Cảnh xuân trong mắt anh

 
Edit: Ai Shiteru
 
Đêm nay Như Hứa uống quá nhiều.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ thể giống như đang lơ lửng trên mây, ý thức tan rã, thế giới mộng ảo giống như một con quái thú.
 
Hình như trời đang mưa.
 
Có người bế cô lên nhét vào trong một không gian nhỏ hẹp kín mít.
 
Khóa kéo của váy bị kéo xuống một nửa, người nọ gấp không chờ được mà hôn lên, mở máy sưởi, nhưng da thịt lỏa lồ trong không khí vẫn cảm thấy lạnh, lạnh run.
 
Vì vậy cô nép mình vào lồng ngực của anh, giống con thú nhỏ tìm kiếm nơi ấm áp.
 
Anh nhìn hấy cô run rẩy hàng mi, tóc đen da trắng cuộn tròn người lại rất giống một đứa trẻ đáng thương.
 
Giang Đường Dã mơn trớn khóe mắt nóng bỏng của cô, cúi xuống hôn, nâng cằm cô lên, hai gương mặt tựa vào nhau, dáng vẻ vô cùng thân mật.
 
“Nhóc Như Hứa.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một tiếng này của anh như nức nở như tha thiết đánh thức cô gái nhỏ.
 
Đôi tay Như Hứa ôm cổ ánh, dùng sức hôn lại, nhưng nụ hôn này không giống hôn, thậm chí cô còn dùng răng gặm cắn môi anh, mút môi lưỡi anh vào, liều mạng cảm nhận hương vị trên người anh chỉ vì muốn tìm kiếm một chút cảm giác chân thật.
 
Mưa càng lớn.
 
Hạt mưa nặng trĩu va đập vào cửa xe, lại có tiếng sấm xé ngang bầu trời, phát ra tiếng ầm ầm, làm cho nhịp tim như rơi lại một nhịp.
 
Bên trong không gian xe chập hẹp, cô gái gần như lộ ra trọn vẹn cơ thể, nửa quỳ trên người anh, đầu ngẩng lên, tiếng thở dốc phát ra từ đôi môi đỏ, giống như mưa vậy, mới đầu rất nhỏ sau đó đột nhiên lớn lên.
 
Cô kêu càng lớn tiếng thì lực của anh càng thêm tàn nhần.
 

Như Hứa cũng ngồi xuống, móng tay găm vào sau lưng anh, mỗi lần hạ người xuống nuốt nó vào, móng tay càng găm vào sâu hơn, cô không phát giác, anh cũng không thấy đau.
 
Tay anh nhấn bên hông sườn eo của cô, lo ngại cô sức nhỏ, ngay cả chuyện yêu cũng làm một cách nhẹ như bông, anh còn phải cho cô mượn lực.
 
Nói ra thì buồn cười.
 
Anh lão luyện chê cô vô dụng.
 
Mà anh lại thua dưới sự vô dụng của cô.
 
Đôi mắt đen cười như không cười, mê ly lưu luyến nhìn khuôn ngực trắng như tuyết của cô, đường cong ở cổ tinh tế, còn có nước mắt không ngừng lăn xuống, biểu hiện cho việc anh làm cô cảm thấy sung sương.
 
Giống như một bức tranh.
 
Nhìn thấy thì rung động mà ngắm thì động lòng.
 
Đây là do anh vẽ nên.
 
Ánh mắt của Giang Đường Dã hơi hốt hoảng, đột nhiên nhìn thấy hình xăm trên cánh tay cô, là một cái mặt trăng nhỏ.
 
Anh nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay vuốt ve, lại đâm sâu về phía trước, Như Hứa trong nháy mắt mềm nhũn thân mình, nằm trên người anh, ôm anh, kề sát vào anh, càng làm cho vật kia vào sâu hơn một phân.
 
“Xăm cái gì vậy?”
 
Anh rõ ràng đã thấy còn cố hỏi.
 
Như Hứa nở nụ cười, nụ cười này đẹp đẽ vô cùng, không nói lại những chuyện cũ rích trước đó, chỉ là sau cơn mưa to tầm tã này làm cho người ta nhớ lại những chuyện lúc trước.
 
Cô lại gần lỗ tai của anh, từng hơi thở như thiêu cháy, ngậm lấy vành tai của anh.
 
“Xăm anh.”
 
Cô nói.
 

Mang chút ý cười, giống như yêu tinh.
 
Giây tiếp theo hai người đã thay đổi tư thế, đổi thành anh trên cô dưới, là tư thế nguyên thủy của nam nữ.
 
Như Hứa uống say nên bản chất hoang dã trong xương cốt cũng lộ ra ngoài.
 
“Chú nhỏ….”
 
“Chú nhỏ….”
 
Còn chưa kịp bung lụa được bao lâu cô đã nức nở kêu ra tiếng, giống như đang nói mớ, nhìn chằm chằm vào mặt anh, nhìn không chớp mắt.
 
Tay anh sờ soạng một phen ở giữa hai chân cô, trơn trượt, vì thế dễ dàng lách vào giữa hai chân cô, nhẹ nhàng đi sâu vào trong.
 
Cô ngậm lấy một cách chặt chẽ.
 
Phía dưới ngậm lấy dục vọng của anh, phía trên ngậm lấy hầu kết của anh.
 
Không biết đã bị chọc đúng công tắt nào.
 
Giang Đường Dã nhẹ nhàng niết khuôn mặt cô, bị cô cắn đau nên anh khẽ nhíu mày nói: “Buông ra.”
 
Cô như bị uất ức, nước mắt lưng tròng như hoa lê đái vũ: “Anh nạt em.”
 
Trong nháy mắt Giang Đường Dã muốn bật cười, rất hiếm khi nào cô lại tùy hứng giận dỗi như vậy nên muốn chiều ý cô.
 
“Vậy em cắn đi, cắn nhẹ chút được không?”
 
“Em phải cắn mạnh hơn.”
 
Cô nhe ra hai hàm răng trắng bóc, dường như oán giận mà cắn một dấu răng rớm máu lên đó rồi buông ra.
 

Cô nghĩ thế nào cũng không thể cho anh chút mặt mũi nào được.
 
Nhưng đột nhiên lại không đành lòng, trong lòng bỗng nhiên mềm đi, vì yêu mà sợ hãi, liếm một cái, ngửa đầu rưng rưng nước mắt, hỏi anh có đau không.
 
Từ trước đến nay Giang Đường Dã chưa từng nhìn thấy qua ánh mắt như vậy.
 
May mắn là đèn mờ nên không ai nhìn thấy hốc mắt anh ửng đỏ lên.
 
Nhưng mà nghe được giọng anh khàn khàn lẫn trong tiếng mưa ồn ồn.
 
“Đau.” ​
 
Rất đau.
 
​*
Một đêm nửa say nửa tỉnh cứ như vậy mà trôi qua.
 
Trời hình như còn chưa có sáng.
 
Như Hứa cũng không biết mình đã ngủ bao lâu mà chỉ cảm thấy mình ngủ một giấc này đặc biệt lâu.
 
Khi tỉnh lại cả người bủn rủn, nhưng quần áo đã được thay sạch sẽ.
 
Như Hứa xốc chăn lên, chân trần bước xuống sàn nhà, đụng phải một con gấu bông rồi cúi người xuống nhặt lên, nhìn nhìn, cô nhận ra đây là con gấu bông của mình, sau đó không để ý chút nào mà ném lên giường.
 
Chờ một chút.
 
Đó là con gấu bông ở trong căn phòng ở Giang Thành.
 
Như Hứa đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn xung quanh phòng nhưng chỉ cảm thấy đầu óc quay mòng mòng, nghĩ có phải do cô đã ngủ quá lâu đến mức mụ mị đầu óc rồi hay không.
 
Trong không khí còn thoang thoảng mùi cháo.
 
Như Hứa đầu nặng chân nhẹ kéo cửa đi ra ngoài, cô nhìn thấy Giang Đường Dã đang đứng giữa bếp chuyên tâm nấu cháo.
 
Không phải mơ.
 
Cô gái nhỏ đứng thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, còn đang cảm thấy mông lung.
 
Giang Đường Dã không chút nào bất ngờ với phản ứng của Như Hứa, nói: “Mang dép vào.”

 
Như Hứa ngoan ngoãn đi mang dép lê vào, rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần, chạy đến trước mặt Giang Đường Dã, trừng lớn hai mắt, còn không kịp mở miệng đã bị anh giành lời trước.
 
“Đúng vậy.”
 
“Là anh.”
 
“Anh lén mang em trở về.”
 
Anh cười đắc ý dào dạt, phảng phất giống như cậu thiếu niên năm nào giành kẹo với cô.
 
Sau khi tiếp nhận sự thật Như Hứa vẫn không dám tin tưởng.
 
“Anh cứ như vậy mà đưa em về đây.”
 
“Đúng vậy, là lén đưa em về.”
 
Anh cường điệu thêm lần nữa là lén mang về.
 
Như Hứa nhẫn nhịn, nhưng nhịn không được, nở nụ cười nói: “Được thôi.”
 
Được, coi như tạm nghỉ mấy ngày đi.
 
Như Hứa xin nghỉ phép với trường học rồi lại gọi điện báo cho Anna, giải thích một chút tình huống này.
 
Anna ở bên kia cười không ngừng, nói người đàn ông của cô quá điên cuồng rồi.
 
Cúp điện thoại, Như Hứa ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào Giang Đường Dã ở đối diện cũng đang nhìn cô, hai người cứ như vậy mà nhìn chằm chằm nhau hai phút rồi không hẹn mà cùng nhau bật cười, cười xong lại im lặng.
 
“Năm mới vui vẻ.”
 
Anh nói.
 
“Năm mới vui vẻ.”
 
Rốt cuộc, hai người cùng đối mặt nói một tiếng năm mới vui vẻ.
 
Mới thật sự vui vẻ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận