Cảnh Xuân Liêu Nhân


Da mặt mỏng của y đỏ lên, mấy năm trước, y cùng mẫu thân thường tới đây, biết sân nhà rất nhỏ, chỉ có đúng một gian phòng tiếp khách đúng quy củ còn hợp với nơi nàng ngủ.

Bọn họ đã sớm qua cái tuổi vui đùa, nên cũng không có trưởng bối bên cạnh coi chừng, mạo muội đi vào, thật sự không thích hợp.

Tống Bác Văn để hộp đồ ăn trên mặt đất dựa vào tường.

"Đa tạ biểu ca." Tô Anh thở dài nhẹ nhõm.

Tống Bác Văn do dự, vẫn mang ý định của ngày hôm nay nói cho nàng biết: "Anh Anh, cữu cữu năm nay đã hết nhiệm kỳ, quyết định tháng sau cả Tô gia sẽ dọn tới kinh thành."
Hôm nay thư viện đóng cửa, chuyến này y từ sớm đã đến đây chính là muốn nói việc này cho nàng.

Tô Anh hoảng hốt, trong đầu rối tung một mảng, không thể phân biệt rõ lời y nói.

Dọn tới kinh thành là sao?
Nghĩa là không bao giờ quay lại đây phải không?
Trong nháy mắt, Tô Anh phảng phất như chìm vào đáy biển, vực sâu không đáy, vây quanh nàng đều là nước bao phủ, làm nàng không thể thở nổi, hít thở không thông.

"Anh Anh! Anh Anh!" Thấy nàng có vẻ không thích hợp, Tống Bác Văn hô lớn.

Sắc mặt Tô Anh tái nhợt, tay phải nắm chặt cổ tay trái, niết thật mạnh, mãi cho đến khi tay nàng tê dại, xương thịt bị ép tới mức có cảm giác đau mới làm nàng tỉnh táo lại đôi chút.

"Ta không rõ cữu cữu sẽ sắp xếp ra sao, nhưng vẫn muốn tới nói cho muội một tiếng, để muội chuẩn bị trong lòng, vì bản thân tính toán một chút." Tống Bác Văn thấp giọng nói.

Y do dự chốc lát lại nói thêm: "Ngày mai cữu cữu bọn họ muốn đi chùa Pháp Ẩn bái phật cầu đường để mong thượng lộ bình an, nếu muội muốn, nếu muốn là........Muội có thể qua tìm người, trong chùa nhiều người như vậy, cữu cữu ngài ấy lại ưa sĩ diện."
Tô Anh biết rõ biểu ca này luôn là một hài tử nghe lời, trên lưng y luôn mang theo kỳ vọng của cô mẫu, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm điều phản nghịch, càng không là người dùng âm mưu quỷ kế.

Có thể vì nàng lặn lội tới đây nói lời này, sợ là trong lòng y nghĩ ra hàng trăm bất trắc.

"Biểu ca, cảm ơn huynh, thực sự rất cảm ơn huynh."
Cách một cách cửa, Lục Xung làm bổ không thèm để ý, đi dạo lòng vòng, cọ tới cọ lui đứng ở ven tường, đúng lúc nghe được Tô Anh cũng người bên ngoài nói cảm ơn.

Biểu ca?
Lục Xung nhớ tới ngày hôm ấy đi dạo phố nhìn thấy tên nam nhân kia, chua xót nghĩ, thì ra là y!
"Lạch cạch----" Tô Anh mang một hộp đồ ăn vừa nặng vừa cồng kềnh vào sân, nhìn Lục Xung đang đứng ngây ra một lúc.

Lục Xung làm bộ làm tịch nói: "Ta tới xem có gì cần ta giúp một tay không."
Tô Anh lắc đầu: "Không có gì."
Lục Xung liếc nhìn nàng một cái, giống như không vui lắm.

Trong lòng có chuyện, Tô Anh xem nhẹ Lục Xung đang xem xét, đắm chìm trong suy nghĩ ban nãy, một cẩm giác vô lực tràn lan từ đáy lòng.

Tâm tư Lục Xung nhạy bén, thu liễm cảm xúc: "Tô Anh Anh, ngươi........"
Ngươi không vui!
Tô Ang nghiêng đầu nhìn hắn: "Chu Huyền Diễm, ngươi nói xem có phải mỗi người đều có cha mẹ đúng không?"
Lại cô gắng che giấu đi hận ý.

Tô Anh Anh như vậy lại khiến Lục Xung nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng, khi ấy nàng bị hắn bóp cổ, lần này, trong lòng ngoài sự kinh ngạc còn có lo lắng sợ hãi.

Lục Xung đáp một chữ rõ ràng: "Có."
Tô Anh gật đầu, tựa hồ chấp nhận đáp án của một thắc mắc nàng không thể hiểu được.

Nàng thở ra một hơi, cười cười, suy sụp khi nãy biến mất trong nháy mắt, nàng bỗng chỉ vào hộp đồ ăn nói với Lục Xung.

"Chu Huyền Diễm, ngươi nhìn trong đây là thứ gì, trưa nay chúng ta có đồ ăn ngon rồi."
Nàng đi thẳng vào trong phòng, miệng còn lẩm bẩm: "Cũng không biết là ngươi có thích ăn không nữa."
Lục Xung đi theo nàng, trầm mặc hồi lâu, chậm chạp nheo đôi mắt, không che giấu mà tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt nhìn Tô Anh chằm chằm không rời.

Tô Anh chỉ mải mở hộp thức ăn, đem điểm tâm tinh đảo nhất lấy ra, nàng rất cẩn thận bưng đĩa điểm tâm hình hoa: "Ngươi nếm thử món này xem có ngon không!"
Nhìn nàng không phát hiện ra bất cứ điểm gì dị thường.

Lục Xung tạm bỏ hoài nghi vào trong bụng, đi qua đi lại, liếc liếc mắt hỏi: "Đều là biểu ca kia của ngươi mang đến?"
Tô Anh gật gù đầu nhỏ: "Đúng vậy! Đúng vậy!"
Lục Xung thầm kín hừ một tiếng sâu trong mũi, trong lòng không quá vui.

Đêm khuya tĩnh lặng, Tô Anh và Lục Xung cách nhau một rèm vải nói chuyện phiếm.

Bỗng Tô Anh mở miệng nói: "Ngày mai ta muốn đi tới một nơi."
Lục Xung đang tưởng tượng nàng là con thỏ nhỏ đi kiếm ăn, có thể ăn đến mức béo phì không, nghe vậy chỉ nói:"Tùy ngươi!"
Nói xong hắn mới phản ứng lại: "Ngươi đi đâu vậy!"
"Tới chùa Pháp Ẩn, trưa ngày mai chúng ta tới chùa ăn đồ chay được không?" Tô Anh nhỏ giọng nói.

"Ta cũng đi cùng?" Lục Xung nhướng mày.

"Vậy ngươi không đi sao?" Tô Anh ôn nhu hỏi, đã nhiều ngày hầu như bọn họ đều như hình với bóng, cho nên nàng theo thói quen quyết định thay hắn.

Lục Xung nằm thẳng, duỗi chân, không chút để ý nói: "Đây là mời ta?"
Tô Anh không nhìn thấy hắn, nhưng có thể đoán được biểu tình của hắn lúc này, giọng mềm xuống: "Là mời đó, vậy ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?"
Lục Xung ho nhẹ một tiếng, cố nén cảm xúc trong lòng, lười biếng ừ một tiếng.

Trong đêm đen, mọi bí mật dường như có thể che giấu, giống như rêu xanh ở góc tưởng ẩm ướt lặng lẽ mọc lan, tựa như trái tim trong lồng ngực rắn chắc đột nhiên đập nhanh hơn, lại giống hàng mi dày cong như cánh quạt chớp chớp run run.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui