Lớp đường bọc quanh sơn trà đã bị đông lạnh đến giòn cứng, hồ lô đường rơi nền gạch liền bị nát, vụn đường bắn lên mặt giày Tô Anh, Tô Anh hoàn toàn không để ý đến, đầu nàng bây giờ đều trống rỗng, cả người cứng đờ.
Người nọ đứng hướng ngược sáng, không nhìn rõ được mặt của hắn, trong lòng Tô Anh siết lại một chút, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi đến, làm Tô Anh giật mình, như ghĩ đến cái gì đó, nhanh chóng kéo áo choàng che đi bụng mình.
Càng vội thì càng hoảng, nàng dùng thêm sức mà kéo, dây thắt áo ở cổ vốn có đã lỏng, nên khi nàng dùng sức mạnh quá khiến toàn bộ áo choàng “phựt” một cái, rơi xuống trên tay nàng.
Tô Anh lập tức dừng dộng tác, đôi mắt ướt sũng tròn xoe kinh sợ nhìn Lục Xung, chỉ có ngón tay mảnh khảnh trộm co lại nắm lấy tà áo choàng trên mặt đất.
Lục Xung vô cảm nhìn nàng luống cuống tay chân, ánh mắt nhìn từ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng chuyển dần sang phần bụng lớn, hắn đã biết chuyện nàng có thai hắn từ miệng của Kỷ Thầm, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, trong chốc lát khóe mắt hắn muốn nứt ra, quai hàm căng chặt, cảm xúc đè nén trong lòng như muốn bùng phát ra ngoài, rốt cuộc vẫn không bình tĩnh nổi.
Hắn nhắm mắt lại, muốn với chính mình bắt buộc phải bình tĩnh, không thể dọa nàng sợ.
Nhưng hắn vẫn khó khăn nhấc bước chân đến gần, vạt áo bay bay, khí thế như lửa, từng bước đi về phía nàng.
Đầu Tô Anh choáng váng, chỉ biết không thể để hắn tìm thấy mình, theo bản năng mà lùi lại, xoay người liền chạy đi.
Nhưng trong bụng nàng còn có một đứa nhỏ, nàng nhìn qua phần bụng, có chút vụng về.
Lục Xung kinh hãi run run thấy nàng dẫm phải lên hồ lô trên đất mà cơ thể lảo đảo, hít mạnh một hơi, trống ngực thình thịch, chờ nàng đứng vững mới dám hét: “Tô Anh Anh!”
Tô Anh đỡ bụng, thân thể cứng đờ, nàng mới ý thức rằng không kịp nữa rồi.
Nàng chớp chớp đôi mắt, ở bên ngoài đã lâu, mí mắt trở lên lạnh lẽo, nàng chậm rãi xoay người lại, bất an nhìn Lục Xung, đối diện với mắt phượng đỏ hồng của hắn, nàng sửng sốt một chút, đầu nhỏ cúi xuống không dám nhìn hắn.
Con hẻm nhỏ trống vắng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân trẩm ổn của Lục Xung, từng tiếng trống trong lòng Tô Anh đánh lên, thẳng đến khi một đôi ủng lớn màu đen xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Đầu Tô Anh lại cúi thấp xuống, hoảng loạn mà thu hồi ánh mắt, chỉ dám nhìn chằm chằm bụng của mình.
Khuôn mặt nàng trắng nõn, gò má đầy đặn đỏ bừng, khí sắc rất tốt, hàng mày cong cong, phía dưới là đôi mắt né tránh không dám nhìn hắn, Lục Xung nhìn đến lồng mi đen dày đang run rẩy không ngừng.
Làm hắn ngày nhớ đêm mong, khuôn mặt này khiến hắn mỗi khi nhớ đến là trái tim đau đớn, ở giữa hai người còn có một chiếc bụng lớn nhắc nhở hắn, nàng còn đang mang thai đứa con của bọn họ.
Lục Xung lấy lại bình tĩnh, hắn nghĩ thì ra tất cả đều là sự thật.
Không khí giằng co, cứ như nếu có cái gì chạm vào là sẽ nổ ngay, trong đầu Tô Anh có chút rối bời, lạnh lẽo.
Nàng không biết bé con trong bụng có lạnh hay không, nàng miên man suy nghĩ, không lên tiếng, người đối diện cũng không có động tĩnh gì.
Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một bóng dáng, Lục Xung nâng tay lên.
Tô Anh ngẩng đầu nhìn hắn.
Nửa năm không gặp, hắn trưởng thành hơn rất nhiều, khuôn mặt hơi nghiêng sang một bên, khóe một căng chặt, gò má đọng sương, mu bàn tay hắn che lại đôi mắt, nước mắt lưng tròng.
Hắn khóc rồi.
Tô Anh trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn hắn, cảnh môi hơi mở ra, vừa mới phát ra tiếng, hắn liền buông cánh tay xuống.
Đôi mắt Lục Xung tuy trong veo, nhưng sâu trong đáy mắt như đang che giấu vô vàn cảm xúc, lông mi hơi ướt chứng tỏ vừa rồi không phải là ảo giác của Tô Anh.
Lục Xung nhấp môi, không nói lời nào, trầm mặc cởi áo choàng của mình choàng lên người nàng.
Cánh tay giãn ra, Tô Anh bị hắn choàng kín mít.
Thân thể ấm áp, một mùi hương xa lạ mà quen thuộc bao lấy người nàng, Tô Anh cũng muốn khóc.
Nhưng Lục xung không cho nàng cơ hội phát tiết, hắn tiến lên một bước khom lưng bế nàng lên.
Giống như đã quen thuộc từ lâu, không có khoảng thời gian xa cách kia.
Sự giãy dụa của Tô Anh đối với Lục Xung mà nói thì không có chút uy hiếp nào, nếu đã mất đi một lần thì lúc này hắn chắc chắn sẽ không buông nàng ra đâu.
Lục Xung cứng rắn dừng lực cánh tay ôm chặt nàng, Tô Anh chỉ có thể ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn, trơ mắt nhìn hắn tìm được nhà nàng, ôm nàng đi vào.
Đại sảnh của tiểu viện tràn ngập các loại hoa sặc sỡ khoe sắc, thậm chí còn có búp bê vải nhỏ, Lục xung cao lớn bá đạo, xuất hiện ở chỗ này thật sự là vô cùng đột ngột, không ăn nhập cho lắm.
Lục Xung nhẹ nhàng để Tô Anh ngồi trên giường, lại cầm lấy chăn nhỏ ở một bên đắp lên cho nàng.
Ngón tay hắn không cẩn thận đụng vào bụng Tô Anh, thân thể rõ ràng có chút cứng đờ.
Hắn giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục đắp kín chăn cho nàng, động tác càng thêm nhẹ nhàng, hắn còn cẩn thận che kĩ phần bụng của nàng.
Tô Anh nhìn thêm vài lần liền nhận ra hơi thở vừa nặng nhọc vừa kích động của hắn.
Tô Anh bị hắn bọc kín mít, cơ thể tay chân như bị trói buộc, nàng nâng cánh tay, nhỏ giọng nói: “Vẫn hơi khó chịu.
”
Đây là câu đầu tiên Tô Anh nói khi gặp lại hắn.
Lục Xung dừng động tác lại, ngón tay lại run rẩy nới lỏng chăn ra.
Hắn như thể không biết nên làm cái gì, hắn cũng không biết nên đối xử vói nàng thế nào.
Tô Anh dựa vào gối mềm, Lục xung nhìn vào khoảng không rồi lặng lẽ ngồi xuống, dang tay ôm nàng vào lòng.
“Tô Anh Anh, có phải nàng giận ta không?” Lục Xung hỏi rất cẩn thận, thậm chí có chút hèn mọn.
Chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái, Lục xung cũng biết nàng đã đem nơi này trở thành nhà của mình.
Nàng bắt đầu cuộc sống mới, hơn nữa nàng sống cũng rất tốt, Lục Xung nhìn thấy nàng vui vẻ mua hồ lô đường, nếu hắn không xuất hiện, thì có nàng sẽ vui hơn.
Không có hắn, nàng vẫn sống tốt.
Chỉ có hắn không tốt.
Lục Xung bi ai thừa nhận, hắn không thể không có nàng.
Không khí xung quanh quá yên tĩnh làm Lục Xung khó chịu.
“Ta không phải cố ý giấu giếm thận phận thật sự, ta vốn định xử lý tốt chuyện ở kinh thành xong sẽ nói thật với nàng, bây giờ ta sẽ nói thật với nàng! ta……….
”
Tô Anh bỗng nhiên ngắt lời hắn: “Ta biết!”
Nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của Lục Xung, Tô Anh quay mặt đi, hơi thở nặng nề, cắn cắn cánh môi: “Đối với ta mà nói, chàng chỉ là Chu Huyền Diễm.
”
Cổ họng Lục Xung cuộn trào, ở cổ như có cục đá lớn, khiến hô hấp có chút khó khăn.
Mắt hắn hiện lên vẻ đau khổ, không dám làm nàng phật ý.
Trên sa trường Lục Xung anh dũng vô địch hiện tại lại hóa thành một kẻ nhát gan.
Những lời hắn muốn nói nghẹn lại trong cổ họng.
Lục Xung muốn hỏi nàng, nàng biết thân phận của hắn khi nào, cuốn y thư kia là sao, những bát canh đó là ý gì,….
Ngoài cửa có động tĩnh.
Trân nương nắm tay Châu Châu, nhìn cảnh tượng trong ngõ, có chút sợ hãi.
Châu Châu trốn ở sau chân nàng, liếc trộm thăm dò những người kia.
Mười mấy nam tử mặc áo đen đứng ở trước cửa nhà nàng, Trân nương nhìn lại cửa nhà, xác nhận không đi nhầm.
Lúc này nam tử đứng trước cửa lớn nghiêng người cho nàng đi qua.
Trân nương không biết tính huống hiện tại là như thế nào, nhưng nghĩ đến cô nương còn đang ở nhà, vội ôm Châu Châu bước nhanh vào phòng.
Trân nương bước nhanh qua đình viện, đẩy cửa ra: “Cô nương!”
Nhìn thấy trong phòng xuất hiện người lạ, Trân nương không do dự chạy tới: “Cô nương.
”
Châu Châu sợ hãi, ôm chặt cổ mẹ, ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh.
Tô Anh trấn an hai mẹ con trân nương, nói: “Không sao đâu, hắn không phải người xấu.
”
Người xấu? Lục Xung nghe thấy lời này tim hắn nhói lên.
Trân nương khó hiểu, nghi hoặc nhìn nàng.
Tô Anh không giải thích gì thêm, rũ mắt nhẹ giọng nói với Lục Xung: “Chu Huyền Diễm, trưa rồi, chàng mau về ăn cơm đi!”
Lục Xung lúc này sao còn nghĩ đến ăn uống, hắn muốn mắng người, nhưng hắn không dám.
Hắn ngồi im bất động, bướng bĩnh nhìn nàng.
Tô Anh sờ sơ bụng mình: “Ta đói bụng, ta muốn ăn cơm!”
Trân nương nhìn nam nhân ngồi ngoài sân bị gió thổi lạnh, do dự một chút, đành mặc kệ, bưng mâm vào phòng.
Châu Châu bưng bát cơm trộm nhìn Tô Anh.
Tô Anh nhìn cô bé cười cười, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, ăn no bụng mới là quan trọng nhất!
Nhưng trong nàng có vẻ bình tĩnh vậy mà trong đầu hiện tại đều không nghĩ được gì, nàng không nghĩ rằng hắn sẽ tới tìm nàng.
