn như Mary Sue.
Theo như cốt truyện, tổng tài bá đạo sẽ vì bất kể lí do gì để coi trọng nữ chính bạch liên hoa.Nữ chính tiểu bạch thà chết chứ không khuất phục, kiên quyết nói trong nước mắt, "Không, tôi sẽ không nhượng bộ." ", tổng thống hống hách, nam chính lại một lần nữa xấu xa và ngạo mạn nắm quyền, nói" nữ nhân, đừng mơ phản kháng ta ".
Nhưng cuộc đời không phải là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, Bạch San San đã qua tuổi thần tiên như hoàng tử và công chúa trong tưởng tượng, ngay từ khi còn là một thiếu niên, cô đã hiểu vô cùng kỹ lưỡng từ "hiện thực".

Cô cũng biết rõ ràng và chắc chắn rằng cả Bạch San San và Thương Trì đều không phải là người cùng một thế giới.
Số phận của họ cao tam năm đó,cũng trở thành một đoạn 'thanh xuân' không hơn không kém.
Đổi thành Bạch San San năm mười bảy tuổi, bây giờ 80% đã phát cuồng, dù sao bây giờ cũng không phải mười bảy tuổi.

Đã mười năm trôi qua, tâm tư của cô bình tĩnh đến mức muốn phát điên cũng có thể bình tĩnh như người.
Lần này bài hát được chọn từ Carmen, Habanera, và bản dịch tiếng Trung có tên là Love Like a Free Bird.

Giai điệu nồng nàn và đầy chất hoang dã theo phong cách gypsy, rất khiêu khích.
Thương Trì như cũ chặt chẽ nắm tay Bạch San San, trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn cô không rời.
Sau khi ban đầu bị sốc bởi nụ hôn trên mu bàn tay của Thương Trì, làn da của Bạch Thiển Sơn đã trở lại bình tĩnh như thường lệ.

Cô cũng ngẩng cổ lên, nhẹ nhìn Thương trì.
Trong sảnh ăn tối rực rỡ ánh đèn, bộ vest đen tuyền của người đàn ông không dính một hạt bụi, hắn duyên dáng cúi xuống, nửa khuôn mặt trong ánh sáng và một nửa trong bóng tối.

Bởi vì nét mặt thâm thúy nên trên mặt hắn có những sắc thái khác nhau.
Công bằng mà nói, Thương Trì đẹp như một bức tranh.
Hai người trong góc nhỏ nhất thời không có hành động gì, một đám người xem không biết chân tướng xung quanh đều tò mò, tất cả đều ôm lấy suy nghĩ khác nhau"Ta đã lớn như vậy, rốt cục nhìn thấy một doanh nhân còn sống, chuyến đi này không phải vô ích", "Nhảy, nhảy đi, hai người" Nhảy, "Nhưng nhanh lên, camera điện thoại của tôi có chỉ chờ có hai người thôi đó" và tâm lý khác vươn cổ ra để nhìn xung quanh.
Đắm mình trong sự chú ý của mọi người, Bạch San San quay đầu nhanh chóng.
Theo lẽ thường của tiểu thuyết thì phần lớn tổng tài bị thu hút bởi nữ chính bạch liên hoa nhỏ nhắn "Lớn lên chưa từng có người phụ nữ nào dám từ chối tôi" và "Cô gái này thật đặc biệt".
Hơn nữa, lần lượt từ chối như vậy khiến cô ấy có vẻ có lỗi.
Cho nên hiện tại phải làm sao?
Tham dự một bữa tiệc, bất ngờ được mời đi khiêu vũ bởi một anh chàng đẹp trai đến mức khiến ai cũng phẫn nộ nổ tung cả vũ trụ, vừa may vừa sướng, vừa mừng vừa hụt.

Không có biểu hiện gì, Bạch San San tự nhủ làm một cô gái trẻ 27 tuổi bình thường không có đối tượng.
Vài giây sau, cô điều chỉnh tâm lí,cười nói: "Nếu Thương tiên sinh đã kiên trì như vậy, chúng ta liền nhảy đi."
Bên cạnh mấy cái trợ lý nghe vậy, nhìn nhau, đầy mặt đều viết: Hừ, nãy giờ cự tuyệt như vậy cũng là giả vờ để thu hút sếp của bọn họ mà thôi.
Đang suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng nói của đối phương càng thấp và nhẹ: "Bất quá, dựa theo chi phí làm việc tính theo giờ của tôi, hôm nay là cuối tuần, tôi muốn thêm tiền.

