Côn Luân hoang vắng lạnh lẽo, cung điện này trước đó là cung điện để trú ngụ vào mỗi mùa săn thú đông được Phiên Vương tiền triều xây dựng đã hàng trăm năm.
Hoàng đế quốc triều Đại Hạ lật đổ triều cũ, định đô ở thành Bắc Kinh, cung điện Côn Luân ở phía biên cương tây bắc hoàn toàn bị bỏ hoang, mãi cho đến mười năm trước, Tương Vương mang tội mưu nghịch bị áp giải đến biên cương và giam cầm tại đây, lúc này ở đây mới có người sinh sống, nhưng dù có nhìn thế nào thì nơi đây vẫn là chốn tiêu điều hoang vắng.
Giọng nói trầm thấp của Lục Xung vang lên bên tai Tô Anh, hắn đang trịnh trọng mời nàng bước vào khám phá thế giới của hắn.
Mắt phượng thâm thúy của hắn hằm chứa sự mê hoặc, nhưng lại cất giấu sự thấp thỏm, e ngại không muốn để người khác biết.
Trong lòng Tô Anh rối bời, hoảng loạn không biết làm sao, nghiêng đầu trốn tránh không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bỗng nhiên một trận gió lớn thổi tới, gió lạnh thấu xương giống như lưỡi dao sắc bén kề bên mặt, gò má bị đau đớn khó có thể chịu đựng, Tô Anh kêu khẽ một tiếng.
Lục xung trầm thấp cười, mặc dù không nghe được câu trả lời từ nàng nhưng hắn vẫn không có vẻ gì là thất vọng, dường như đã sớm đoán được tình huống, hoặc cũng có thể đã chuẩn bị kỹ cho trường kỳ kháng chiến, bây giờ chỉ là thông báo cho nàng một tiếng.
Hắn nhất định phải bước vào cuộc đời của Tô Anh, mà nàng cũng không thể trốn tránh được hắn, hai bọn họ đã định là phải ở bên nhau cả đời.
Lục Xung áp bàn tay khô nóng vào gò má nàng, đem nàng vây lại trong vòng tay: “Đừng sợ.”
Nói xong liền đi đến hướng cung điện.
Động tác của hắn rất nhuần nhuyễn, Tô Anh đi vài bước rồi mới nhận ra, có ý muốn tránh thoát một chút, nhưng không thoát ra được.
Lục xung làm bộ không biết, nghĩ lại không yên tâm, liền mở từng ngón tay nàng ra, đan tay mình vào đó, gắt gao nắm lấy.
Hành vi rất là quá đáng.
Tô Anh không nghĩ giới hạn của nàng càng ngày càng hạ thấp giới xuống như vậy, đành dùng cách khác, nàng thấp giọng nói: “…..Chàng nắm tay ta đau quá.”
Lục xung dừng một chút, hơi thả lỏng lực tay, cầm tay nàng nhẹ nhàng xoa, hà ra một ngụm khí: “Đường trơn rất nguy hiểm, để ta nắm tay nàng.”
Tô Anh không nói gì đước, biết hắn sẽ không buông tay mình ra, lúng túng cử động cổ tay, vẫn không được đành từ bỏ.
Ngược lại, cung điện càng ngày càng hiện ra rõ ràng hơn, nàng vừa đi vừa đoán xem đây là nơi nào? Sao hắn lại muốn mang nàng đến đây?
Nhớ tới lời hắn vừa nói, nghĩ qua thì đây có thể là nơi hắn đã từng ở sao?
Nhưng mà không phải hắn là tướng quân sao? Vì sao lại ở nơi này?
Nàng suy nghĩ lung tung, trong lòng thầm đặt ra rất nhiều câu hỏi.
Nhưng rất nhanh liền có người đến giải đáp cho nàng, cửa điện cung điện mở rộng ra, một ông lão lễ bái: “Nô tài thỉnh an bê hạ.”
Âm thanh của ông run rẩy, Tô Anh nghe ra trong đó có sự kích động.
…..Nhưng.
Xưng hô này!
Trong lòng Tô anh nhảy dựng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Xung.
Lục Xung ho nhẹ một tiếng, chột dạ nói: “Ta vừa được thăng chức.”
Tô Anh ngây người, hắn nói một câu, như là ngôi vị hoàng đế chỉ là cái gì nhỏ nhoi lắm.
Tô Anh ngơ ngác chớp đôi mắt, bàn tay nhỏ bị hắn nắm chặt cử động.
Lục xung như cảm nhận được điều gì đó, vẻ mặt căng thẳng, lập tức nắm chặt tay nàng, không cho nàng cơ hội chạy thoát.
Nói với người vừa đến: “Đứng lên đi, không cần đi theo.”
Ông lão cung kính đáp lại, đưa gia nhân bên cạnh lui lại một bên: “Mời bệ hạ.”
Nói xong lại nhìn thoáng qua Tô Anh, nói: “Mời nương nương.”
“Ta không phải.” Tô Anh cuống quýt lắc đầu phủ nhận, bàn tay không bị nắm điên cuồng phẩy phẩy.
Trong lòng Lục Xung hơi tức giận, lạnh lẽo nói: “Cứ gọi là cô nương trước đã.”
Hắn nhấn mạnh âm thanh.
Ông lão nhanh chóng tiếp thu ý của hắn, sửa lời nói: “Mời cô nương.”
Lục Xung kéo cả người Tô Anh đang cứng đờ đi vào đại điện.
Trong điện ánh sáng tối hơn nhiều, trong thời tiết giá lạnh này, trong phòng không đốt than thì không thể ở đây được.
Rốt cuộc Lục xung cũng buông tay Tô Anh ra, xoay người giúp nàng cất áo choàng.
Tô Anh ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt nai trước đây vốn rất nhanh nhẹn nay lại tràn ngập kinh hoảng.
Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, tay chân cúi xuống, muốn học gia nhân vừa rồi muốn hành lễ với hắn.
Nhận ra nàng muốn làm gì, Lục Xung hận không thể hộc máu, sắc mặt trầm xuống, thậm chí có chút phẫn nộ, nắm vai nàng nói: “Tô Anh Anh, nàng muốn làm cái gì?”
Tin tức đến với Tô Anh quá nhanh, quá lớn, nàng nói một cách khô khốc: “Hành lễ.”
Lục Xung hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Không cần.”
Dường như cảm thấy khẩu khí của mình quá lạnh lùng, hắn liền mềm giọng nói lại: “Tô Anh Anh, nàng hãy nghe cho kỹ, ta không cần nàng hành lễ với ta.”
“Tô Anh Anh, chúng ta vẫn giống như trước kia, giống như lúc còn ở núi Nhạn Hàng” âm thanh của Lục Xung ngẹn ngào, “Nàng đừng đối xử với ta như vậy.”
Hắn chịu không nổi nàng đối xử như vậy với hắn.
Giọng nói tổn thương của hắn đã kéo Tô Anh trở lại hiện thực.
Tô Anh thấy sự đâu khổ trong ánh mắt hắn, ngón tay nắm chặt áo choàng, mím môi, trầm mặc không nói, cố gắng bình tĩnh lại.
Một lúc sau mới nói: “Chỉ là ta hơi sốc thôi!”
Ngoài khiếp sợ ra thì nàng cũng không cảm thấy gì khác, nàng chỉ là không biết bây giờ phải ở chung với hắn như thế nào.
Chỉ là, so với lúc trước biết hắn là đại tướng quân thì bây giờ nàng đã dễ dàng tiếp nhận thông tin hơn trước, bởi vì dù hắn là đại tướng quân hay hoàng đế thì đều nằm ngoài tầm với của nàng, đều là người nàng không thể với tới.
Tô Anh suy nghĩ miên man, nàng nghĩ, dù hiện tại hắn nói bản thân là thần tiên nàng cũng không cảm thấy lạ.
Tô Anh dừng suy nghĩ, nâng tay lên khẽ chạm vào hắn.
Sờ lên hoa văn của y phục hắn đang mặc, nàng thờ dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng như vậy làm Lục Xung rất sợ hãi, nhưng hắn lại không dám lên tiếng, sợ quấy nhiễu đến nàng: “Anh Anh….”
Tô Anh bỗng cong cong đôi mắt trong veo: “Ta chỉ là muốn xem xem chàng có phải thật hay không.”
Yết hầu Lục Xung chuyển động, lòng thắt lại một chút, tràn ngập đau đớn: “Ta là thật.”
Tô Anh chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, rút tay về, chật vật đặt ở bên người, không biết nói gì.
Lục xung cảm thấy có một hố sâu vô hình chia cắt hai người, Lục Xung nắm chặt bàn tay, giả vờ bình tĩnh, giống như không nhận ra sự kháng cự của nàng.
Trầm khí ôn nhu nói: “Anh Anh, nàng đừng sợ ta.”
Tô Anh phủ nhận: “Ta không có!”
Lục Xung chỉ có thể yên lặng nuốt những khổ sở của mình vào, môi mỏng của hắn cười một cách cứng đờ, không dám đụng vào nàng, cúi xuống ngang tầm mắt của nàng.
“Anh Anh, ta không hề giống những hoàng tử tôn quý như nàng tưởng tượng đâu.”
Hắn nắm lấy tay nàng, tay nàng toát ra một tầng mồ hôi lạnh lẽo, môi mỏng của Lục Xung khẽ run, chỉ vào một trụ cột bên trong đại điện, nhàn nhạt nói: “Mười năm trước ta đã ở đó nhìn phụ mẫu tự sát.”
Tô Anh trừng đôi mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ được quai hàm căng chặt lạnh lùng của hắn.
Như cảm nhận được cảm xúc biến hóa của nàng, Lục Xung rũ mắt nhìn nàng: “Anh Anh, nàng có muốn nghe chuyện xưa không?”
Mười năm đã qua, Lục Xung đã có thể bình tĩnh, không chút cảm xúc, giọng nói bình thàn, như thể người mà hắn đang nói đến, từ một đứa con cưng trở thành tù nhân chỉ sau một đêm, cửa tan nhà nát, âm dương cách biệt với phụ mẫu kia không phải là hắn, giống như hắn chỉ là một người qua đường vô tình chứng kiến sự việc.
Hai người từ từ đón bình minh đang lên, ngồi cạnh nhau trên hành lang gấp ở hậu viện, Lục Xung lười biếng dựa vào lan can, hơi ngẩng đầu, trên cổ còn lưu lại một vết sẹo nhợt nhạt, đứng dưới ánh mặt trời mới thấy được.
Ánh nắng có chút chói chang, hắn nheo nheo mắt phượng, mày kiếm cũng không vui nhíu lại, rõ ràng hắn đã trải qua rất nhiều gian khổ nhưng trên người hắn vẫn mang theo khí chất thiếu niên khó có được.
Hắn duỗi cánh tay dài che ở trên trán Tô Anh, thấp giọng nói: “Nắng chói quá không?”
Lục Xung không nói nhiều về mấy năm chua xót khổ sở, nhưng Tô Anh dường như cảm giác được giờ phút này hắn rất buồn
Bàn tay bên người khẽ cử động, chậm rãi nâng tay lên ôm lấy hắn.
Ai ngờ cái bụng tròn trịa lại ngăn lại động tác của Tô Anh, ngăn hai người ở hai bên.
Lục Xung, Tô Anh: “……”
Tô Anh có ngượng ngùng, xấu hổ thu hồi cánh tay.
Lục Xung ngây ra một lúc, ngay từ đầu hắn định khiến nàng mềm lòng của nàng nên mới mang nàng đi biệt cung Côn Luân, nhưng sau khi đến đây thì suy nghĩ này liền bị lãng quên.
Hắn chỉ nghĩ sẽ thành thật với nàng, không giấu giếm điều gì nữa.
Tô Anh đỏ mặt, giải thích: “Ta chỉ cảm thấy nên an ủi chàng, không có ý nghĩ gì khác.”
Nàng cho rằng, hắn tứ nhỏ đã ăn ngon mặt đẹp, sau khi lớn lên lại quyền cao chức trọng, cả đời thuận lợi, không chút phiền não, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn cũng có quá khứ đau buồn như vậy.
Mặc dù Lục Xung không nghĩ như vậy, nhưng nếu Tô anh vì hắn mà đau lòng, thì hắn cũng đâu có thể làm gì khác được, đúng không?
Lục Xung chậm rãi cười rộ lên, nụ cười rất gian xảo, hắn đưa mặt lại gần, đem gò má đến trước mặt nàng: “An ủi thế này cũng được.”
Tên này đúng là được voi đòi tiên, Tô Anh không thèm để ý đến hắn nữa, nhưng thoáng thấy vết sẹo trên yết hầu của hắn: “Chàng bị thương sao?”
Lục Xung thờ ơ vuốt một cái: “Bị thương khi ở Liêu Đông, đã khỏi rồi.”
“Sao chàng lúc nào bị thương vậy? Lần đầu tiên ta thấy chàng, chàng cũng bị trọng thương.” Tô Anh nói ra suy nghĩ trong lòng.
Lục Xung hứa hẹn, nói: “Sau này sẽ không bị nữa.”
Vì nàng, vì đứa nhỏ trong bụng nàng.
Có lẽ dó không khí có chút trầm lại, Lục Xung chỉ vào khoảng sân trước mắt, nói: “Trước đây ta thường luyện công ở đây, có muốn qua xem một chút không?”
Hắn không đợi Tô Anh trả lời, đứng dậy chỉnh trang y phục, dáng đứng thẳng như trúc, trông rất khỏe khoắn.
Hồi xưa, Lục Xung rất chăm chỉ luyện võ, hắn nghĩ trong tương lai có thể dùng nó để xử lý kẻ thù, hoặc ra xa trường giết địch, bảo vệ biên giới, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày dùng để mua vui cho cô nương nhà hắn.
Nhưng khi liếc mắt thấy đôi mắt sáng ngời của Tô Anh, hắn lại cảm thấy mình có thể biểu diễn mỗi ngày một lần.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã
2.
Bóng Trăng Phai Tàn Người Còn Đó Không
3.
Tiệc Ngày Xuân
4.
Tố Tâm
=====================================
Ừm….
Hai lần một ngày cũng được.
Lục Xung đánh xong một quyền, dừng lại, hơi thở không thay đổi gì, chỉ có khí phách tăng thêm, nhìn Tô Anh cười đắc ý.
Tô Anh chưa từng nhìn người khác luyện võ, lần đầu được thấy dường như đã bị mê hoặc, đợi đến khi Lục xung đi đến trước mặt, nàng mới hoàn hồn lại, cảm thấy xấu hổ.
Mặt mày thần thái của Lục Xung bây giờ và ở trong trí nhớ của Tô Anh lúc ở Nhạn Hàng Sơn đều giống nhau như đúc.
Dường như dù thận phận hắn có biến đổi như thế nào, thì nàng vẫn là báu vật mà hắn bảo vệ trong tay.
______________________________________
Anh Anh muốn xem xiếc khỉ, ta cũng sẽ học, rồi diễn cho nàng xem.
—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”.