Edit: Ai Shiteru
Buổi tối cơm nước xong xuôi anh đến phòng của Như Hứa, kê một cái ghế dựa rồi ngồi cạnh cô, nhìn cô bổ túc phần bài vở bị thiếu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái nhỏ cầm bút viết, nét chữ rất thanh tú, anh nhìn chằm chằm nửa ngày rồi bình luận, ‘nét chữ quắn quéo khó nhìn.’
Như Hứa im lặng, đem bút đưa cho anh nói anh viết thử cho cô xem.
Giang Đường Dã nhận lấy, viết ra tên của Như Hứa, lực bút vừa phải, nét chữ thanh thoát thực sự rất đẹp.
Viết xong Giang Đường Dã lại viết tên của mình ra, nhớ tới những ngày tháng trước kia bị bắt luyện chữ, nở nụ cười.
Nhưng cũng không thiếu phạt.
“Viết cho đàng hoàng, không xong quỳ cho đủ.”
『 Yêu cầu của ông cụ đối với việc học hành của Giang Đường Dã rất cao.
Việc luyện viết chữ là không thể thiếu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một cậu thiếu niên choai choai thì sao có thể ngồi yên được một ngày, ông cụ đứng nhìn thì anh làm ra dáng vẻ chăm chú nghiêm túc, ông cụ vừa quay lưng không thấy là cậu co giò bỏ chạy.
Chờ đến lúc về nhà thì ông cụ đã đứng ngay cửa chờ, hừ lạnh một tiếng rồi bắt phạt quỳ, mặc kệ cậu thấy nóng hay lạnh gì cũng phải nguôi giận mới cho cậu đứng lên.
Có một lần ông cụ tức đến sôi máu, cầm một cây gậy to bằng bắp tay đánh thẳng vào lưng cậu thiếu niên, từng gậy một không chút nương tay.
Như Hứa sợ hãi trốn trong lòng của Giang Ngu, nghe thấy giọng nghẹn ngào của ông nội, giọng tức giận vừa lớn vừa dữ.
“Mày ngang tàn thành cái dạng này bộ không sợ làm mẹ mày thất vọng sao? Mẹ mày dùng mạng để sinh mày ra để mày hư hỏng như vậy sao?”
Ông cụ rất yêu thương người vợ vẫn số này của mình.
Giang Đường Dã thật ra là ngoài ý muốn mà có được.
Ở tuổi đó mà sinh con là nguy hiểm, lúc mới hoài thai ông cụ đã muốn bàn bạc với vợ mình bỏ đứa trẻ đi.
Nhưng người vợ lại không đồng ý, vuốt bụng mình, im lặng một lúc lâu sau mới nói, bà muốn sinh con.
Vì vậy Giang Đường Dã đã đến với thế giới này.
Nhưng vợ của ông đã đi rồi.
Ông đã mất rất nhiều năm mới chấp nhận được sự thật này, mà khi đó Giang Đường Dã đã hiểu rõ mọi chuyện từ sớm, hình thành nên cái tính ngang tàn cứng đầu, muốn dạy dỗ lại chỉ còn cách đánh cho gãy cái tính cách cứng đầu cứng cổ đó của cậu.
Một đêm đó gió mưa rầm trời.
Tiếng mưa rơi mơ hồ gợi lên rất nhiều hình ảnh và âm thanh.
Cô nghe thấy cậu thiếu niên đó chậm rãi mở miệng, dáng vẻ cười lạnh, khinh thường mà nhìn, dường như chán ghét đối với tất cả mọi thứ trên đời này.
Cậu nói, có ai mà không làm cho cậu thất vọng, nếu có thể, mạng này nếu muốn cứ lấy đi.
Khi đó Như Hứa không hiểu được cái gì là không có gì buồn hơn bằng chết lòng.
Bây giờ nghĩ lại thì Giang Đường Dã ngay lúc đó, chắc chính là như vậy.
Như Hứa nhớ rằng cô bị người khác kéo đi, không cho đứng đó xem nhưng cô nước mắt lưng tròng mà chạy lại ôm chặt cánh tay của Giang Đường Dã, nói, chú nhỏ, cháu không đi.
Cây gậy trên tay của ông cụ dính toàn là máu, Như Hứa liếc nhìn một cái nước mắt càng chảy dữ dội hơn, ôm Giang Đường Dã càng chặt hơn.
Lưng của cậu thiếu niên đó đã không thể thẳng nổi, quá đau, chỉ có thể chống tay xuống đất, thở hổn hển, xoa đầu Như Hứa, nói, khuya rồi trở về ngủ đi.
Cả người cậu lạnh lẽo, lúc đẩy Như Hứa ra còn nở nụ cười tái nhợt, nói, chờ chú nhỏ trở về, nhất định đừng có kén ăn.
Ai cũng không muốn nhắc lại đêm hôm đó.
Ai cũng không thể ngờ được, cậu thiếu niên với vết thương chống chất, đang lúc sốt cao vẫn lẻ loi một mình tha hương dị quốc.
Cuối cùng vẫn là ông cụ nhận thua.
Cậu thắng.』
Vừa nghĩ như vậy, Như Hứa nhìn chữ viết của anh, đưa đầu ngón tay lần theo nét chữ, cọ lên tay anh, lại bị anh lật tay lại nắm lấy.
“Chú nhỏ này, năm mới anh có nguyện vọng gì không?”
Giang Đường Dã trầm ngâm một chút rồi nói: “Hy vọng nhóc Như Hứa sẽ đậu vào một trường đại học tốt.”
Nói đến đây thì anh lại hỏi: “Sau này muốn làm cái gì?”
Như Hứa quay đầu, nhìn về hướng lọ kẹo nho nhỏ ở góc bàn, trong mắt có ý cười hiền hậu.
“Em muốn làm bác sĩ khoa nhi.”
“Được.”
Sau này Như Hứa thật sự trở thành một bác sĩ khoa nhi xuất sắc, khác với cô gái 18 tuổi lúc này, vừa giỏi giang vừa xinh đẹp rạng rỡ, bọn trẻ con thích cô, người lớn cũng thích cô.
Nhưng cô thích lại vĩnh viễn được ở lại khoảng thời gian này bên cạnh anh, chôn vùi lại ở đây.
*
Ngày giao thừa, Như Hứa đồng ý lời mời đến quán bar kia hát.
Lục Giảo cũng đi, gần đây cô ấy có chút lạnh nhạt, không thích tỉ tê tâm sự với Như Hứa như trước.
Như Hứa biết, có lẽ là do cô ấy đã thích Đồng Khuyết.
Chuyện hai bên cùng phải có tình cảm với nhau là một chuyện rất khó.
Cô yêu anh, anh yêu cô ấy, cô ấy lại yêu anh ấy.
Mà cô cũng không biết phải giải thích như thế nào với Lục Giảo, mà có giải thích thế nào cũng là dư thừa, chuyện này chỉ có bản thân Lục Giảo phải tự mình suy nghĩ kỹ càng.
Cô gái vừa bước lên sân khấu thì phía dưới đã vang lên tiếng vỗ tay hoan hô.
Mái tóc đen xõa trên lưng, gương mặt được tô điểm tinh tế, dáng người mảnh mai, mặc một cái áo len trắng rộng thùng thình, quần jean nhạt màu, một đôi giày màu nâu, dưới ánh đèn sân khấu, nụ cười của cô vừa sạch sẽ vừa đơn thuần như mối tình đầu.
“Chào mọi người.”
Cô vừa mới chào hỏi thì phía dưới đã có tiếng huýt sáo hò vang, một giọng nam rõ ràng hồi đáp lại lời của cô.
“Chào em.”
Mọi người quay đầu lại nhìn người đàn ông đó.
Đồng Khuyết và Lục Giảo cũng quay đầu lại nhìn.
Anh ngồi ở một góc trên sô pha, dưới ánh sáng lờ mờ nên không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn thấy một đôi tay thon dài đang thưởng thức cái bật lửa trong tay, giống một cậu ấm bất cần đời, cũng nhìn ra khí chất bất phàm trên người anh.
Trước đó Như Hứa đã nói với anh ngàn vạn lần đừng có quấy rối.
Nhưng thành ý của cô không thắng được trò xấu của anh.
Có người nhỏ giọng bàn tán, nói hẳn anh là bạn trai này nọ của cô.
Giang Đường Dã nghe thấy, nét cười trên mặt càng đậm hơn, không thể thu lại được.
Tiếng nhạc vang lên, chất giọng tha thiết trữ tình của cô gái vừa cất lên thì không khí im ắng lại, những ánh mắt không kiềm được đều nhìn về phía cô, không muốn bỏ sót một giây phút nào.
“40 độ cồn
Đốt cháy cơ thể
Mang một chút hơi say men say
Một cái mỉm cười đủ vượt qua mọi khoảng cách thế gian
…
Nhưng sao em lại muốn kháng cự lại nó
Sao lại muốn duy trì khoảng cách này”
Hát đến đây, Như Hứa hơi cụp mắt xuống, nghĩ đến Giang Đường Dã, chỉ cảm thấy lời bài hát này vô cùng phù hợp.
Nhưng sao em lại muốn kháng cự lại nó, sao lại muốn duy trì khoảng cách này.
Chất giọng của cô gái rất hay, dịu dàng tha thiết như từ từ kể lại một câu chuyện xưa, làm cho người nghe như đắm chìm vào trong lời hát của cô.
Hát xong một bài, cô bước xuống sân khấu nhưng phía dưới còn có ánh mắt dõi theo cô.
Ông chủ quán bar hỏi cô có muốn suy nghĩ đến chuyện đến đây hát thường xuyên hay không.
Như Hứa cười cười, lắc đầu từ chối.
Cô trở lại bên cạnh Giang Đường Dã, nhận áo khoác từ anh rồi mặc vào.
Đồng Khuyết đi tới, hỏi cô có thể ở lại nghe cậu hát xong rồi mới đi có được không.
Lục Giảo ngồi cách đó không xa, mắt nhìn về hướng bên này.
“Ngại quá, mình phải đi rồi.”
“Chúc cậu biểu diễn thành công nha.”
Cậu nói cậu tình nguyện làm bạn bè, nhưng vẫn dành lại tình cảm yêu thích dành cho cô.
Đã thích đến như vậy thì làm thế nào mà dễ dàng cam tâm tình nguyện.
Như Hứa biết rõ đạo lý này cho nên không để lại cho cậu bất cứ hy vọng gì.
*
Đường phố vào đầu đông.
Người qua lại trên đường rất nhiều, lấy quan hệ yêu đương làm tiền đề nên hai người gắn bó bên nhau, cùng nhau vượt qua ngày cuối cùng của một năm.
Là một chuyện rất lãng mạn.
Như Hứa muốn ăn kem, cô lôi kéo Giang Đường Dã đi mua, phải đi mấy tiệm mới mua được, cho dù bị lạnh cóng nhưng cô vẫn muốn ăn.
Anh cướp phần kem của cô, không cho cô ăn vì quá lạnh sẽ không tốt cho cơ thể.
Như Hứa ủ rũ thở dài một hơi, nhẹ nhàng giật giật tay anh rồi tự nhét bàn tay lạnh lẽo của mình vào.
Anh dùng bàn tay ấm áp của mình bao lấy tay cô.
“Sao vậy?”
Anh ngồi xổm xuống, đôi mắt đen láy nhìn cô.
Giang Đường Dã năm nay 28, nhưng thỉnh thoảng Như Hứa cảm thấy anh vẫn còn rất trẻ con, giống mấy thanh niên choai choai hai mươi tuổi, nhưng mà trên người mấy thanh niên tuổi đó lại không có nét hấp dẫn giống anh.
“Em không muốn đi nữa.”
“Anh cũng không muốn đi, hay là em cõng anh đi.”
Như Hứa phụt cười, đánh anh một cái nói anh không biết xấu hổ.
Sau đó vẫn là anh cõng cô, nhỏ giọng nói một câu, nặng quá.
Như Hứa nghe được, ôm sát cổ anh, thở dài.
“Không nặng, không nặng.”
Anh lập tức sửa miệng.
Không biết vì sao Như Hứa có chút buồn man mác, nhìn màn hình đếm ngược to đùng ở đằng xa, hít hít mũi.
“Chú nhỏ à, em nhớ ba mẹ của em thì phải làm sao bây giờ?”
Một mình đã lâu, không cha không mẹ đã lâu, ngẫu nhiên nhớ ra như vậy mới thật sự khổ sở.
Một giọt nóng bỏng rơi xuống trên cổ.
Giang Đường Dã thả chậm bước chân, nghe thấy tiếng nức nở của cô gái nhỏ trên lưng thì hốc mắt cũng ê ẩm.
Ông cụ cũng từng nhắc đến chuyện tìm ba mẹ của Như Hứa nhưng cô từ chối.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng cứng rắn như vậy.
Người khác nói tốt, cô cũng nói tốt. Người khác nói không tốt, cô cũng nói không tốt.
Không có vẻ quẫn bách khi phải ăn nhờ ở đậu, đối với tất cả mọi chuyện cô đều biết ơn, có điều ngẫu nhiên buổi tối nhớ ra, vẫn không kiềm được nước mắt.
Giang Đường Dã nhìn màn hình đếm ngược ở xa xa, nghe thấy mọi người đang đếm từng số thì cảm nhận được nước mắt của cô.
Nhìn lại bản thân mình hai mươi mấy năm cuộc đời nhưng lại phát hiện ra không có kỷ niệm đáng giá hay là thứ gì yêu thích.
Nhưng mỗi năm tiếp theo nhất định sẽ không giống như vậy.
Anh nghĩ.
Theo tiếng pháo hoa bay lên không trung, dưới bầu trời đêm bung nở từng bông pháo tuyệt sắc.
Mọi người đều nói câu chúc mừng năm mới với nhau.
Như Hứa kề vào tai anh, giọng nỉ non nói, Giang Đường Dã, năm mới vui vẻ.
Tay anh hơi siết chặt lại, ngửa đầu nhìn pháo hoa rồi hơi mỉm cười.
Sự lãng mạn làm rung động lòng người.
“Nhóc Như Hứa à.”
Anh gọi tên cô, giọng nói trầm ấm mang theo giọng cười.
Anh nói:
“Một năm mới, đến lượt anh yêu em.”