Mong Thương tiên sinh trả cho tôi gấp ba tiền lương.
Nhóm trợ lí: "......"
Thương Trì hơi hơi cong cong khóe miệng, không nói chuyện,nắm tay Bạch San San đi đến sàn nhảy.
Hai người tiến vào sân khấu, tuy rằng đám người trên sàn nhảy dường như không có phản ứng, nhưng bọn họ hiển nhiên không còn nghĩ tới việc khiêu vũ, từng người từng người mượn ánh sáng nhìn chằm chằm Bạch San San và Thương Trì, vừa nhìn bọn họ, vừa đi vòng ta.

xa.

Trong vòng vài phút, xung quanh hai người không còn ai cả.
Các nhạc công tập trung diễn tấu, các diễn viên tiếp tục hát khiến cả sảnh tiệc chìm trong bầu không khí vô cùng huyền ảo.
Cả hai đứng đối mặt nhau.
Thương Trì rũ mắt nhìn Bạch San San, năm ngón tay siết chặt, đem bàn tay tinh tế của Bạch San San nắm lại, cùng lúc đó tay trái đặt trên vòng eo cô.

Bạch San San ở phía trước lảo đảo vài bước, nháy mắt liền nằm trong vòng tay hắn.
Khoảng cách chợt ngắn lại, mùi thuốc lá mát lạnh cùng hơi thở nam tính phả vào mặt cô.
Bạch San San run rẩy, âm thầm điều chỉnh hô hấp, sắc mặt lại rất thản nhiên, kinh ngạc nhìn mũi chân giày cao gót, từng bước nhập vào bản hào tấu.
Cứ coi đó là một công việc làm thêm đi, dù sao với mức lương gấp ba lần thì không việc gì không thể vượt qua.
Bạch San San đang xây dựng tâm lý cho chính mình, cố gắng hết sức bỏ qua cánh tay của người đàn ông đang ôm lấy eo cô, nắm lấy năm ngón tay của cô, những đầu ngón tay mang theo vết chai xuyên qua lớp lụa băng, như có như không xoa xoa lấy eo cô, còn phả hơi lạnh vào vành tai Bạch San San.
"Cô Bạch thực khẩn trương." Bên tai thình lình vang lên tiếng nói, trầm thấp lạnh lùng, một chút cũng không giống như câu nghi vấn.
Bạch San San dừng lại lắc đầu, "Không có."
Thương Trì nhướng mày, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của cô, mềm mại, có chút nhờn.

Sau đó, môi kề sát đôi tai dễ thương của cô, thì thầm: "Lòng bàn tay của em đổ nhiều mồ hôi.

"
Bạch San San hơi hơi mím môi, nghiêng đầu liếc hắn một cái, "Bởi vì hôm nay có chút nóng."
Thương Trì nghe vậy yên lặng, chợt nở nụ cười.
Có lẽ khoảng cách giữa hai người quá gần, hoặc có thể ánh đèn trên đầu quá sáng, đường nét lạnh lùng của Thương Trì dường như mềm đi một chút, lông mi dày rủ xuống, khóe môi cười nhạt.

Không lạnh lùng và gay gắt như mọi khi.

Hắn lặng lẽ nhìn cô, rong mắt là sự suy tư, thâm ý, hứng thú, còn có một tia....
Sủng nịch.
Giống như chủ nhân nhìn con mèo nhỏ nghịch ngợm, cố ý chạy trốn khỏi hắn.
Lúc này, giai điệu của bản nhạc chuyển sang cao trào, các ca sĩ hát bằng tiếng Pháp đầy hùng hồn.
Bạch San San đang đắm chìm trong suy nghĩ chưa kịp hoàn hồn, bỗng nhiên thắt lưng bị ôm chặt, mạnh mẽ đẩy ra sau.

Cô choáng váng, buộc phải ngả người về phía sau, bất ngờ đến mức gàn như hét lên vì sợ hãi.
Thương Trì cánh tay mảnh khảnh đặt ở sau eo cô, vô cùng mạnh mẽ, dễ dàng bắt lấy cô một cách vững chắc.

Một lần nữa mang Bạch San San trở về.
Bạch San San rướn người lao vào vòng tay anh.

Đầu đập vào lồng ngực rắn chắc của đối phương, lập tức choáng váng.
Còn chưa kịp xoa trán, ngay sau đó cái eo được một bàn tay xoa xoa.
Cô rốt cuộc chịu không nổi, trợn to hai mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm trên đầu, trầm giọng thốt ra với âm lượng cực thấp chỉ có hai người bọn họ mới nghe được, nói: "Bạn học Thương, xin hỏi anh rốt cuộc muốn gì?"
Hỏi xong, không khí chung quanh chớp mắt yên tĩnh.
Thương Trì cúi đầu nhìn cô chằm chằm mà không nói hay làm bất kỳ động tác nào.
"......." Bạch San San ngửa cổ lên, lúc sau mới nhận ra điều gì đó, cô sững sờ.
Một lát sau, Thương Trì cúi người, chậm rãi tiến đến bên tai phải của Bạch San San, nhắm mắt lại, vô thức ngửi được mùi thơm cơ thể ngọt ngào của đồ ngọt như được tẩm sữa và nước hoa trên người cô.
Hắn ở bên tau nhẹ giọng nói: "Anh đang giúp em, bạn học Bạch."
Bạch San San: "?" WTF?
Bạch San San quả thực không thể hiểu được, "Anh nói cái gì?"
"Từ nay về sau, sẽ không có kẻ nào dám quấy rầy em nữa."Thương Trì nhàn nhạt nói.
Bạch San San: "....."
Cũng là con người, sao giao tiếp lại khó khăn như vậy, trợ lý Giang, anh mau đến đây phiên dịch một chút xem Boss biến thái của anh đang nói gì vậy.
Ngay khi Bạch San San quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng anh tuấn ưu tú trong đám người, cằm đột nhiên căng cứng, bị véo nhẹ,cô quay người lại, nháy mắt nhìn thấy đôi mắt đen láy của Thương Trì.
Cùng lúc đó, tay còn lại của anh luồn qua mái tóc đen nhánh sau đầu cô.
Mọi người có mặt đều sửng sốt.

Người ta đồn đại rằng tộc Thương là một quý tộc xuất thân từ máu và tàn sát, CEO trẻ tuổi nhất của thương gia là người tàn nhẫn và không nhân từ.
Nhưng lúc này Thương Trì lại đặc biệt nhẹ nhàng ôn nhu.

truyện tiên hiệp hay
Bạch San San ngơ ngẩn, giật giật môi đang muốn nói cái gì, liền thấy khuôn mắt của hắn cúi xuống.
Chuyện tình đột nhiên chuyển biến, khiến cho Bạch San San tâm lý vững chắc, rốt cuộc lại lần thứ n gục ngã.Đôi mắt cô mở to ngay, khuôn mặt đan xen sự ngạc nhiên.
Trong chớp mắt, một nụ hôn lạnh lẽo như đôi cánh bướm mềm mại dừng ở môi cô.

Thương Trì thấp giọng: "Đêm nay em thật đẹp."
Bạch San San: "@#¥%......"
Quần chúng xung quanh: "......"
Nhóm trợ lí: "......"
Quần chúng xung quanh: Chuyện gì mới xảy thế.

Cảnh hồi nãy công nhận đẹp mắt, có ai chụp lại không vậy?
Nhóm trợ lí: Boss bị sao vậy?Rõ ràng là sếp không tiếp xúc thân thể được với ai.Thế nào mà lại ôm cô gái kia rồi hôn thế?
Không khí trong sảnh tiệc đông lại,đúng lúc trợ lí Giang từ trong toilet đi ra.Hắn nhìn mọi người, rồi nhìn khuôn mặt khiếp đảm của đồng nghiệp, hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Trợ lí A nói: "Boss vừa mới hôn vị tiểu thư kia."
Trợ lí Giang nghe vậy, thấy thân ảnh hai người ở trước mặt, bình tình gật đấu: "Ừm"
Trợ lí B thấy hắn không có nửa điểm kinh ngạc, nhăn mi lại, mơ hồ ngửi ra được một tia không thích hợp, thấp giọng: " Trợ lí Giang, anh biết vị tiểu thư đó sao?"
Trợ lí Giang: "Biết.

Là phu nhân tương lai."
Nhóm trợ lí: "....."
Mấy người bọn họ đang nói chuyện, một trận di động bỗng nhiên vang lên.

Nhóm trợ lí lập tức khôi phục sắc mặt, bình tĩnh nghiêm túc.

Trợ lí A nghe điện thoai, cùng người bên kia nói chuyện bằng tiếng Pháp.
Trợ lí Giang sắc mặt ảm đạm đi, an tĩnh lắng nghe.
Trong giây lát,trợ lí dời điện thoại ra khỏi tai, nhìn về phía trợ lí Giang: "Là từ Viện dưỡng lão Paris, nói có chuyện rất quan trọng cần nói với sếp."
Nghe thấy năm từ "Viện dưỡng lão Paris", cả đám nhìn nhau, nét mặt có chút thay đổi.
Vài giây sau, trợ lí Giang gật đầu: "Đưa cho tôi." Nói xong liền cầm điện thoai đi đến sàn nhảy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui