Hai hắc y nhân kia đối với Lục Xung luôn trung thành, tận tâm, hắn sai gì bọn họ đều nghe theo, chỉ là bọn họ chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày chủ tử của mình mở miệng đòi tiền họ.
Hai người họ bị sốc, ngây người ra một lúc.
Lục Xung khẽ nhướng mi, sốt ruột liếc nhìn bọn họ.
Hai người luống cuống tay chân tìm túi tiền, bọn họ quanh năm chạy đôn chạy đáo, trên người lúc nào cũng mang theo không ít bạc.
Bọn họ tìm mãi, tổng lại được hơn mấy chục lượng bạc đưa cho Lục Xung.
Hắn hài lòng, xua tay, quay đầu bỏ đi không thèm nhìn hai bọn họ mốt cái.
Hai hắc y nhân run run cầm túi tiền bị Lục Xung lấy sạch, vẻ mặt khó diễn tả.
Lục Xung vào phòng, từ từ khép cửa, vừa quay đầu lại, liền nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói: “Chu Huyền Diễm, huynh vừa đi đâu vậy?”
Tô Anh vừa tỉnh dậy, giọng nói có chút mơ mơ màng màng, có chút dịu dàng khó tả.
Lục Xung có chút dừng lại, không biết nàng tỉnh lại được bao lâu rồi, có nghe thấy động tĩnh bên ngoài không, trong lòng cân nhắc, bình tĩnh bước vào.
Tô Anh ngồi dậy, vút vút mái tóc rối bù, lộ ra khuôn mặt sưng húp, sau đó dụi dụi mắt, đôi mắt buồn ngủ dần dần rõ ràng hơn.
Nàng thẫn thờ nhìn bóng dáng hắn đang đi đến ghế ở sau bức màn.
Dưới ánh đèn mờ ảo chiếu xuống dáng người anh tuấn sau màn, khuôn mặt xinh đẹp, cổ thon, vai rộng cùng eo hẹp.
Tô Anh bao giờ nhìn thấy chân của nam nhân, cũng không biết là chân như thế nào là đẹp, nhưng đôi chân dài mạnh mẽ trước mặt lúc này lại rất hợp khẩu vị nàng.
Hắn mặc bộ y phục nàng mua, mặc dù là mua bằng tiền hắn, nhưng Tô Anh cũng cẩn thận lựa chọn, chỉ là bộ y phục được may bằng tấm vải bình thường nhưng mang trên người nọ lại trông như lụa! Tô Anh nghĩ, người hắn cho dù mang lên cái bao tải cũng đẹp.
“Trời nóng quá nên huynh không ngủ được à?” Tô Anh gạt đi suy nghĩ của mình, quan tâm hỏi hắn.
Lục Xung liếc nhìn nàng, có chút áy náy, nhẹ nhàng nói: “Ừ.”
Hắn từ từ ngồi xuống, “chống đỡ” một cái, ngả lưng xuống nằm trở lại trên ghế.
Sau được một lúc thì kéo tấm chăn mỏng lên, thở phào nhẹ nhõm.
Lục Xung đang định nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng bước chân nhỏ, qua khe hở giữa bức màn, một đôi bàn tay nhỏ bé thò ra, cầm một chiếc quạt lắc lắc: “Chu Huyền Diễm, cho huynh nè! “
Tô Anh nhẹ giọng ngoan ngoãn, Lục Xung ngạc nhiên dừng ánh mắt trên tay nàng, quay lưng lại, hai tay khoanh trước ngực, trầm giọng nói:” Không cần đâu.”
” Không sao đâu, cho huynh đấy, mau lấy đi! “Tô Anh vừa dậm dậm hai chân, vừa lắc lắc cái quạt,”Chu Huyền Diễm, nhanh lên! “
Lục Xung hít một hơi thật sâu, vén tấm chăn mỏng lên, lật người ngồi dậy, giọng nói có chút cáu kỉnh:“Nàng không nóng sao?”
Tô Anh gật gật đầu: “Vâng!”
Lục Xung nhìn chằm chằm bàn tay của cô, duỗi tay ra nhận lấy quạt, chiếc quạt tre vẫn còn hơi ấm từ lòng bàn tay của Tô Anh, hắn phẩy phẩy quạt, ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Trong đêm tối, hai má của Lục Xung từ từ đỏ bừng, nóng rực, Lục Xung biết chắc cơn sốt của mình đã đỡ đi nhiều, còn lúc này tại sao lại nóng thì…, hắn khẽ ho một tiếng rồi giục nàng: “Ngủ đi!”
“ Ta đi ngủ ngay đây.” Tô Anh rụt bàn tay nhỏ bé lại, cười nhẹ.
Nàng chạy lon ton về giường, kéo tấm chăn mỏng lên đắp, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Chu Huyền Diễm, ngủ ngon.”
Nghe thấy cái tên này, trong lòng Lục Xung nhiều điều khó nói, có chút áy náy, lại có chút chột dạ, hắn thì thào nói: “Tô Anh Anh, ngủ ngon.
“
Thay vì phản bác lại rằng tên nàng là Tô Anh, chứ không phải Tô Anh Anh, thì đáp lại hắn là tiếng hít thở đều đều,
Khóe môi Lục Xung khóe giật giật, ngồi ở trên ghế phe phẩy chiếc quạt, không biết là do nóng hay là do vết thương đau, mà mãi hắn không ngủ được.
Mãi đến nửa đêm, Lục Xung mới cảm thấy có chút buồn ngủ, đôi mắt ảm đạm chớp chớp, hắn ngáp một cái, vò đầu, ngây ngốc nghĩ, hắn đêm nay làm sao vậy?
Liếc nhìn chiếc giường bên trong, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc yên lặng của Tô Anh, Lục Xung nghĩ có lẽ mình bị bệnh rồi!
Lục Xung cũng không biết bàn thân hắn đang giận dỗi ai, mà dùng sức nằm xuống đất, khiến vết thương càng đau hơn, nhắm mắt lại, thầm nguyền rủa một tiếng.
Hắn chuẩn bị ngủ, thì dường như nhớ ra điều gì đó, mở mắt ra, cầm một ít bạc mà hắn lấy từ chỗ thuộc hạ, đứng trước rèm, do dự một chút, ho nhẹ, bức màn, bước vào.
Hắn đang đứng trước giường, nhịp tim đập lớn thình thịch tưởng chừng có thể đánh thức luôn cả Tô Anh dậy.
Nhìn không được hắn lấy tay che ngực nhưng cũng chẳng có ích gì.
Lục Xung chỉ mong Tô Anh ngủ say, ngón tay chạm vào mùng, dù biết hắn đây không phải đang làm chuyện gì xấu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi đôi chút.
Lục Xung vừa vén lên một khe hở nhỏ, liền hoảng sợ thu lại cánh tay, do dự hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vén một nửa mùng lên.
Đêm tối, lòng bàn tay Lục Xung đổ đầy mồ hôi, lần đầu tiên đứng trước giường một tiểu cô nương khiến hắn không biết nên nhìn ở đâu.
Lục Xung lấy lại bình tình, lấy hết can đảm mở to mắt nhìn xuống giường.
Ở đầu giường là cửa sổ, dưới ánh trăng, Lục Xung có thể nhìn thấy khuôn mặt ngọt ngào đang ngủ say của Tô.
Trong rất đáng yêu.
Lời này đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Lục Xung.
Hắn như bị bỏng mắt, hoảng sợ nhìn sang chỗ khác, nhanh chóng vươn tay, khối bạc ở bên gối Tô Anh.
Mu bàn tay Lục Xung vô tình chạm vào tóc Tô Anh, nhanh chóng thu tay lại, hoảng hốt bỏ mùng xuống, về lại ghế nằm ngủ.
Lục Xung nhắm mắt lại, mím chặt môi: Ngủ, ngủ, ngủ! Lần phải ngủ.
Chiếc chăn mỏng che mất nửa khuôn mặt, lộ ra đôi tai đỏ bừng.
Không bao lâu, người trên ghế bỗng lung lay lung lay rồi ngã xuống đất.
Bình thường Lục Xung luôn sống theo ý mình, chính là muốn ăn ngon thì ăn, muốn mua gì thì mua không so đo chuyện tiền bạc, nhưng cũng không quá phô trương xa hoa, giàu có.
Hắn ở doanh trại, cũng có cái ăn cái mặc, nhiều lúc cũng chịu khổ không ít.
Nhưng nói thật, sống bao nhiêu năm đây là hắn lần đầu tiên ngủ trên cái giường nhỏ như vậy.
Nó nhỏ đến mức hắn chỉ vừa lật người một cái đã ngã xuống đất.
Mùa hè trên núi mưa nhiều, muốn ngủ được một giấc ngon cũng khó.
Hơn nữa sau khi Thu nãi nãi qua đời, Tô Anh sống một mình lại càng phải cẩn thận hơn, vì vậy mỗi khi có động tĩnh gì trong nhà thì nàng liền tỉnh lại, giọng mũi có chút nặng nề: “Làm sao vậy?”
Lục Xung sầm mặt, hai tay đặt ở trên ghế, chậm rãi nâng một tay lên xoa xoa trán, không khỏi băn khoăn về nhân sinh.
Nghe thấy giọng của Tô Anh, hắn lắc lắc tay còn lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không sao!”
Nói xong, trong lòng không nhịn được mắng một tiếng: Khốn kiếp!
Vất vả một lúc hắn mới ngủ được vậy mà…
Tô Anh nghe thấy âm thanh có chút không an tâm liền đứng dậy, ra ngoài.
Lục Xung cảm thấy rất xấu hổ nên trước khi nàng ra, hắn đã đứng dậy rồi.
Tô Anh vén mà thì chỉ thấy hắn đang nhặt chăn lên, suy nghĩ một lúc, thì nàng mới biết xảy ra chuyện gì.
Tô Anh sợ hắn bị thương liền cúi người giúp hắn nhặt chăn, rồi phủi phủi đất dính trên đó.
Mặc dù trời tối nên nàng không thấy được biểu cảm của, nhưng Tô Anh bây giờ hắn chắc chắn đang rất bực mình, cẩn thận đặt chăn ở bên cạnh hắn.
Lục Xung ngồi ở trên ghế, cả người cáu kỉnh, bực mình.
Tô Anh nói:”Xin lỗi! Chỗ ta chỉ có một cái giường!”
Mặc dù Lục Xung cảm thấy không vui, nhưng đâu có liên quan gì đến cô?
“Tô Anh Anh, nàng việc gì phải xin lỗi? Đây đâu phải lỗi của nàng?” Tô Anh ngẩn ra một lúc, mặt đỏ bừng sững sờ.
Nàng không rõ ý tứ của hắn lắm, đây không phải là lỗi của nàng sao?
Tô Anh chỉ theo thói quen xin lỗi rồi hạ thấp tư thế, nàng mím môi, đôi mắt trong veo đầy khó hiểu.
Thấy nàng thất thần như nai con bị lạc, Lục Xung dời ánh mắt rồi lại nhìn, thấy hai bàn tay nhỏ bé xoắn vào nhau bất an, đột nhiên có chút cáu kỉnh: “Ta không sao, nàng đi ngủ đi!”
Lục Xung lẩm bẩm, đêm qua nàng vì hắn đã thức trắng suốt đêm rồi.
Tô Anh gật đầu, suy nghĩ một chút, mới ngập ngừng nói: “Nếu không thì huynh vào trong ngủ đi, để ta ngủ ở đây.”
Nói xong, nàng cảm thấy ý tưởng này rất ổn.
“Không cần, ta không vào đâu.” Lục Xung duỗi ngón trỏ ra trước mắt cô lắc lắc, giọng điệu kiên định.
Làm sao có thể để một tiểu cô nương ngủ trên ghế!
Vẻ mặt của Lục Xung rất nghiêm túc.
“Không sao! Huynh đang bị thương, co người nằm trên chiếc ghế nhỏ như này …” Tô Anh chưa kịp nói hết bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lục Xung, như thể nếu nàng nói thêm một câu nữa hắn sẽ liền đánh người.
Tô Anh khẽ nói: “Vậy thì ta vào vậy.”
Lục Xung lạnh lùng ừ một tiếng.
Tô Anh ngồi ở trên giường, nhìn thấy bạc bên gối, chỗ bạc này chỉ có thể là hắn đặt ở đây.
Tô Anh cầm lên đếm, khoảng hơn hai mươi lượng.
Cầm số bạc trên tay, lòng Tô Anh bỗng bị tảng đá đè nặng thêm.
Hắn đưa tiền cho nàng mà giờ nàng lại để hắn ngủ trên chiếc ghế ngoài kia!
Tô Anh dường như quyết định gì đó, đi ra ngoài, nắm lấy tay Lục Xung: “Không, không, huynh vẫn nên ngủ trên giường đi.”
Lục Xung không kịp chuẩn bị đã bị nàng kéo tới.
Cô nương này sao cứng đầu thế chứ!
Lục Xung nhất định không đồng ý, hắn đứng yên tại chỗ, mặc cho Tô Anh kéo như thế nào, hắn ta cũng không nhúc nhích.
Vầng trán trắng nõn của Tô Anh đổ mồ hôi, sao có thể như này được! Cầm biết bao nhiêu bạc của hắn rồi, lại để hắn ngủ trên chiếc ghế nhỏ này, lương tâm nàng không tránh khỏi bất an.
Hai người cứ xô qua đẩy lại, Lục Xung nhìn nàng đang nắm tay mình, nhướng mày: “Ta mặc, dù sao ta cũng không ngủ!”
“Không, huynh phải ngủ!” Tô Anh quá lo lắng, “Ta vừa nhỏ vừa lùn, ngủ trên ghế nhỏ như thế ta cũng không ngã được.
“
“Không được, để người khác biết chẳng phải ta sẽ bị chê cười chết sao!” Hắn lắc đầu.
Tô Anh dùng sức kéo thế nào cũng không nhúc nhích nổi được hắn, cả người gục xuống, sầu não muốn chết, liền nói mà không suy nghĩ: “Vậy thì, chúng ta ngủ chung đi? Cả hai đều ngủ trên giường? ”
Nàng vừa dứt lời, thì trong phong đột nhiên yên tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Tô Anh.
Tim Lục Xung lỡ mất nửa nhịp, đồng tử đột nhiên mở to, nhìn Tô Anh, ngẩn ra.
Tô Anh từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm lấy cánh tay hắn, giơ tay lên gãi gãi đầu, đôi mắt ngây thơ trong sáng phản chiếu bóng dáng của Lục Xung, như thể người vừa lỡ lời chính là Lục Xung.
Hai người không hẹn mà từ từ kéo dài khoảng cảnh giữa cả hai.
Một lúc sau, Lục Xung nằm trên chiếc giường mà Tô Anh đã nằm, đắp chiếc chăn mà Tô Anh đã đắp qua.
Mùi hương ngọt ngào của nàng hòa quyện vào hơi thở của hắn
Hai mắt Lục Xung đen lại, nhắm mắt, thầm nhủ, ngủ đi, ngủ đi, ngủ…mẹ nó!
______________________________________
Tô Anh Anh có ý gì vậy? Nàng ấy đang mời gọi ta à? Ta phải làm thế nào đây?
— “Sổ tay ghi chép của Lục Xung”.