11 giờ sáng, tài tế lái xe vào cửa Bạch gia.
Bạch Kế Châu nghiêng đầu nhìn Bạch San San, liếc mắt một cái, hơi nhíu mi: "Công ty bên kia còn chờ anh trở về họp.
Em phải tự vào đi thôi."
"Ừn."Bạch San San không biểu tình mà ừ một tiếng, tiếp theo liền đẩy cửa xuống xe.
Mũi giày trắng vừa chạm vào đất, lại nghe thấy âm thanh của Bạch Kế Châu từ trong xe truyền đến, giọng mang theo vài phần không xác định: "Ai, em cũng đừng sợ, nhiều nhất là cũng bọn họ cãi nhau một trận.
Nếu không ứng phó được thì nói, anh..."
'Phanh.' Bạch San San đem cửa xe đóng lại.
Nửa đoạn sau lời nói bị kẹt trong cổ họng của Bạch Kế Châu: "...."
Say rượu chưa tỉnh, lại ngồi trên xe gần một giờ, Bạch San San toàn thân trên dưới đều cứng ngắt, liền đứng ở tại chỗ vặn cổ, xoa xoa cổ tay.
Sau khi hoạt động xong gân cốt, cô lấy ra trong túi cây kẹo que vị dâu tây, mở ra giấy gói rồi đưa kẹo vào trong miệng, nâng mắt, không có chút biểu tình mà nhìn ngôi nhà lớn ở trước mắt.
Bạch San San quay đầu lại.
Lại nhìn về phía Bạch Kế Châu, chỗ sâu trong đáy mắt vương vấn sự chán nản không biết đã biến mất khi nào.
Ánh vàng rực rỡ chiếu vào khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, ngay cả sợi lông tơ mềm mại đều rõ ràng có thể thấy được.
Cô mi mắt cong cong, khóe miệng giơ lên, một đôi tròng mắt đen nhánh trong veo sáng lấp lánh, lại thành bộ dáng thuần lương vô hại không dính khói lửa phàm tục.
Bạch Kế Châu: "......"
Bạch San San đầy mặt tươi cười, ngậm kẹo que thực vui vẻ mà hướng hắn vẫy vẫy tay, "Anh bận thì mau đi đi, gặp lại sai nha!".
Nói xong cô liền vác túi xách xoay người nhảy nhót hướng đến biệt thự.
Giống như một chú thỏ con đáng yêu vừa hái cà rốt xong.
"......" Ngồi ở trong xe Bạch Kế Châu biểu tình cứng đờ, ước chừng nghẹn lời ba giây đồng hồ mới lấy lại tinh thần, nâng lên tay phải hướng đầu xoa một loát, bỗng nhiên bật cười.
Cha của hắn Bạch Nham Sơn từ ông nội hắn trong tay tiếp nhận Bạch thị khi toàn bộ công ty sớm đã bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, dài đến mười tháng phòng tài vụ không trả tiền nguy cơ phải phá sản làm lão gia tử hướng ngân hàng xin mượn tiền.
Cha hắn có thể thời gian nửa năm làm Bạch thị đã sớm mục nát khởi tử hồi sinh, hơn nữa ở thành phố B trong gia tộc hào môn đứng vững gót chân, tự nhiên không phải là nhân vật đơn giản.
Đến nỗi mẹ kế kia của hắn, tâm cơ thủ đoạn liền càng không cần phải nói.
Bạch Kế Châu ban đầu còn có chút lo lắng, Bạch San San sẽ không chịu được cha hắn cùng mẹ cô hỏa lực toàn bộ khai hỏa liên thủ trấn áp.
Nhưng lúc này hắn bỗng nhiên cảm thấy, chính mình lo lắng là rất dư thừa ——
Bạch San San là nhân vật nào, tố chất tâm lý như vậy, kỹ năng diễn suất,cùng tính tình, thủ đoạn, trên đời này còn ai có kia bản lĩnh làm cô ăn mệt a?
Đầu bên kia Bạch Kế Châu dùng một loạt suy nghĩ hướng một mét sáu lão đại nhà mình biểu đạt sự kính nể to lớn.
Đầy bên này, lão đại một mét sáu như không có chuyện gì đi vào nhà.
Giương mắt nhìn lên: Chu thẩm mang theo một người hầu ở nhà ăn quét tước vệ sinh, động tác cực nhẹ, cơ hồ liền nửa điểm tiếng bước chân đều nghe không thấy.
Mà khoảng cách nhà ăn mấy thước xa trong phòng khách, một thân màu xanh ngọc tu thân sườn xám Dư Lị thong thả ung dung mà ngồi ở trên sô pha, hai tay đặt ở trên đùi,khuôn mặt trầm lắng, cau mày, dáng vẻ ưu nhã, sắc mặt không tốt.
Bên người Dư Lị còn lại là Bạch Nham Sơn đang đeo kính đọc báo.
Một tầng phòng khách to như vậy an tĩnh cực kỳ, bởi vậy, đột nhiên tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đánh vỡ bầu không khí tĩnh mịch cùng tiếng hát dị thường vui sướng "Hồ lô oa hồ lô oa một cây đằng thượng bảy đóa hoa" liền có vẻ đặc biệt đột ngột.
Mấy người đều không hẹn mà cùng mà xoay đầu, nhìn qua cánh cửa.
"Chu thẩm hảo nha." Bạch San San lấy kẹo que xuống, nghiêng nghiêng đầu, cười tủm tỉm mà cùng Chu thẩm chào hỏi.
"......!Tiểu thư đã trở lại." Chu thẩm có điểm xấu hổ mà nhìn Bạch San San cười một cái, ghé mắt, lặng lẽ nhìn qua chỗ sô pha,Bạch San San vài bước đi đến, trước mặt đè thấp âm thanh, dùng âm lượng chỉ cô có thể nghe thấy nôn nóng nói: "Tiểu thư, con gặp họa lớn rồi, lão gia vừa rồi đã phát hỏa một trận, cái bình tử sa hồ ông ấy thích nhất cũng đập vợ.
Nghe Chu thẩm nói, mau chạy nhanh đi nhận sai."
Bạch San San nghe vậy, mở to hai mắt kinh ngạc mà a một tiếng, "Ba vì sao lại tức giận như vậy a? Ngoại trừ cái bình sa tử hồ thì còn đập cái nào nữa không?"
Chu thẩm bị lời nói kì quái này làm cho sửng sốt, có điểm mờ mịt mà nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Hình như không có."
"Ồ."Đáng tiếc.
Bạch gia nhiều đồ cổ như vậy, như thế nào liền không đem cái bình lưu li Dư Lị thích nhất mà đập a?
Bạch San San ở trong lòng tiếc hận mà thở dài.
Lại cười cùng Chu thẩm chào hỏi liền tiến vào bên trong phòng khách.
"Ba, mẹ." Bạch San San vừa ăn kẹo que vừa nói, tiếng nói điềm mỹ mềm mại, "Tìm con có chuyện gì vậy ạ?"
Dư Lị nhấc lên mí mắt, cau mày nhìn con gắt mình một cái.
Trên người cô mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng chiếc váy đen dài, trên chân còn mang một đôi giày trắng, chiếc váy này hợp với khuôn mặt vốn dĩ đã quá mềm mại và xinh đẹp, chợt nhìn lên, giống như một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp.
Làn da trắng như tuyết, nụ cười tươi sáng, thoạt nhìn ngoan ngoãn hiểu chuyện cực kỳ.
Dư Lị giật giật môi, vừa muốn nói chuyện lại dừng lại, nhớ tới cái gì đó, quan sát người chồng đang ngồi bên cạnh.
Bạch Nham Sơn lúc này đã đem tờ báo trong tay đặt xuống.
Trên mặt hắn biểu tình thực nghiêm túc, tựa hồ tận lực áp lại tức giận trong lòng, hướng Dư Lị hơi hơi nâng nâng cằm, ý bảo bà trước nói.
Dư Lị liền một lần nữa nhìn về phía Bạch San San, nói: "Nói mau.
Tối hôm qua rốt cuộc con đã đi đâu."
Bạch San San kinh ngạc chớp mắt một chút, cười, ngữ khí vẫn như cũ mềm mại, "Nghe nói trợ lí Giang của Thương thị đã gọi điện cho hai người, con còn cho rằng hai người đều biết con ở Thương gia đi."
Dư Lị mày thoáng chốc nhăn khẩn cấp, lạnh giọng: "Vậy vì sao con lại ở Thương gia?"
"Ngày hôm qua con hẹn cùng bạn đi ăn cơm." Bạch San San thần sắc ngữ điệu không chút nào bất biến, phảng phất căn bản không cảm thấy ngữ khí phẫn nộ của đối phương,"Không cẩn thận uống nhiều mấy chén."
Giọng nói rơi xuống đất, Bạch Nham Sơn sắc mặt thoáng chốc đen lại.
Dư Lị cũng tức giận không thôi, cả giận nói: "Uống nhiều mấy chén? Cô cũng không biết xấu hổ mà nói như vậy, uống nhiều mấy chén liền chạy đến Thương gia hả? Như vậy không minh bạch mà cùng một người đàn ông ở chung một đêm, nếu truyền ra ngoài, người ta nghĩ như thế nào về Bạch gia chúng ta? Nghị luận Bạch gia ra sao? Như thế nào ở sau lưng khua môi múa mép? Bọn họ sẽ nói đường đường là thiên kim tiểu thư Bạch gia lại không biết xấu hổ, còn nói chúng ta không biết dạy con mình!"
Bạch San San nghe tiếng ngẩng đầu, một đôi con ngươi sáng lấp lánh thẳng tắp nhìn về phía phu nhân tư dung thanh nhã, nghiêm túc hỏi: "Mẹ có dạy con sao? Khi nào vậy? Vì sao con không có chút ấn tượng nào?
"......" Dư Lị bị lời này tức đến mặt đều tái rồi, hít sâu một hơi nhổ ra, nói: "Mấy năm nay cô ăn ngon, mặc đẹp, sống được trong gia thế như vậy, cô cho rằng mấy thứ này là chỗ nào có? Gió to thổi tới sao? Không phải ta và ba của con cho sao? Làm ra loại chuyện thế này thật khiến Bạch gia xấu mặt, không những không hối hận, còn có loại thái độ này! Cô không thấy hổ thẹn với tôi sao? Cô không thấy hổ thẹn với ba cô sao?'
Bạch San San nhìn chằm chằm Dư Lị, ngữ khí thực nghiêm túc: "Mẹ, mẹ nói cha nào a?"
"Cô!" Dư Lị chán nản, dưới cơn thịnh nộ giơ lên tay phải liền muốn đánh Bạch San San.
Bạch San San khóe miệng câu lấy một tia cười nhạt, ánh mắt lạnh như băng, đứng tại chỗ, không có ý tứ muốn chạy trốn.
Nhưng thật ra một bên Chu thẩm bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Chu thẩm từ nhỏ nhìn Bạch San San lớn lên, đối mặt với loại tình huống này đương nhiên không có khả năng ngồi yên, không quan tâm đến.
Lập tức chạy nhanh vài bước xông tới ngăn Dư Lị ở trước mặt, khuyên nhủ: "Phu nhân, xin bớt giận, xin bớt giận......!Tiểu thư cùng ngài giận dỗi mới nói ra lời như vậy, ngài đừng cùng tiểu thư tức giận, tức điên thân mình không đáng giá!"
Dư Lị tức giận đến cả người phát run, trừng mắt Bạch San San nhìn một lát, rốt cuộc vẫn là tay rũ xuống dưới, đỡ cái trán dường như ngã ngồi ở trên sô pha.
Che lại mặt, một đôi vai mảnh mai và mềm mại khẽ giật giật.
Bạch San San sắc mặt không biểu tình mà nhìn một màn trước mắt.
""Nháo đến chướng khí mù mịt." Một lát, trước sau một câu không nói Bạch Nham Sơn rốt cuộc mở miệng.
Hắn cúi đầu nhéo nhéo giữa mày, vài giây mới đưa ánh mắt dừng ở trên người Bạch San San, trầm ngâm nói: "San San, ta liền hỏi con một câu,con cùng Thương Trì có kết giao gì hay không?"
"Không có." Bạch San San đáp, liền nửa giây thời gian suy nghĩ đều không có.
Không giống như các cô gái không hiểu việc đời, Bạch Nham Sơn trong lòng tuy rằng cũng nghẹn một cỗ hỏa lực, nhưng nói chuyện ngữ khí cùng tư thái đều trầm ổn bình thản rất nhiều.
Hắn nói: "Nhưng theo ta được biết, Thương Trì thích con, hơn nữa là đang theo đuổi con."
Bạch San San không nói gì.
Thấy cô không trả lời, Bạch Nham Sơn cũng không có truy vấn, chỉ là bưng chén trà ở trên bàn lên uống một ngụm.
Đem chén trà đặt lại chỗ cũ, mới tiếp theo nói: "Ta đã biết.
Lên lầu tắm rửa rồi nghỉ ngơi nghỉ ngơi đi."
Bạch San San xoay người rời đi.
Sau lưng mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện trong phòng khách của Bạch Nham Sơn cùng Dư Lị.
Dư Lị tiếng nói rõ ràng khóc nức nở: "Anh nhìn xem nó đây là cái gì thái độ? Đều là con do em sinh ra, Tiểu Kiệt ngoan ngoãn nghe lời như vậy, đâu giống nó! Cả ngày lúc nào cũng chọc em sinh khí! Em sao có thể sinh ra cái loại không lương tâm như nó chứ!'
Tiếp theo là âm thanh của Bạch Nham Sơn, "Em nên phóng khoáng hơn.
Đây không phải là việc lớn."
"Em không hiểu nổi.
Em vì cho nó cuộc sống tốt hơn, tạo điề kiện vật chất tốt cho nó, nó sao còn không hài lòng?" Dư Lị ủy khuất cực kỳ, càng khóc càng lợi hại, cơ hồ khóc không thành tiếng, "Rốt cuộc em đã làm sai cái gì a?"
Bạch Nham Sơn lại có lệ mà an ủi vài câu.
"Tối hôm qua việc anh tính toán làm sao bây giờ? Nếu truyền việc này ra, kia......"
"Nếu San San là thật sự cùng Thương Trì kết giao, chuyện này đối với chúng ta mà nói, ngược lại là chuyện tốt.
Nếu có thể cùng Thương thị kết thân, Bạch gia......"
(Chưa chắc đâu hen, edit đến đây mình bực thiệt.
Mong Thương Trì vả mặt hai người đó vài cái cho tỉnh mộng)
......
Qua chỗ ngoặt ở lầu hai, câu nói kế tiếp liền nghe không rõ.
Bạch San San trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, đầu tựa vào cánh cửa lạnh lẽo, không biểu tình mà nhìn trần nhà phát ngốc.
Nội tâm cảm thấy từ khi cái tên 'Thương Trì'này một lần nữa xâm lấn cuộc sống của cô, mọi sinh hoạt của cô đều bị quấy phá nghiêm trọng.
Tử vi không hợp.
Vài giây sau, cô nhắm mắt định thần, lấy ra di động gửi tin nhắn cho Cố Thiên Dữ: Bắn tên đi.
——
Trung tâm thể dục của thành phố B nằm ở phía Nam, chiếm diện tích cực lớn, các hình vận động cùng phương tiện đều thập phần đầy đủ.
Bạch San San cùng Cố Thiên Dữ cùng hẹn thời gian, sau lại tắm rửa một cái liền bò vào trong ổ chăn ngủ, trong lúc ngủ cũng chỉ có Chu thẩm đưa cơm trưa tới, cô tỉnh một lần, ăn xong lúc sau liền ngủ một giấc đến bốn giờ chiều.
Thay đổi thân quần áo, trang điểm nhẹ ra khỏi cửa.
Tuy là cuối tuần, nhưng giao thông trong thành phố vẫn ùn tắc, Bạch San San không kêu tài xế đưa đi, bản thân cô đi xe đạp chạy từ từ đến chỗ tàu điện ngần.
Ngồi xe điện ngầm thẳng đến địa điểm.
Khi cô đến, Cố Thiên Dữ đã thay đồ thể thao và đang đợi cô ở cổng trường bắn cung.
Bạch San San tiến vào phòng thay quần áo.
Lúc sau, hai cô gái từ thời cao trung đã mặc cùng một cái quần liền bắt đầu vừa bắn tên vừa nói chuyện phiếm, trong quá trình Bạch San San không nhịn được, đem lời nói 'cô không dọn vào Thương gia thì hắn sẽ đi cầu hôn cô' nói với bạn tốt.
Vì thế hai người có một màn này:
Cố Thiên Dữ đôi mắt đều trừng thẳng, khiếp sợ rất nhiều, tay run lên, mũi tên trực tiếp từ cây cung rớt xuống dưới.
Cô không thể tin tưởng nói: "Còn có thể hành động như vậy?"
Vèo một chút, Bạch San San bắn ra một mũi tên.
Không lên tiếng.
Cố Thiên Dữ một hồi lâu mới từ kinh ngạc lấy lại tinh thần, cân nhắc một lát, dựa sát vào Bạch San San, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật, cậu có hay không nghĩ tới, nếu......!mình là nói nếu, Thương Trì là thật sự thích cậu thì sao?"
Bạch San San toàn bộ lực chú ý đều ở cái bia phía trước,cánh tay dùng sức kéo dây cung, một bộ ngữ khí phi thường bình tĩnh: "Không có nếu."
Một mũi tên bắn ra đi.
5,1 điểm.
Cố Thiên Dữ nhíu mày: "Cậu làm sao khẳng định được chuyện này?"
Bạch San San trên mặt vẫn là một dạng mắm muối đều không ăn, tiếp tục thực bình tĩnh mà nói: "Thương Trì sẽ không yêu bất kì kẻ nào, bao gồm chính bản thân hắn." Một người ngay cả hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục đều không có, tâm cùng huyết đều lạnh lẽo, sao có thể thích ai"
"Lại nói tiếp......" Cố Thiên Dữ ôm cung hạ xuống, "Cao tam lúc ấy hai người ngồi cùng một bàn, cậu cả ngày đối với khuôn mặt như vậy, thật sự một chút tâm cũng chưa động? Không có khả năng đi"
Bạch San San nói, "Không có."
Lại là một mũi tên bắn ra đi, 6,4 điểm.
Cố Thiên Dữ ngắt lời, một bộ biểu tình 'lừa quỷ', rõ ràng thực không tin, lạnh lạnh mà nói: "Năm đó trong bữa tiệc cuối cấp, cậu cùng Hạo Tử đánh cuộc thua, cho nên cùng hội học sinh bên kia báo sẽ biểu diễn một điệ nhảy.
Mình như thế nào nhớ rõ cậu còn đặc biệt lên Baidu tìm tòi 'học bá vừa soái vừa có tiền thích điệu nhảy như thế nào ' đi?"
Bạch San San: "......"
Một mũi tên bắn ra đi, 2,3 điểm.
Bạch San San trầm mặt, quay đầu, nhìn Cố Thiên Dữ phá lệ nghiêm túc hỏi: "Cậu hôm nay có phải hay không thực nhàn?"
Cố Thiên Dữ không đáp lời, chỉ ý vị thâm trường mà nhìn Bạch San San.
Vài giây sau, bỗng nhiên cười.
Bạch San San bị cô cười đến mạc danh có chút chột dạ, nhưng mặt ngoài vẫn là thực bình tĩnh, "Cười gì?"
Cố Thiên Dữ nói: "Thà rằng chịu bị cha mẹ bức hôn, cũng không muốn dọn đến Thương phủ giúp Thương Trì tư vấn tâm lý, rốt cuộc nguyên nhân là cái gì, chắc lẽ chính cậu còn chưa rõ sao?"
Bạch San San trả lời thật sự nghiêm túc: "Đương nhiên là rõ.
Bởi vì mình không không muốn cùng hắn bất luận cái gì dính liếu."
Cố Thiên Dữ dựng thẳng ngón trỏ, lắc lư, "Sai."
Bạch San San:?
Trong lòng mạc danh dâng lên tia khác thường, Bạch San San nhấp nhấp môi, rút ra một cung tên.
Nheo lại đôi mắt, mạnh mẽ đem lực chú ý đều tập trung ở bia ngắm.
Thôi miên chính mình: Mình là một cung thủ không có tình cảm.
Bên tai nghe thấy âm thanh của bạn tốt,, thong thả ung dung, "Thừa nhận đi Bạch San San, cậu đối với Thương Trì tránh còn không kịp, là bởi vì cậu là sợ sau mười năm, chính mình lại thích hắn."
Bạch San San trong tay một mũi tên bắn ra.
Trực tiếp bắn không trúng bia.
Bạch San San: "......= ="
Cố Thiên Dữ: ":)" (quân sư tình yêu a)
Vài giây sau, Bạch San San phồng má thổi ra một hơi, cảm thấy miệng có chút khát, trong lòng cũng có chút loạn, vì thế đem cánh tay trắng nõn vỗ vỗ vai Cố Thiên Dữ, nói, "Cậu đợi chút, mình đi mua hai chai nước." Sau đó liền xoay người bước ra khỏi cửa chỗ bắn cung.
Bên ngoài mặt trời trên cao chói chang, ánh vàng rực rỡ đâm thẳng vào đôi mắt của Bạch San San.
Cô giơ tay nghiêng đầu chắn đi, tầm nhìn giữa ánh sáng và bóng tối đan xen, cô thoáng thấy một vài bóng người trên sân bóng rổ cách đó không xa đang đuổi theo trái bóng.
Ánh sáng quá mạnh, cô phải nheo mắt để nhìn.
Trên sân không biết học sinh trường nào gần đó, tất cả đều mặc đồng phục học sinh, trẻ trung, hoạt bát, tràn đầy sức sống.
Bạch San San có chút xuất thần.
Lúc này, Cố Thiên Dữ từphía sau đi tới, theo nàng ánh mắt giương mắt nhìn lên, thở dài, tấm tắc cảm thán, cố ý dùng một bộ oán phụ miệng lưỡi chua xót nói: "Chậc chậc chậc.
Nháy mắt, chúng ta cao tam năm đó đã là mười năm trước, ít nhiều chuyện xưa đều vùi vào năm tháng cùng thời gian."
Bạch San San nhìn nơi xa dưới ánh mặt trời thiếu niên thiếu nữ, không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt chợt lóe lên.
Cố Thiên Dữ thò qua tới, "Suy nghĩ cái gì vậy?"
"Không có gì." Bạch San San lấy lại tinh thần.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt mềm mại trắng như tuyết của cô gợi lên một nụ cười nhẹ.
Còn không phải sao.
Những năm đó, ít nhiều chuyện xưa vùi vào năm tháng cùng thời gian.
——
Năm đó cao tam.
Bị Thương Trì cưỡng hôn, Bạch San San cũng không biết chính mình là quá mức khiếp sợ mà dẫn tới giá trị vũ lực cấp tốc giảm xuống, hay là đại não thiếu oxy dẫn tới chỉ số thông minh biến thành số âm, dù sao đi nữa, cô cũng không có làm ra một loạt hành động như một cái tát rơi vào trên mặt Thương Trì' blah blah linh tinh phù hợp với lão đại một mét sáu.
Cô chỉ là mở to hai mắt nhìn, vươn tay dùng hết toàn thân sức lực một tay đem hắn đẩy ra, rống lớn câu "Cậu con mẹ nó biến thái! Tôi chán ghét cậu" lúc sau liền xoay người chạy trốn.
Phản ứng sáo rỗng, lời nói ngốc nghếch khiến Bạch San San nhớ lại, cảm thấy rằng lúc đó cô thật ra bị thiểu năng trí tuệ.
Tóm lại, từ sau nụ hôn nồng đậm trong ngõ tối, Bạch San San đã không thể nhìn thẳng vào đại ca cùng bàn của mình.
Không.
Cái này cách nói không chuẩn xác.
'Vô pháp nhìn thẳng' cái này từ căn bổn không đủ để biểu đạt nội tâm của Bạch San San đã mất đi nụ hôn đầu, sự căm ghét của cô đối với lão đại biến thái đã cướp đi nụ hôn đầu của cô một cách khó hiểu.
Bạch San San rối rắm, buồn bực, phẫn nộ.
Lâm vào một loại tinh thần sa sút xưa nay chưa từng có.
Cô mất tích suốt một tuần.
Trong lúc vì tránh cho cùng Thương Trì có bất luận cái gì động chạm, nói chuyện, thậm chí là ánh mắt tiếp xúc, Bạch San San thậm chí vừa đe dọa vừa dụ dỗ hai học sinh ở hàng cuối cùng kéo bàn lại, chừa ra một khoảng cách 30 cm để đảm bảo cô an toàn mọi lúc mọi nơi.
Cô có thể quay trở lại chỗ ngồi của mình mà không cần nói bất cứ điều gì hoặc giao tiếp với Thương Trì.
Loại này tình hình vẫn luôn liên tục tới rồi cùng tháng lần nọ toán học trắc nghiệm.
Tình trạng này tiếp tục cho đến tiết tự học vào buổi tối hôm đó.
Đó là một tháng tự học tối đen và đầy gió.
Ngay khi tiếng chuông vang lên, lớp học đã náo nhiệt hẳn lên, có người nhét tai nghe vào tay áo để nghe bài hát, có người ăn đồ ăn vặt, có người nói chuyện rôm rả với bàn trước, sau, trái, phải.
Ngay sau đó Chương Bình An liền bước vào.
"Hôm nay buổi tối kiểm tra." Chương Bình An trong tay cầm một chồng bài thi thật dày, ở đàn gà kêu rên gửi bài đến bàn của hàng học sinh đầu tiên trong, nói "Bài thi lần này một nửa trong số đó tôi đã giảng trước lớp, nếu có ai làm sai.
Hừ!"
Khinh miệt cao lãnh một tiếng hừ, sau đó toàn lớp thoáng chốc im như ve sầu mùa đông, an tĩnh như gà.
Bài thi phát xuống dưới.
Trong phòng học im ắng, chỉ còn lại có ngòi bút cùng trang giấy cọ xát.
Thời gian kiểm tra luôn dị thường trôi thật mau.
Bạch San San vùi đầu làm bài thi, làm làm liền làm được bài thứ hai đếm ngược lên trong đề.
Sau đó......
Liền khựng lại.
Hình học giải tích cô có ấn tượng, là mỗi năm thi đại học đều có dạng này, lúc ấy Chương Bình An cho các cô làm thử mà cô làm không ra.
Tiếu sau do đầu óc cô vì chính mình đột nhiên không kịp phòng ngừa mất đi nụ hôn đầu tiên, căn bản là không có nghiêm túc nghe.
Bạch San San trầm mặc.
Sau khi đọc đi đọc lại câu hỏi ba mươi lần mà vẫn không làm được, cô lặng lẽ ngẩng đầu lên liếc nhìn đồng hồ treo tường trước cửa lớp, còn 20 phút trước khi kết thúc bài thi.
Cô có điểm luống cuống.
Ánh mắt hoàn toàn vô ý thức mà hướng bên phải nhìn qua.
Thương Trì đã sớm làm xong bài thi.
Hắn hơi rũ mắt, không biểu tình mà nhìn trong tay kia cuốn sách tiếng An, anh tuấn thanh lãnh, cổ thon dài, mặt nghiêng đường cong lưu loát lãnh ngạnh, cả người đều tản ra khí lạnh.
Mắt lại đảo qua, ngắm tới bài thi hắn đạt ở bên trái bàn học.
Một quyển sách đè ở lên, vừa vặn chặn không cho Bạch San San chép.
Cô: "......"
Trong lúc nhất thời, Bạch San San nội tâm xe lửa chạy rầm rập chở một loạt suy nghĩ 'Thật xấu hổ a, lại bị phát hiện.' ;'Có nên xin lão đại biến thái trợ giúp'; 'Rõ ràng hạ quyết tâm đời này đều không cùng loại người biến thái này nói một lời, lại đột nhiên xem bài thi của hắn, có phải hay không đang vả mặt mình a......'; gào thét chạy qua.
Trong lúc suy nghĩ, thời gian trôi qua, lớp học vẫn vắng lặng.
Bạch San San ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, chỉ còn 10 phút nữa là kết thúc bài thi.
Sau đó anh quay lại nhìn Thương Trì, nhìn tờ giấy kiểm trabị đè dưới sách.
Sau khi nheo mắt, cuối cùng cô cũng đưa ra quyết định xả thân tìm kiến thức, con đường học hành khó khăn, Chu tổng lý đã nói, phải vì Trung Hoa quật khởi mà đọc sách!
Lại nói, hắn đã cưỡng hôn mình, chẳng lẽ không nên giao ra đáp án biểu đạt nội tâm áy náy sao?!
Nghĩ đến điều này, trong lòng Bạch San San nhất thời trở nên vô cùng bình tĩnh.
Vì vậy, cô ngẩng đầu lên, nhìn Chương Bình An đang tuần tra trong lớp, với vẻ mặt thất thần, cô đưa chân xuống gầm bàn bên dịch dịch, lại dịch dịch.
Đụng phải đôi giày thể thao màu trắng của Thương Trì không dính một chút bụi trần.
Đá một cái.
Nhận thấy được cái gì, Thương Trì rũ mắt, thấy một đôi giày da màu đen sạch sẽ, nho nhỏ, tròn tròn.
Bởi vì đôi chân duỗi ra, một đoạn nhỏ trắng như tuyết mắt cá chân hiện ra dưới quần trường, giống như ngọc bích.
Thương Trì tầm mắt hướng lên trên, rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái.
"Câu hỏi gần cuối." Cô nhìn hắn chằm chằm, đôi môi đỏ mọng đóng mở, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại.
Thương Trì ánh mắt rơi vào trên đôi môi hồng nhạt.
Hắn nhớ đến nhiệt độ của cánh môi, cái chạm vào như thạch, mềm mại đến khó tin.
Thấy hắn không đáp lời, cũng không có bất luận động tác khác, Bạch San San nhăn lại mi, có điểm nóng nảy, "Câu hỏi gần cuối."
" Muốn chép sao?" Thương Trì nhàn nhạt mà nói.
"Tham khảo, tham khảo thôi." Bạch San San nắm chặt tay, vì chính mình biện giải, "Mình chỉ xem cách vẽ đường phụ thôi."
"Vậy sao."Thương Trì lẳng lặng mà nhìn chằm chằm cô, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng, "Nói em không chán ghét tôi."
Bạch San San:.....?
"Nói, em là của tôi.".