Edit: Ai Shiteru
Lần đầu tiên Như Hứa có khái niệm về cái chết là khi cô nghe tin cha mẹ nuôi chưa kịp gặp mặt của mình qua đời.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Toàn bộ thế giới gần như sụp đổ.
Có người đến xoa đầu cô, thở dài, cô bé con ngây thơ chớp chớp mắt nhìn những người xung quanh mắt đẫm nước, cô nghĩ, thì ra chấp nhận cái chết chính là nước mắt.
Ngày càng lớn lên, cuộc sống gió yên biển lặng, không có biến cố cũng không trải qua cảm giác nhận được tin dữ của ai đó nữa, nhiều nhất cũng là nghe nói có người nhà của ai đó mới mất, an ủi một câu bớt đau lòng.
Cái chết thường không thể dự đoán trước được.
Ít nhất ngày mà ông nội qua đời chính là dạng như vậy.
Vì sao lúc thần chết tìm tới cửa lại không gõ cửa trước vài tiếng?
Lúc nhận được tin từ bệnh viện là vào đêm khuya.
Lúc đến nơi, bên cạnh giường bệnh đã đứng đầy người, trên mặt của Hà Uyển và Giang Ái toàn là nước mắt, Giang Ngu ôm cái bụng hơi nhô lên, đầu dựa vào trong ngực Chu Liêm, khóc nức nở.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hốc mắt Giang Bình Triều đỏ hoe, quay đầu sang chỗ khác để Giang Đường Dã bước vào.
Ông cụ nằm trên giường, mí mắt gục xuống, nếp nhăn trên mặt đều hằn rõ, môi răng run rẩy, tay kéo mặt nạ thở oxi xuống, mặc kệ sự khuyên ngăn của người xung quanh, tháo xuống.
“Này…. Mới, dễ chịu.”
Dường như ông muốn nở nụ cười nhưng ngay cả cười thôi cũng là một chuyện hết sức khó khăn.
Nên từ biệt thì phải từ biệt rồi.
Ánh mắt của ông cụ lướt qua Giang Đường Dã và Như Hứa, dừng lại một chút rồi chậm rãi vươn tay ra.
Ông nắm lấy tay của anh, đứt quãng nói mấy câu, nói, người đã lớn như vậy rồi còn khóc nhè, quá mất mặt, còn nói Giang Đường Dã từ nhỏ đã cứng đầu, nhưng ngược lại là ông nói lời xin lỗi anh.
Ông đã không còn nhiều sức lực nữa.
Cuối cùng ông kêu mọi người rời đi, để Như Hứa ở lại.
Như Hứa quỳ trên đất, còn chưa kịp nói đã rơi hai giọt nước mắt xuống, sau đó lén lút lau đi, mỉm cười như trước đây cô thường làm, nhưng giây tiếp theo đã không kiềm được mà nức nở.
Cô gái nhỏ dụi đầu vào bàn tay già nua của ông cụ, tấm lưng nhỏ bé theo tiếng khóc mà run rẩy, cô nói không nên lời chỉ biết khóc không ngừng, đôi mắt đẫm nước.
“Sao lại như vậy…”
Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn ổn mà
Ông cụ ngơ ngẩn đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, bỗng nhiên chậm rãi cười một cái như đang nhìn thấy thiên đường trước mắt, mượn một chút tinh thần từ đó để nói xong những lời chưa nói.
“Ông nhớ rõ, khi đó cháu còn rất nhỏ, rất sợ ông, trốn sau lưng thằng Tứ, không dám gặp người khác. Lúc đó ông rất hung dữ có phải không?”
Không đợi Như Hứa trả lời, ông lại tiếp tục: “Ông cũng không trách cháu, có điều khi ông nhắm mắt lại nhớ đến những chuyện trước đây, trong lòng liền tức giận, không muốn nhìn thấy cháu, chuyện liên quan đến thằng Tứ ông đều không thích.”
“Ai ngờ được cháu lại là đứa bé ngốc, một hai phải đối tốt với ông.”
Nói đến đây đôi mắt ông dần khép lại, giống như muốn ngủ.
Như Hứa rướn người lại gần, nắm lấy quần áo của ông gọi từng tiếng, tiếng sau còn lớn hơn tiếng trước, giống như muốn gọi ông trở về, không cho ông đi.
“Sau này lấy chồng….”
“Ngàn vạn…”
Hai câu nói mơ hồ nghe không rõ, Như Hứa kề sát lại gần ông chỉ nghe được mấy chữ, nửa nhịp thở như bị nghẹn lại, cảm giác toàn thân như đông cứng, ngồi bệt xuống đất.
Chờ khi mọi người bước vào phòng chỉ thấy ông cụ nằm trên giường bệnh đã ngủ rồi, cô gái nhỏ ngồi trên đất như tượng điêu khắc, hai tay nắm lại không nhúc nhích.
*
Hai tuần sau Như Hứa gầy đi rất nhiều, một mình một người ở nhà nấu cháo.
Ngây ngẩn đến khi ngửi được mùi khét từ nồi cháo mới chợt tỉnh táo lại.
Vừa lúc có người gõ cửa, cô tắt lửa rồi đi mở cửa.
Ngu Dữu đứng trước cửa, dáng vẻ còn quý phái còn hơn cả trước đây, nhìn thấy vẻ tiều tụy của Như Hứa thì sự bồn chồn trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng vơi được chút.
“Nói về chuyện của cô và Giang Đường Dã?”
Cô ta nhướn mày trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Hai người ngồi trên sô pha, Như Hứa rót cho cô ta ly nước, nhìn thấy cô ta lấy tay che mũi nên cô cụp mắt giải thích: “Thật ngại quá, lúc nãy tôi ngẩng người, lơ đãng nên để quá lửa.”
Ngu Dữu nhíu mày, bởi vì biểu cảm của Như Hứa không giống như những gì cô ta đã tưởng tượng, nên hỏi: “Ông cụ không nói gì với cô sao?”
Như Hứa ngước mắt: “Nói cái gì?”
Việc đã đến nước này thì không có gì phải giấu giếm.
Ngu Dữu ngồi thẳng lưng, nhấp một ngụm nước nhỏ cho nhuận giọng rồi nói: “Trước đó tôi có đến tìm ông cụ, cho ông ấy xem bức ảnh này.”
Cô tìm bức ảnh đó cho Như Hứa xem.
Dụng ý không cần nói cũng biết.
Tay đang rót nước của Như Hứa bỗng nhiên bị ướt, cái ly nghiêng ngả lăn xuống trên đất, có nước bắn lên quần áo của hai người, Ngu Dữu rút khăn giấy vừa lau vừa chỉ trích: “Cô làm cái gì….”
Nói được một nửa thì ngây dại ra, mặt lệch sang một bên, da mặt nhanh chóng ửng đỏ.
“Cô đánh tôi?”
Cô không tin mà vuốt bên mặt đang nóng rát của mình, chỉ thấy đôi mắt đỏ của Như Hứa đang nhìn mình chằm chằm, gằn từng chữ một: “Bỉ ổi.”
Bỉ ổi.
Cả người Ngu Dữu run rẩy chỉ vào Như Hứa: “Cô nói tôi bỉ ổi?”
“Không biết liêm sỉ mà ở bên chú nhỏ của mình còn chọc tức chết ông nội của mình thì rốt cuộc ai mới bỉ ổi?”
Gương mặt cô gái trở nên hung tợn, không còn hiền lành như trước, lời vừa nói ra đã muốn giơ tay tát ngược lại.
Như Hứa nắm lấy cổ tay của cô ấy, trở tay tát thêm một cái.
Nửa bên mặt còn lại cũng đỏ lên.
“Cút.”
Ngu Dữu cắn răng đầy oán hận, bất quá chốc lát sau đã sửa sang lại đầu tóc quần áo của mình, chỉnh trang lại gương mặt rồi ưỡn ngực rời đi.
Như Hứa ngồi trên sô pha, lau khóe mắt đầy chua xót, tay nắm lấy vạt áo trước ngực như không thở nổi, ho khan hai tiếng như lại làm cho nước mắt rơi nhiều hơn, không biết phải làm sao.
“Sau này lấy chồng….”
“Ngàn vạn….”
Là cô đã làm.
Thì ra là do cô làm.
*
Buổi tối lúc Giang Đường Dã trở về, phòng khách không bật đèn.
Trong không khí còn ngập tràn mùi cháo khét.
Như Hứa ngồi một mình trên sô pha, hai tay ôm đầu gối, trên TV đang chiếu một chương trình hài mà cô chỉ lẳng lặng nhìn, không cười.
“Sao lại không bật đèn?”
Giang Đường Dã mơ hồ nhận ra điểm không đúng, anh đi qua ôm lấy Như Hứa.
Như Hứa tránh khỏi lòng ngực của anh, đôi mắt ửng đỏ, nói: “Chú nhỏ, em muốn ra nước ngoài du học.”
Giang Đường Dã tiện tay chuyển một kênh khác, gật đầu nói: “Có thể.”
Tay Như Hứa run run, nhưng đôi mắt cô nhìn chằm chằm màn hình TV, nhìn đến mức đôi mắt đau xót nhưng cũng không dời sang chỗ khác.
Cô cố gắng để giọng mình trở nên bình tĩnh, lại bình tĩnh thêm chút nữa, dường như đang nói đến một chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi.
“Hai chúng ta, chia tay đi.”
“Vì cái gì?”
Giang Đường Dã nghe ra trong lời của Như Hứa không phải là đùa giỡn, anh cũng biết cô sẽ không đem chuyện này ra đùa giỡn.
“Chính là không thích anh, hay là nói em nghĩ mình không thích anh đến như vậy.”
Anh cúi đầu, cầm lấy một trái táo trên bàn trà rồi chậm rãi gọt vỏ, đưa cho Như Hứa, nhìn thẳng vào mắt cô, vô cùng dịu dàng mà cười một cái: “Vậy lại thích một lần nữa, thích lại một lần nữa là được.”
“Chuyện này, chú nhỏ à” cô gái nhỏ đỏ hoe đôi mắt, khóe môi hơi cong lên, cố gắng không để nước mắt rơi xuống: “Em phải rời khỏi anh.”
Thật ra chưa từng vơi bớt một chút yêu thích nào, mà ngược lại càng thêm thích.
Nhưng mà, em phải rời khỏi anh.
Anh đứng dậy bỏ đi.
Cô nhìn chằm chằm vào các nghệ sĩ đang diễn hài trên TV, cười đến chảy nước mắt.
Càng cười, nước mắt càng chảy nhiều.
Như Hứa nghĩ, sao lại không có một chút hài hước nào vậy.
*
Ban đêm, hai người họ ôm lấy nhau, so với trước đây càng nồng nhiệt hơn, càng bừa bãi hoan ái triền miên hơn. Tóc, thái dương, cổ đều là mồ hôi nhưng cô gái lại giống như bao nhiêu cũng không đủ, mà nước mắt dường như rơi bao nhiêu cũng không hết.
Cô uống rượu, gương mặt đỏ hồng, khóc lóc vừa hôn Giang Đường Dã vừa nói em thật sự rất thích anh, cô gái non nớt vừa mới trải qua cao trào, giọng nói mềm mỏng, nói thích anh, nhưng cũng ngược lại nói phải rời khỏi anh.
“Lặp lại lần nữa.”
Anh nảy ra ác ý muốn tháo lắp toàn bộ cơ thể cô, không để cô được sống yên ổn, không để cô được thoải mái.
“Em phải rời khỏi anh.”
Như Hứa cười một cách sáng lạn, cũng cười đến mức bi thương.
“Nói lại.”
Nhưng mà cô gái nhỏ lại quật cường, dù nói đi nói lại mấy lần vẫn giữ câu nói “Em phải rời khỏi anh”, thật ra nếu đổi thành câu “Em không thích anh” càng tốt hơn nhưng lời nói không thể buộc ra khỏi miệng cô, nếu như nói ra thật thì e rằng tối nay nửa miếng táo cô cũng không có mà ăn.
Anh hút thuốc, cô dùng miệng ngậm lấy điếu thuốc của anh, lẩm bẩm nói: “Thì ra là mùi vị này.”
Cô nói không phải là mùi thuốc lá, mà là mùi khác, là mùi vị của tình yêu say đắm nhưng lại chua xót.
Sau nửa đêm, là một cái sau nửa đêm khó thể nào quên được.
Anh ở trong phòng ngủ cứ đi tới đi lui, cô gái nhỏ xinh nằm trước ngực anh, dục vọng của anh chôn trong cơ thể mềm mại của cô nhưng anh còn có rất nhiều dục vọng muốn phát tiết. Anh châm chọc cho đến khi đôi mắt cô trở nên mê ly, nước xuân chảy tràn lan, cơ thể mềm như bùn xuân, sau đó đè cô lên tường, dùng sức dưới thân đâm vào đến nơi sâu nhất, mỗi một lần đều mang theo tình yêu, cũng mang theo cả căm hận.
Anh nói, không phải em nói em yêu anh sao?
Anh nói, thật ra em có nỗi khổ của riêng mình, có thể nói cho anh nghe được không?
Anh nói, có phải em muốn anh cầu xin em hay không?
Cô gái nhỏ đã sớm mê mẩn thần trí, vừa rên rỉ vừa khóc, cắn đầu vai của anh, không biết vì sao lại trở thành dáng vẻ hỗn loạn như vậy, cũng không biết tại sao anh lại hận như vậy, ở trong cơ thể cô tác oai tác quái, thậm chí còn dọa cô muốn bắn vào bên trong, làm cô mang thai, làm cô to bụng, không cho cô đi đâu cả, cả đời này ở bên cạnh anh, mặc cho anh chơi đùa.
Chất cồn cắn nuốt tâm trí.
Như Hứa sợ đến mức nước mắt rơi lã chã, vuốt bụng nhỏ, nói, không cần không cần.
Anh cũng rơi nước mắt theo cô, người đàn ông gần 30 tuổi đầu lại giống như đứa trẻ, nước mắt lạnh lẽo rơi xuống từ khóe mắt, đầu vùi trong cổ của cô, mút vào từng chút như muốn cảm nhận sự tồn tại trước mắt này.
Anh khàn giọng nói, giọng nói trầm khàn đến mức không ra hơi.
“Anh cầu xin em có thể không cần đi hay không?”
Anh sống nửa đời người, chỉ duy nhất một lần rút hết ruột gan đi yêu một người.
Nhưng cô nói, cô phải rời khỏi anh.
Có tính đây chính là nghiệp của anh do nửa đời trước ăn chơi trác táng không?
Nhưng anh cầu xin với Phật Tổ, nói anh đã biết sai, nguyện nửa đời sau thất vọng đau khổ đổi lại tình yêu của cô.
Nhưng không ai chứng cho anh.
Không ai chứng cho anh.