Nàng cho rằng, khi hắn biết nàng rời đi thì sẽ tức giận, buồn bực.
Nhưng qua một hai tháng sẽ hết thôi, thời gian cứ trôi đi, không tìm thấy nàng, mọi chuyện sẽ dần phai nhạt.
Nói cho cùng với thân phận của hắn thì muốn gì lại chẳng được! Huống chi là một nữ nhân mới chỉ quen biết mấy tháng.
Thật ra Tô Anh rất bi quan, từ nhỏ đến lớn, dù là cha mẹ hay thứ gì khác nàng đều không thể thay đổi được, giống như chưa từng có cái thì thuộc về nàng.
Giống như việc nàng cho rằng nàng có được Chu Huyền Diễm, nhưng sau này lại phát hiện đó chỉ là giả mà thôi.
Hắn không phải là của nàng.
Khi tình cảm hai người họ thắm thiết, tận hưởng tình yêu hắn dành cho nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn lo sợ bất an.
Nàng sợ hắn sẽ đi luôn, sợ sẽ có một ngày hắn không còn yêu thương mình nữa, sợ hắn sẽ bỏ nàng ở lại.
Nếu như vậy, thà rằng nàng chủ động bỏ đi.
Tô Anh mải miết suy nghĩ rồi nhìn xuyên qua cửa sổ thấy hắn ở ngoài kia.
Lục Xung lẻ loi ngồi giữa viện, nhìn qua giống như một con chó lớn không ai cần.
Tầm mắt của hắn luôn ở trên người nàng, nàng có chút cử động nào hắn liền nhìn lại ngay.
Trong lòng Tô Anh bất an, nâng tay vuốt ve chiếc bụng tròn trịa, hoàn toàn không biết phải làm gì bây giờ.
Hôm nay bị kích thích quá nhiều, cảm xúc thì lên xuống thất thường, rồi lại còn suy nghĩ nhiều nên đầu nàng đau như búa bổ.
Lục Xung ngước mắt lên, vội vàng đứng dậy, ánh mắt trông mong nhìn Tô Anh.
Tô Anh cứng ngắc nói: “Ta mệt rồi, muốn ngủ trưa.
”
Trước ánh mắt nóng bỏng của Lục Xung, Tô Anh vội vàng đi về phía đông phòng.
Vào phòng, đóng cửa ngăn lại tầm mắt của hắn, xuyên qua khe cửa vẫn có thể nhìn thấy bóng dángcủa hắn, Tô Anh mím môi.
Vốn cứ nghĩ sẽ không ngủ được, ai ngờ nàng vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ say.
Có lẽ do tinh thần quá mệt mỏi, lúc nàng tỉnh lại thì trời đã tối.
Trong phòng không có ánh sáng.
Tô Anh dụi dụi mắt, đột nhiên nhìn thấy bóng đen ở đầu giường.
Tô Anh vừa ngủ dậy, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, chỉ biết nếu không có sự đồng ý của nàng Trân nương sẽ không vào phòng mà không có lý do.
Nàng tạm thời quên mất ban ngày đã xảy ra chuyện gì, hoảng sợ, ngón tay nhanh chóng sờ soạng dưới gối nắm lấy chuôi đao lạnh lẽo.
Nhưng nàng con chưa kịp rút dao ra thì Lục Xung đã giữ lại.
Lục xung cúi đầu xuống, lấy con dao trong tay nàng, nặng nề hít thở ở bên tai nàng: “Tô Anh Anh, nàng còn nhớ rõ ta đưa nó cho nàng là để phòng thân, vậy sao nàng lại không nhớ ta bảo nàng đợi ta.
”
“Chàng đợi đã, ta…!”
Giọng nói của Lục Xung khàn khàn đầy ủy khuất.
Tô Anh giơ tay, ngơ ngác chớp chớp đôi mắt, thì thào nói: “Chàng…….
Không phải lại đang khóc chứ!”
______________________________________
Hừ! Ta đã vứt hết mặt mũi luôn rồi.
—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.
”.