Tháng 6 là lúc thời tiết thay đổi thất thường nhất, mặc dù qua chính ngọ sắc trời có chút âm u nhưng vẫn không đến nỗi có mưa.
Vậy mà hiện tại thì mưa lại dần rơi rồi.Trước đó hai người họ còn ước tính sẽ về được đến nhà trước khi trời tối hẳn.
Không ngờ cơn mưa đến nhanh quá.
Mưa rơi xuống mặt, một giọt rồi hai giọt, không nhanh không chậm, nhưng cũng khó có thể chắc chắn lát nữa mưa có lớn dần hay không.
Bọn họ cách nhà chỉ còn nửa canh giờ, nhưng trước mắt vẫn phải tìm một chỗ trú mưa trước đã.
Tay Tô Anh níu chặt lớp y phục trên vai Lục Xung, giọng nói nhẹ nhàng ủ rũ kèm theo âm mũi: “Xung quanh đây hình như có hang động.”
Lục Xung vốn là tướng quân trong doanh đội, nên dĩ nhiên năng lực quan sát của hắn rất tốt.
Lúc sáng đã đi qua đây một lần rồi, hắn có thể nhớ được tình hình trên cả đoạn đường, đảo mắt nhìn quanh.
Trong đầu liên tưởng tới khung cảnh nhìn thấy lúc sáng, tiếp tục đi về phía trước, thì sẽ có ít nhất khoảng hai ba hang động.
Hai tay Lục Xung dùng sức, giữ chặt hai chân Tô Anh: “Tô Anh Anh, ôm chắc.”
Vừa dứt lời, hắn liền cõng Tô Anh chạy trên con đường mòn hướng về phía hang động.
Tô Anh Anh nhẹ quá, Lục Xung không cần dùng nhiều sức lực vẫn có thể cõng nàng được, nhưng lúc hắn chạy, đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng, kích động, suýt chút nữa là ném Tô Anh xuống, trên má hắn ửng đỏ một cách kỳ lạ.
Nhưng mưa càng lúc càng lớn, hắn nhanh chóng gác lại sự quyến rũ không đúng lúc đó.
Tô Anh một tay ôm cổ Lục Xung, tay còn lại đưa lên trên đầu Lục Xung để che mưa cho hắn.
Cái đầu xù tóc rối nhỏ ngoan ngoãn gác ở trên cổ Lục Xung, hai mắt sưng đỏ, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, nhìn Lục Xung không chớp mắt.
Đôi môi mềm như cánh hoa nở một nụ cười sâu, rất sâu.
May mắn là, chưa đến một nhén hương hai người họ đã tìm thấy được một hang động.
Ngay khi Lục Xung cõng Tô Anh chạy vào hang, thì bên ngoài cơn mưa cũng trút xuống như đổ nước, mưa lớn ở cửa hang tạo nên một màn chắn khiến cả ngọn núi mờ mịt.
Trong lòng Lục Xung căng thẳng, mưa đổ ào ào, đường núi lại nhỏ hẹp, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng nguy hiểm rồi.
Thả lỏng lại đôi chút, hắn liền nhớ tới tiểu cô nương an tĩnh ở sau lưng, nàng nằm sấp trên lưng hắn, nhưng cơ thể nam nữ trời sinh đã khác biệt, ngực của nàng đang đè ép lên tấm lưng rắn chắc của hắn.
Nhất thời, hắn nhớ lại sự đụng chạm lúc cõng nàng chạy, Lục Xung ho nhẹ một tiếng, lỗ tai có chút nóng: “Tô Anh Anh, nàng, nàng xuống đi.”
Lúc nói, giọng hắn có hơi khàn.
Hắn bối rối ngồi xổm xuống, để Tô Anh đứng xuống mặt đất.
Tô Anh nghe lời, xuống khỏi người hắn, tay chống trên vai hắn để đứng dậy.
Lục Xung vô thức đưa tay đỡ nàng, tóc sau lưng nàng đã bị ướt.
Hắn đứng dậy, quay đầu nhìn mái tóc ướt đẫm của Tô Anh, tay áo và y phục sau lưng đều ướt sũng, dính vào người nàng.
Còn hắn thì ngoài tay áo ra còn lại đều ổn.
Lục Xung cõng nàng trên lưng, không phải là để nàng che mưa cho hắn, khó chịu nghẹn ở cổ họng.
Tô Anh lại không nghĩ nhiều, lấy ra chiếc túi nhỏ, cẩn thận đem bông hoa nhỏ mà Lục Xung tặng nàng cất vào trong.
Lục Xung nhắm mắt lại, thật muốn xem trong đầu nàng có cái gì.
“Tô Anh Anh, nàng có ngốc không vậy?” Lục Xung nhìn chằm chằm, trong lòng có chút bực bội.
Tiếng sấm lớn giáng xuống, át mất lời nói của Lục Xung.
Tô Anh ngước mắt mê mang nhìn hắn, sau đó mỉm cười khó hiểu, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy sự tin tưởng dành cho Lục Xung.
Đôi mắt nàng đỏ rực như một con thỏ trắng.
Một con thỏ trắng bé nhỏ bé, mềm mại.
Mềm mại như…
Lục Xung cúi gằm mặt: Mẹ nó!
Lục Xung thấy bây giờ cần phải làm gì đó để dời sự chú ý của mình, hắn nhìn vào sâu trong hang động, một màn đen không đáy.
Không thể biết được trong đó có gì.
Lục Xung kéo Tô Anh đứng ra sau lưng hắn, rồi cùng tiến vào phía trong.
Đi được vài bước, hắn tìm thấy một vài bó rơm và một đống củi, rồi tìm được mồi lửa ở trong góc.
Mấy thứ này chắc là do thợ săn hay người qua đường tốt bụng nào đó từng trú ở đây để lại cho những người nào cần.
Lục Xung đốt một nắm rơm trước khi đi qua vách đá hẹp dài để vào sâu trong hang, trong hang trống rỗng, không có gì ngoài tiếng nước chảy từ vách đá, hơi ẩm bao phủ đầy, không thích hợp để trú ngụ lại lâu.
Lục Xung đưa Tô Anh quay lại bên ngoài cửa hang.
Việc doanh quân ăn ngủ bên ngoài là chuyện bình thường, Lục Xung cũng thường ăn ở với binh lính trong những tình hình chiến đấu khẩn cấp, vì vậy hắn rất thành thạo tất cả những kỹ năng sinh tồn hoang dã.
Lục Xung trải một lớp rơm dày xuống đất, cởi áo choàng ra trải lên trên đó thêm một lớp nữa, rồi để Tô Anh ngồi xuống đó.
Hắn nhanh chóng chất củi thành đống hình nón, chất đầy ba đống củi như thế, rồi châm lửa, thì sẽ ấm hơn.
Lục Xung liếc nhìn Tô Anh, liếm môi: “Cởi y phục phía ngoài ra hong khô đi.”
Hắn nói thế là vì lo nàng sẽ bị bệnh, nhưng vừa dứt lời lại liền cảm thấy không thoải mái, có chút chột dạ.
Y phục bị ướt lạnh dính vào người quả thật rất khó chịu, Tô Anh cũng không nghĩ nhiều như Lục Xung, hai tay cởi dây đai thắt ở lưng, rồi cởi áo choàng bên ngoài, đưa cho Lục Xung.
Nhìn thấy đôi mắt thanh thuần, trong sáng, không có một chút tạp niệm gì khác của Tô Anh, Lục Xung liện tự phỉ nhổ chính mình, treo áo ở cành củi cao để hong khô.
Lục Xung thường ngày không cầu nệ gì, vô tư ở chung một chỗ với Tô Anh.
Nhưng lúc này, hắn bắt đầu ngượng ngùng một cách khó hiểu.
Thấy Tô Anh chừa lại cho hắn một khoảng trống, yết hầu chuyển động, lòng bàn tay nóng ran, cả người có chút khô nóng.
Do dự một chút, giả bộ như không có chuyện gì mà dời tầm mắt, suy nghĩ, nếu mà hắn qua bên đó ngồi thì không phù hợp cho lắm nhỉ?
Tô Anh không biết hắn đang nghĩ gì, ngón tay kéo kéo y phục hắn: “Huynh lại đây ngồi đi!”
Hai người vai kề vai, ngồi tựa vào thành đá phía sau.
Áo choàng của bọn họ, một cái thì lót ở dưới, một cái thì treo bên cạnh.
Lục Xung bây giờ chỉ mặc trung y màu trắng cùng chiếc quần màu đen, trong khi Tô Anh mặc một chiếc váy dài, trung y được nàng vén gọn gàng vào thắt lưng.
Y phục mặc lên người nàng rất vừa với cơ thể, vừa đến mức Lục Xung không dám liếc nhìn dù chỉ một lần.
Bên ngoài mưa sấm đan xen, gió lớn thổi làn mưa bay lả tả vào trong hang.
Lúc này, Tô Anh Anh có chút dính người, Lục Xung nghĩ thầm.
Cổ họng có chút khô khốc, hắn nhìn về phía đỉnh hang trên đầu, sau đó lại nhìn đống lửa đang cháy bừng bừng, rồi tầm mắt lại hướng về làn mưa ngoài cửa hang, cố bày ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc.
Nghẹn nửa ngày, mới thốt ra được một câu: “Mưa lớn thế này thì chắc không tạnh ngay được đâu.”
Tô Anh ôm lấy hai chân, cằm mềm mại tựa vào đầu gối, nàng chợt rùng mình: “Ừm.”
Nghe thấy giọng của Tô Anh có gì đó không đúng, Lục Xung quay lại nhìn nàng.
Hắn cố ý đốt hai đống lửa gần phía nàng hơn.
Ánh vàng chiếu gương mặt nàng, khuôn mặt bầu bĩnh và mềm mại bị ngọn lửa hong đến đỏ bừng, ánh mắt mơ mơ màng màng.
Trong có chút đáng yêu, Lục Xung khịt mũi, đây không phải là lúc để nghĩ đến cái đó.
Hắn sờ trán Tô Anh: “Nàng có lạnh không?”
Tô Anh lắc đầu, nhưng mũi lại sụt sịt.
Lục Xung biết nàng không được khỏe, liền không nhịn được mà ghé sát gần lại người Tô Anh, một tay đỡ lưng tay còn lại luồn dưới hai chân, bế nàng đến gần đống lửa hơn nữa, sau đó đứng dậy rút tấm áo trên thảm rơm trước đó, choàng vào cho nàng.
“Đừng nhúc nhích.” Lục Xung ngồi xổm bên cạnh Tô Anh, nhéo nhéo gáy nàng, ra lệnh.
Cả thân thể lẫn tinh thần của Tô Anh đều rất mệt mỏi, đã vậy lại còn bị dính mưa, trán của nàng giờ đây đau như búa bổ, cả người nặng trĩu, nàng rầu rĩ hỏi: “Chu Huyền Diễm, tại sao huynh lại tốt với ta như vậy? “
Lục Xung hoảng loạn một chút, rồi nhanh chóng chấn chỉnh lại tâm lý, thật ra hắn cũng muốn làm rõ, suy nghĩ kỹ về chuyện này.
Đôi mắt phượng sắc sảo của hắn nhìn Tô Anh chằm chằm, liếm đôi môi khô khốc, sau đó khóe môi khẽ cong lên, chắc có lẽ là do hắn có chút thích nàng đi!
Lục Xung thẳng thắn trong lòng, chuyện này không khó để nhận thấy!
Lục Xung hít sâu một hơi, mím chặt môi mỏng, khóe miệng phồng lên, như muốn nói gì đó, nhưng qua nửa ngày mới ngượng ngùng thở ra một hơi.
Đột nhiên hắn đưa tay xoa đầu Tô Anh, hung hăng nói: “Đâu ra nhiều tại sao thế hả!”
Nói xong, thẹn quá hóa giận ngồi xuống bên cạnh Tô Anh, tay sờ sờ trán, nóng quá, còn nóng hơn cả trán của Tô Anh nữa.
Nhưng Lục Xung biết rằng hắn không hề bị bệnh.
Đúng không có tiền đồ, Lục Xung thầm mắng chính mình, kéo kéo cổ áo, hắn sợ cái gì!
Hai mắt Tô Anh cong lên, cười cười, cho dù là tại sao, hắn vẫn là người quan tâm, đối tốt với nàng nhất.
Mặc dù không có được đáp án, nhưng Tô Anh thấy rất hài lòng nhắm mắt lại, nàng mệt quá!
Lục Xung ấp ủ nửa ngày, tính chuẩn bị mở miệng thì vai của hắn đột nhiên nặng xuống, đầu của Tô Anh đang tựa vào vai hắn.
Lục Xung sửng sốt một lúc, tay lúng túng nâng đầu nàng chỉnh lại, để nàng tựa vào thoải mái hơn.
Lúc này hắn rất tỉnh táo, không buồn ngủ chút nào, hai mắt mở to sáng ngời, suy nghĩ miên man.
Mà Tô Anh lúc này đang ngủ mê man, vô thức chỉnh tư thế để có thể ngủ thoải mái hơn.
Lục Xung dựa lưng vào thành đá, hai chân thả lỏng, đầu Tô Anh gật gà gật gù, đột nhiên xoay người chen vào giữa hai chân hắn.
Thân thể Lục Xung lập tức cứng đờ, cánh tay cứng ngắc mở ra, cúi đầu nhìn Tô Anh đang tựa trên người mình, không thể tin được.
Cả người Tô Anh nằm gọn giữa hai chân anh, cái đầu nhỏ xù rối đầy cọ cọ ở lòng ngực hắn, thỏa mãn xem như gối kê đầu vào, gò má nóng hâm hấp tì lên người Lục Xung, một tay ôm lấy eo hắn, rồi dần dần đi vào giấc ngủ sâu.
______________________________________
Liệu Tô Anh Anh có biết rằng, ta có một chút thích nàng.
Chỉ là một chút thôi, không nên để nàng đắc ý quá ~
—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”.