Câu hỏi đột ngột của Diệp Thanh khiến bầu không khí trong phòng trở nên kỳ quái.
Lục Xung cũng sững sờ, chó gì chứ?
Tần đại phu ngại ngùng cười, đặt lọ thuốc trong tay xuống, ra hiệu cho Diệp Thanh đừng nói bậy nữa.
Diệp Thanh ậm ừ hai tiếng, nhìn tình trạng của vết thương, rồi nhớ đến ngày Tô Anh xuống mua thuốc, thời gian hoàn toàn trùng khớp, nhưng nếu có nghi ngờ gì thì nàng ta sẽ hỏi Tô Anh sau.
Nàng ta bưng bát thuốc đến chiếc giường gần đó, mới nhẹ nhàng gọi Tô Anh: “Anh Anh, muội tỉnh lại uống thuốc trước đã rồi hẵng ngủ.”
Lúc này, Tần đại phu cũng vừa giúp Lục Xung xử lý vết thương xong, Lục Xung chỉnh lại y phục, rồi đứng dậy vươn tay: “Để ta.”
Giọng điệu nghe có vẻ hơi khó chịu, nhưng Tô Anh lúc này cứ mê màng không hoàn toàn tỉnh táo, có hắn giúp thì sẽ thuận tiện hơn.
Diệp Thanh liếc mắt nhìn, đưa bát thuốc cho hắn, rồi ngồi xuống giường, đỡ Tô Anh ngồi dậy từ phía sau.
Tô Anh choáng váng nheo mắt, môi khẽ mở.
Lục Xung cầm thìa, múc một chút canh thuốc, đưa đến môi Tô Anh.
Cả người Tô Anh run lên, trên người nàng được đắp tấm chăn bông ấm áp, tựa cả người vào vòng tay của Diệp Thanh, còn Chu Diễm Huyền, cái người mà đã bế nàng suốt chặng đường dài, người mà chưa từng một lần bỏ rơi nàng, đang ngồi trước mặt đút thuốc cho nàng.
Mặc dù cơ thể rất khó chịu, đầu thì đau nhói, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc!
Tô Anh nghĩ, nếu thời gian có thể dừng lại ngay lúc này thì thật tốt.
Tô Anh cúi đầu, trước khi canh thuốc vào đến miệng, thì đôi môi mềm mại của nàng đã bị bỏng, rên rỉ một tiếng khó chịu, khuôn mặt vốn đã nhăn lại nay càng thêm khó coi.
Lục Xung chưa từng hầu hạ người khác.
Nhìn thấy Tô Anh bị bỏng liền lo lắng bối rối, cánh tay cứng đờ, bất lực liếc nhìn Diệp Thanh.
“Ngươi thổi nguội đã!” Diệp Thanh ngồi đó cũng không chịu được liền nói.
Lục Xung xấu hổ, múc canh, lúng túng thổi nguội trước mới đút cho Tô Anh: “Lần này không nóng nữa đâu.”
Có lẽ là đang tự trách bản thân, mặc dù trông hắn có vẻ đang rất bình tĩnh, nhưng thực tế thì tình trạng của hắn trông tệ hơn cả Tô Anh.
Tô Anh yếu ớt cười với hắn, an ủi: “Ta không sao, không nóng chút nào.”.
Rồi nàng phối hợp với hắn uống cho hết chén canh.
Lục Xung trầm mặc, trong lòng mềm nhũn, đút từng muỗng thuốc cho nàng.
Tuy động tác của hắn có hơi bối rối, nhưng vẻ mặt trông rất nghiêm túc, như là hắn đang làm một việc rất quan trọng.
Vì không muốn gây thêm rắc rối cho mọi người, Tô Anh uống hết từng thìa từng thìa một mà không hề kêu than, đặc biệt ngoan.
Nàng càng như vậy, Lục Xung lại càng đau xót.
Sau khi Tô Anh uống thuốc xong, Diệp Thanh lại đặt nàng nằm xuống giường.
Đôi mắt Tô Anh mông lung nhìn Lục Xung, mang theo một tia ỷ lại, cắn chặt môi, nhỏ giọng nói: “Chu Huyền Diễm, huynh, huynh đừng đi, được không?”
Nói xong, lòng nàng không yên, chỉ biết lo lắng thấp thỏm.
Hành động của Tô Anh không tính là đang làm nũng, nhưng vẫn khiến Lục Xung bất động, không di chuyển được bước chân nào.
Lục Xung liếm môi, cười nói: “Nàng không nỡ rời xa ta đúng không.
Yên tâm đi, ta sẽ không đi đâu cả, ta bảo đảm, khi nàng tỉnh lại liền có thể thấy ta.”
Hắn khôi phục lại dáng vẻ đắc ý thường ngày của mình.
Tô Anh cong mắt, cười ngọt ngào.
Đúng vậy, nàng không muốn rời xa hắn chút nào.
Diệp Thanh đứng bên cạnh nhìn hai người họ, thuận tiện đánh giá Lục Xung.
Lục Xung bình tĩnh nhìn lại nàng ta, lông mày hơi nhướng lên cùng đôi mắt thâm sâu, nụ cười lúc nói chuyện với Tô Anh cũng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt sắc bén.
Trực giác nói cho Diệp Thanh biết người này không hề đơn giản, cũng không biết sao Anh Anh có thể gặp được hắn.
Nàng ta khẽ gật đầu, “Đêm nay ngươi tính nghỉ ở đâu?”
Lục Xung đã hứa với Tô Anh thì hắn sẽ giữ đúng lời hứa, bình thản mà chỉ vào bậc thềm dưới chân giường(1).
(1) Giường thời xưa có kiểu có bật đặt chân như dưới hình như này nè.
Chỗ mình đánh dấu ở dưới chính là nơi Lục Xung ngủ.
Diệp Thanh:…
Giờ cũng đã khuya lắm rồi, nàng ta lại đang bụng mang dạ chửa, thức khuya không tốt, chỉ biết gật gật đầu: “Anh Anh uống thuốc hạ sốt rồi, nên là không sao nữa đâu, còn ngươi muốn ngủ đó thì cứ ngủ đi vậy! ”
Tuy rằng lúc này vẫn chưa biết được thân phận của hắn, nhưng nhớ đến sự qua tâm hắn dành cho Anh Anh thì tạm thời nàng ta không cần phải lo lắng quá.
Diệp Thanh mặc hắn tùy ý, muốn ngủ ở bậc thềm giường thì cứ ngủ ở đó vậy!
Nàng ta cầm bát thuốc ra khỏi phòng.
Tần đại phu không có việc gì làm, cũng không dám để nàng ta động tay động chân vất vả, thấy nương tử đi ra liền đến cầm lấy cái bát rồi đỡ lấy nàng ta.
Diệp Thanh nhìn lại bóng lưng Lục Xung, nói nhỏ với tướng công: “Chàng tìm cho hắn một bộ y phục khác, rồi lấy thêm cho hắn tấm chăn nhé.”
Tần đại phu ghi nhớ từng lời của nương tử nhà hắn.
Ngày hôm sau, Tô Anh mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một bức tường trắng trơn, ký ức của ngày hôm qua từ từ tràn về.
Hiện tại nàng đang ở trong tiệm thuốc của Diệp Thanh tỷ.
Sau đó nàng nhớ lại những lời mình nói trước khi đi ngủ.
Chu Huyền Diễm đâu?
Nàng ôm lấy tấm chăn bông ngồi dậy, trong phòng nhỏ chỉ có một cái bàn tròn và vài cái ghế, không có bóng dáng của Chu Huyền Diễm.
Trong nháy mắt Tô Anh cảm thấy có chút mất mát.
Nàng nhấc chăn, chuẩn bị rời khỏi giường, vừa đặt một chân xuống, nàng cảm giác như mình đã giẫm phải thứ gì đó.
Tô Anh nhanh chóng co chân lại, cúi xuống xem dưới chân nàng là thứ gì.
Ngón tay Tô Anh siết chặt mép giường, cả người đờ ra.
Với thân hình cao lớn như Lục Xung vậy mà lại co người nằm trên bậc thềm giường, cánh tay ở ngoài tấm chăn mỏng ôm lấy ngực, lông mày hơi nhíu lại, môi mỏng mím chặt, nhìn có vẻ ngủ không thoải mái cho lắm.
Biểu cảm trên mặt hắn trông hơi cáu kỉnh, tủi thân.
Tô Anh chậm rãi dịch tới mép giường, nằm xuống, cẩn thận quan sát Lục Xung.
Lục Xung ngủ không yên, trong mơ cảm giác như bị ai giẫm lên người, bên tai thì vang lên tiếng sột soạt, hắn bực bội mở mắt.
Một gương mặt trắng trẻo, dịu dàng xuất hiện trước mặt hắn, đôi mắt to tròn sáng lên nhìn ngắm hắn, ánh mắt Lục Xung lập tức thay đổi, lóe lên tia xấu hổ buồn bực, hắn ngồi dậy, gãi gãi đầu, ho khan một tiếng, “Nàng tỉnh rồi à?”
Tô Anh ngồi thẳng dậy, nhìn hắn, rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút ái muội, tai Lục Xung nóng lên, lấy tấm chăn trên bậc thềm xếp lại, rồi xoay người đặt lên ghế.
Hắn vươn vai, hai tay vịn thành ghế, rồi đỡ trán thở dài một tiếng, đôi môi cong lên cười.
Hắn quay lại nhìn Tô Anh, giả vờ như không có chuyện gì đi tới trước mặt nàng, đưa tay sờ trán Tô Anh: “Còn khó chịu không?”
Tô Anh lắc đầu, ngủ được một giấc thì liền hạ sốt, cơ thể cũng thoải mái hơn.
Đôi mắt thuần khiết như nai con của nàng sáng lên lấp lánh, vui vẻ nhìn Lục Xung.
Khuôn mặt anh tuấn của Lục Xung đỏ lên, không nhịn được liền đưa tay xoa xoa tóc nàng, oán giận nói: “Đừng nhìn ta như vậy.”
Nhưng giọng điệu của hắn rất đắc ý, trông đang hưởng thụ ánh nhìn của Tô Anh dành cho mình.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Thanh nói: “Ta đây.”
Diệp Thanh ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, biết bọn họ đã tỉnh lại, cho hai người họ thời gian chuẩn bị mới đẩy cửa đi vào.
Tay Lục Xung rút lại, đứng dậy đi vào trong sân rửa mặt.
“Diệp Thanh tỷ, cảm ơn tỷ đã vất vả chăm sóc muội cả tối qua.” Tô Anh nắm lấy tay Diệp Thanh.
Diệp Thanh không quan tâm đến chuyện này, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Tô Anh xích vào trong nhường chỗ cho nàng ta, vừa đưa tay đỡ, vừa tò mò nhìn phần bụng nhô lên.
Lần trước, Diệp Thanh mới mang thai hơn ba tháng nên không thấy rõ dấu hiệu, lần này để ý là có thể thấy bụng nàng ta hơi phồng lên.
Thấy nàng tò mò, Diệp Thanh lấy tay nàng đặt ở bụng mình.
Cảm giác em bé trong bụng không mềm chút nào mà còn khá cứng là đằng khác.
“Đợi một lúc là có thể cảm nhận được đứa nhỏ cử động ở bên trong đó.” Diệp Thanh ôn nhu nói.
“Kỳ diệu quá!” Tô Anh cảm thán nói.
Diệp Thanh gật gật đầu đồng ý, trong lòng cảm thấy rất tuyệt vời: “Ta với Tần ca đã kết hôn sáu bảy năm rồi.
Tình cảm phu thê cũng rất hòa thuận, nhưng vẫn không có con được.
Còn bây giờ, chuyện làm ăn ở tiệm thuốc cũng đã ổn định, thu nhập cũng xem như có đồng ra đồng vào, còn có người làm thuê phụ giúp thêm, thì đứa nhỏ bỗng xuất hiện, nó thật là biết chọn thời điểm để đến mà”.
Diệp Thanh và Tần đại phu đều là trẻ mồ côi, được một lão đại phu nhận nuôi.
Sau khi ông ấy qua đời, hai người họ mới kết hôn rồi mở tiệm thuốc.
Mấy năm trước không có khả năng thuê người, hai người họ vẫn tự mình chăm chỉ làm việc ngày này qua ngày khác, hồi đó mặc dù có chút khổ nhưng cuộc sống của họ vẫn rất hạnh phúc.
Tâm trạng Diệp Thanh phức tạp, thở dài nói: “Đợi đứa nhỏ sinh ra, thì cuối cùng ta và Tần ca cũng có người thân của chính mình rồi.”
“Thật là hạnh phúc!” Tô Anh hâm mộ nói.
Diệp Thanh “phụt” một tiếng, mỉm cười gõ trán nàng một cái, định nói rằng nàng không cần hâm mộ, sau này rồi nàng cũng sẽ như này, nhưng là nhớ đến thân thế của nàng.
Rõ ràng là người có phụ mẫu, có gia đình.
Đến tuổi thành gia lập thất nhưng lại không có ai đứng ra thu xếp cho nàng, phụ mẫu thì đều tái hôn, không ai quan tâm đến khiến chuyện chung thân đại sự của nàng ngày một chậm trễ.
Diệp Thanh cảm thấy may là nàng ta chưa nói lời nào làm tổn thương đến Tô Anh.
Nàng ta bỗng tò mò nhìn nam nhân bên ngoài hỏi: “Đó là ai vậy?”
Tô Anh nghe thấy Chu Huyền Diễm và Tần đại phu đang nói chuyện trong sân.
Rồi nàng dựa vào bả vai Diệp Thanh kể hết sự việc mấy ngày qua, có vài việc không tiện nhắc đến nàng cũng cho qua.
“Cho nên, thứ muội nhặt được không phải là chó, mà là nam nhân!” Diệp Thanh trợn to mắt.
Khuôn mặt của Tô Anh vừa mới hạ sốt giờ lại nóng trở lại, chột dạ gật đầu.
“Muội sao lại dám dây dưa với một nam nhân không rõ lai lịch thế hả!” Diệp Thanh nói.
“Lúc đó muội cũng không nghĩ được gì nhiều, chỉ là cảm thấy sống một mình… rất cô đơn, nhàm chán, mà huynh ấy lại có thể ở bên cạnh, nói chuyện, chia sẻ với muội!” Tô Anh lắc đầu cười cười.
Diệp Thanh há hốc mồm, trong lòng có chút khó chịu, thở dài: “Tùy ý muội vậy! Nhưng muội cũng phải nghĩ đến tương lai, đừng ham vui nhất thời! Hắn có kể với nàng chuyện của hắn không?”
Tô Anh sửng sốt một lúc rồi lắc đầu, nhưng lại nhanh chóng giải thích: “Nhưng muội biết huynh ấy có buôn bán, qua lại với thương nhân.”
“Muội có ngốc không cơ chứ? Tìm cơ hội hỏi hắn đi!” Diệp Thanh tức giận nói.
Theo nàng thấy, nam nhân này không phải là kiểu người buôn bán bình thường đâu.
“Không cần thiết đâu! Sau khi bình phục thì huynh ấy sẽ rời đi.
Muội vẫn không nên nhiều chuyện làm gì!” Hai tay Tô Anh siết chặt, lí nhí nói.
Tô Anh cố gắng che dấu buồn bã trong lòng, nhưng cảm giác mất mát lại hiện rõ trên khuôn mặt nàng.
“Vậy còn muội thì sao?” Diệp Thanh bất lực hỏi.
Tô Anh cố phấn chấn lại tinh thần, hít một hơi thật sâu rồi cười nói: “Muội không sao! Cứ như trước đây thôi, muội sống một mình vẫn ổn mà.”
Diệp Thanh không tin được lời nàng nói, xem ra Tô gia không còn quan tâm gì nàng nữa, để nàng sống một mình thực sự rất nguy hiểm.
“Thế muội đã bao giờ nghĩ đến việc tìm một người sống chung với nhau, như ta và Tần ca chưa?”
“Nếu người này gia thế trong sạch, thì hắn khá là thích hợp đấy.” Diệp Thanh chỉ vào sân nói.
Người này vừa anh tuấn, lại còn đối xử với Anh Anh rất tốt.
Không màng đến vết thương trên người mà cõng nàng xuống núi thì chứng tỏ hắn không những rất khỏe mà còn là người có trách nhiệm, tuy là không biết cách chăm sóc người khác, nhưng vẫn không sao, có thể từ từ học.
Quan trọng hơn là, nam nhân này có vẻ để ý Anh Anh, nếu cả hai lưỡng tình tương duyệt(2) thì còn gì bằng.
(2) Lưỡng tình tương duyệt – 两情相悦 – liǎng qíng xiāng yuè (duyệt: yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau, nôm na là cả hai người đều có ý với nhau)
Tuy nhiên, mọi chuyện chỉ tốt đẹp nếu nam nhân đó không nói dối hay lừa gạt Anh Anh, trong lòng Diệp Thanh cảm thấy có chút lo lắng.
Không hiểu sau muội ấy lại tự dưng nhặt hắn về nhà làm gì không biết!
Tô Anh chưa từng nghĩ nhiều như Diệp Thanh, nàng hiện tại đang đắm chìm trong lời nói Diệp Thanh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hai mắt sáng ngời, vui sướng hỏi “Còn có thể như vậy sao?”
*
Về đến nhà, Tô Anh một mình vào bếp.
Ngồi xổm trước tủ bát, tay áo xắn lên, hai tay mò mẫm đáy tủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hồi lâu mới gỡ được phong thư dán dưới đáy tủ ra.
Nàng ngồi trên chiếc ghế đẩu, ngón tay sờ sờ phong thư, cẩn thận mở niêm phong, lấy ra hai tờ giấy bên trong.
Hai tờ giấy này không phải là giấy thông thường, mà là hai tờ giấy khế ước đất đai.
Một tờ là khế ước của mảnh sân, cái còn lại là khế ước của hai trăm mẫu đất hoang ở ngọn núi phía sau nhà.
Tô Anh ngơ ngác nhìn hai tờ khế ước.
Nhìn hết nửa ngày, mới thầm quyết định trong lòng.
Nàng lau những giọt mồ hôi, ngón tay đầy bụi làm trán nàng bị bẩn.
Cặp má trắng sữa căng ra, đôi môi mím chặt, ánh mắt bỗng trở nên kiên định.
Nếu nàng bán tất cả mảnh đất này, rồi đưa một nửa số bạc cho Chu Huyền Diễm, để hắn lên kinh thành bồi thường lại số hàng hóa bị cướp, một nửa còn lại thì đưa cho hắn làm ăn.
Thì chàng ấy có ở lại với ta không?
______________________________________
Lúc này, ta hoàn toàn không biết cái giá phải trả cho sự dối trá của bản thân.
—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”.