Cảnh xuân trong mắt anh

 
Edit: Ai Shiteru
 
Đó là năm thứ hai ở Pháp.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anna quen người bạn trai thứ hai là một anh chàng hay bẽn lẽn, so với người trước thì hoàn toàn không giống nhau.
 
Người đó thích chuẩn bị thức ăn cho Anna.
 
Có câu cửa miệng là muốn chiếm được trái tim người đàn ông phải giữ dạ dày của anh ta trước.
 
Những lời này đối với phụ nữ cũng áp dụng được.
 
Anna và anh bạn trai đó suốt ngày dính nhớp như keo, triền miên không dứt, mỗi lần tới dưới lầu đều hôn kiểu Pháp một cách cuồng nhiệt mới lưu luyến không rời mà đi lên lầu.
 
Như Hứa rót cho cô ấy ly nước, nhìn cô ấy lấy ra hộp to hộp nhỏ bỏ vào tủ lạnh, không nhịn được mà chọc ghẹo: “Xem ra cậu đúng là nhìn trúng tài bếp núc của anh ta.”
 
Anna lắc đầu, mái tóc nhuộm nâu được uốn lọn to xõa tung trên vai, nghiêng đầu nhìn Như Hứa rồi nói: “Babe à, mình đây không có nông cạn như vậy đâu.”
 
“Bồ không biết anh ấy ở trên giường mạnh mẽ thế nào đâu.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Như Hứa uống một ngụm nước nhưng sặc lại trong cuống họng, ho khan vào cái mới đỡ hơn, gương mặt cũng ửng đỏ.
 
Anna đi tới, từ trên nhìn xuống Như Hứa đột nhiên vươn tay ra sờ ngực cô, sau đó ung dung thong thả rút tay lại, nói: “Làm đàn ông của cô nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
 
Như Hứa: “……”
 
Cũng có bạn học nam theo đuổi Như Hứa.
 
Một cô gái nhỏ xinh đẹp người Trung Quốc ở trong trường rất được hoan nghênh, trong có không thiếu những nam sinh với vẻ ngoài xuất sắc theo đuổi cô, mời cô đi dùng bữa, mời đi xem phim, thậm chí còn trắng trợn bày tỏ mục đích với cô.
 
Như Hứa một mực từ chối.
 
Ở nước Pháp năm đầu tiên, cô thường xuyên mất ngủ, vì vậy đến bệnh viện lấy rất nhiều thuốc, lần đó té xỉu cũng không phải chỉ đơn giản là do cảm mạo mà là do mấy đêm liên tục không được ngủ ngon giấc, cứ bị bóng đè.
 
Hình như là mơ thấy anh.
 
Chỉ có sau này mới trở nên tốt hơn chút.

 
Trước lúc đi Pháp, Như Hứa đã đi xăm một hình mặt trăng nho nhỏ trên cánh tay, nhớ rõ lúc xăm hình rất đau, nước mắt đảo quanh hốc mắt, người thợ xăm còn trêu cô nói cô gái nhỏ này cũng non mềm quá đi.
 
Cô thỉnh thoảng sẽ nhìn cái mặt trăng nhỏ đó mà ngây ngốc.
 
Cũng từng nhớ anh đến mức chịu không nổi, đêm khuya lén bấm dãy số điện thoại của anh, gọi đi, lúc sắp được nghe máy cô lại bấm tắt.
 
Nước mắt rơi xuống, cô cuộn tròn người lại, ở trong bóng tối giống như một bóng ma nho nhỏ.
 
Cô hy vọng có người sẽ tới ôm cô.
 
Cô rất nhớ anh.
*
 
“Mày nhìn chằm chằm vào điện thoại làm gì?”
 
Thẩm Ngân nhìn Giang Đường Dã bằng ánh mắt kỳ quái, nhìn số tàn thuốc chất chồng trước mặt anh mà không nhịn được, lập tức mắng: “Cụ nội nhà mày bộ mày muốn chết à, có ai lại hút thuốc giống mày không?”
 
Trong nháy mắt Giang Đường Dã ngước mắt lên, lửa giận của anh trong nháy mắt tắt ngúm, giơ hai tay lên: “Được được được, tao không nói, tao làm gì có tư cách quản mày…. Người quản được mày đâu rồi, sao mà một cuộc điện thoại cũng không có?”
 
Giang Đường Dã tắt màn hình điện thoại, dập thuốc, lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.
 
Một người đi ra bờ sông.
 
Đột nhiên anh lại thấy rất đói bụng, đi mua mấy cái bánh bao rồi một mình ngồi ăn ở bờ sông.
 
Đã là đêm khuya nên trên đường phố không có mấy bóng người.
 
Có một ông cụ cao tuổi ngồi ở ven đường, quần áo dày dặn, co người lại thành một cuộn, vừa vặn đối mắt với Giang Đường Dã.
 
Giang Đường Dã đem bánh bao chia cho ông cụ mấy cái, ông ấy nói cảm ơn rồi từ từ ăn, hỏi anh: “Kết hôn rồi sao?”
 
Giang Đường Dã lắc đầu, anh cởi khăn quàng cổ xuống quàng lên cho ông cụ, nói: “Vẫn chưa.”
 
Ông cụ ‘ừm’ một tiếng rồi ăn xong miếng bánh bao trong miệng, một lát sau mới mở miệng nói: “Tôi đã kết hôn.”
 
“Ừm.”
 
Lần này đổi lại là Giang Đường Dã.

 
“Tôi cãi nhau với người bạn già nên chịu không nổi đành chạy ra đây.”
 
Lúc nói lời này ông cụ vẫn còn ấm ức.
 
Giang Đường Dã nở nụ cười, nhìn cảnh đêm bên bờ sông, không hiểu được mà hỏi: “Ông nói xem cả đời này chỉ yêu một lần thôi sao?”
 
“Ai da, làm gì có cả đời một lần, ngày trôi qua chính là cả đời.”
 
Giang Đường Dã lại lắc đầu, thoáng nhìn qua thấy có bà cụ đang đi chậm rãi lại đây, cười nói: “Ông xem, không phải tới rồi sao?”
 
Ông cụ đứng dậy một cách không tình nguyện, phủi phủi bụi trên quần rồi đi đến bên cạnh bạn già, cúi đầu, nói hai câu rồi hai người dắt tay nhau về nhà.
 
Một mình anh ngồi lại trong đêm đầu đông thật lâu, tay chân đông cứng giống như đang tự ngược bản thân chịu tội.
 
Mỗi ngày cô ngủ có ngon không.
 
Hy vọng cô ngủ không ngon.
 
Được thôi.
 
Vẫn nên chúc cô ngủ ngon đi.
 
-
Vào ngày sinh nhật, Giang Đường Dã nhận được một tấm bưu thiếp từ nước ngoài gửi về.
 
Chỉ có bốn chữ vô cùng đơn giản: Sinh nhật vui vẻ.
 
Đôi mắt anh đỏ hết lên, nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên bưu thiếp, từng nét viết, nhìn một cách thật cẩn thận.
 
Sau đó ném xuống đất.
 
“Chậc, đủ nhẫn tâm!”
 
Thẩm Ngân vừa lắc đầu vừa đi tới, muốn nhặt lên lại bị Giang Đường Dã lạnh lùng ngăn cản: “Đừng đụng vào.”
 
Anh nói là đừng chạm vào chứ không phải là đừng nhúc nhích.

 
Là đồ của anh thì không thể đụng vào.
 
“Thật lòng muốn đợi?”
 
Gần đây Giang Đường Dã hút thuốc như ăn kẹo, ai nhìn cũng phải nhíu mày, Thẩm Ngân cũng không chịu được, nói phổi anh có ngày cũng biến thành cục than.
 
“Chờ.” ​
 
Người đàn ông dựa người vào sô pha, bỗng nhiên bật cười, biểu cảm đầy ngạo mạn nói: “Tao phải chờ cô ấy chăm sóc tao lúc về già.”
 
Nói được.
 
Thì phải làm được.
 
*
Vào ngày tết Âm Lịch, Như Hứa gọi điện cho Giang Ái, điện thoại vừa chuyển qua đã nghe thấy tiếng cười nói náo nhiệt từ bên kia, thỉnh thoảng còn có tiếng vang của pháo hoa.
 
Ăn tết.
 
Bên này vẫn là ban ngày ban mặt, Anna cùng bạn trai đi ra ngoài chơi, Như Hứa một mình ở nhà, mở TV, tùy tiện chọn một chương trình TV, âm lượng cũng mở thật nhỏ.
 
Ánh mặt trời ấm áp rọi sáng cả căn phòng.
 
Hỏi thăm tình hình gần đây ở trong nhà, Giang Ái nói tất cả đều mạnh khỏe, lại hỏi cô ở bên này sao rồi, Như Hứa nói vẫn tốt.
 
Nắm một góc áo ngủ, Như Hứa cụp mắt, tim đập nhanh hơn mấy nhịp: “Anh ấy có đó không?”
 
“Em muốn nghe một chút giọng nói của anh ấy.”
 
Giang Ái không hỏi thêm gì chỉ nói ‘được’, rồi bước lại gần nơi phát ra âm thanh náo nhiệt, trong tiếng nói cười náo nhiệt mơ hồ có âm thanh của anh, chất giọng khàn khàn vừa nghe đã nhận ra.
 
Hà Uyển ở trong bếp kêu Giang ÁI một tiếng, Giang Ái không thể không qua nên vội vàng nói ‘Chờ một chút’, điện thoại cũng chưa kịp tắt mà ném trên sô pha.
 
Như Hứa vẫn luôn lắng nghe động tĩnh ở bên đó, ước chừng hai ba phút sau, Giang Ái vẫn chưa quay lại, nên cô chuẩn bị cúp điện thoại.
 
Đột nhiên bên kia trở nên yên tĩnh.
 
Một chút tiếng động cũng không có.
 
Như Hứa gấp áp ‘Alo’ một tiếng, sau một lúc lâu mới nghe anh trả lời.
 
“Là anh.”
 
Anh nói, là anh.

 
Hốc mắt Như Hứa nóng lên, ngón tay nắm chặt điện thoại, lông mi run rẩy, môi hơi mấp máy, nói: “Năm mới vui vẻ.”
 
“Vui vẻ như thế nào?”
 
Sự im lặng nói thay cho nỗi bất an.
 
Một mình Giang Đường Dã đứng ở ban công, ngăn cách với sự ồn ào náo nhiệt ở trong nhà, ngước nhìn về hướng pháo hoa cô độc trên bầu trời rồi nhẹ nhàng nở nụ cười, hỏi: “Vui vẻ như thế nào, em nói cho anh biết đi.”
 
Bên phía cô gái không nói lời nào, chỉ có tiếng hít thở.
 
Anh muốn nghe tiếng cô nói chuyện, muốn nói chuyện với cô.
 
Trong cổ họng Như Hứa như bị vật gì đó chặn ngang, không thể phát ra tiếng, ngơ ngẩn nhìn cái điện thoại, lại thấy nước mắt không ngừng rơi xuống màn hình.
 
“Nói chuyện với anh, được không?”
 
Giang Đường Dã chỉ mặc một cái áo len bị gió thổi qua ngay cả xương cốt cũng lạnh, không nghe thấy âm thanh của cô, trong lòng chợt chùng xuống.
 
Bỗng nhiên anh thấy, nghe được tiếng hít thở của cô cũng là chuyện xa xỉ.
 
Anh cười rộ lên, giọng nói vừa thấp vừa lạnh lùng.
 
“Có phải em cảm thấy, con mẹ nó anh sẽ chờ em cả đời có phải không. Không gọi điện thoại cũng không nói rõ ràng, con mẹ nói chuyện này tính như thế nào, em nói cho anh, Giang Như Hứa, chuyện này tính như thế nào?”
 
Ánh mặt trời ấm áp như đọng lại trên người cô nhưng lại giống như đang ở trong hầm băng, Như Hứa bụm mặt, cuối cùng cũng nhịn không được mà khóc rống lên.
 
“Chú nhỏ, chú nhỏ à…. Như thế nào, em nên làm cái gì bây giờ đây, em… Mỗi ngày em đều rất nhớ anh, nhưng mà, nhưng mà không dám gọi điện thoại cho anh, em còn chưa vượt qua được, em vẫn luôn nhớ tới ông nội, em không biết, em không biết….”
 
Đây là lần đầu tiên Như Hứa phát tiết như vậy.
 
Giang Đường Dã im lặng mà nghe, biểu cảm lạnh nhạt trong đêm tối dần trở nên mơ hồ, chỉ có đôi mắt đen tỏa sáng, không biết lấy từ đâu ra tấm bưu thiếp đó.
 
Anh vươn ngón tay sờ lên chữ viết ở mặt trên.
 
Không biết lúc viết cái này có phải cô cũng khóc hay không.
 
Nếu cứ khóc thế này đôi mắt sẽ sưng lên.
 
“Đừng khóc.”
 
“Là anh gạt em.”
 
“Anh chờ em, chờ đến kiếp sau cũng được.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận