Cảnh xuân trong mắt anh

 
Edit: Ai Shiteru
 
Buổi tối Giang Đường Dã có cuộc hẹn nên anh muốn Như Hứa cùng đi.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đó Như Hứa đang vùi mình trên giường, mở to đôi mắt trong suốt nhìn bầu trời âm u ngoài cửa, lắc đầu từ chối.
 
“Dự báo thời tiết nói hôm nay em không thể đi đâu được.”
 
“Vì sao?”
 
Như Hứa đứng dậy, nửa quỳ trên giường mà nắm lấy áo khoác của Giang Đường Dã, anh cũng phối hợp theo cô mà cong người xuống.
 
Vì vậy cô gái nhỏ được như ý muốn nắm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, cười hì hì nói: “Đêm nay có tuyết rơi.”
 
Giang Đường Dã không hiểu tâm tư thiếu nữ, thở dài rồi xoa mái tóc đen nhánh mềm mại của cô rối tung lên, hai người anh em quấn quít một hồi rồi mới ra cửa.
 
“Ở nhà chờ anh.”
 
“Được.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một bóng người nho nhỏ như vậy ngồi trên giường, dáng vẻ mềm mại mang theo ý cười, nhìn anh đi ra ngoài, vừa liếc mắt lại đã là một khung cảnh rất đẹp đẽ.
 
Giang Đường Dã ra cửa, anh lái xe ra ngoài còn chưa kịp ra khỏi cổng thì cửa xe của anh đã bị gõ.
 
Hạ cửa xe xuống, cô gái nhỏ mảnh mai đang choàng cái khăn quàng cổ, giấu cằm vào trong, làm cho gương mặt càng trở nên nhỏ nhắn, đôi mắt sáng long lanh mang theo ý cười chói lọi làm cho người khác không thể không động lòng.
 
“Bác tài, đi đâu vậy?”
 
“Đi đón bà xã của tôi.”
 
Đột nhiên Như Hứa trừng lớn mắt, hỏi: “Bã xã ở đâu ra vậy?”
 
Giang Đường Dã cười, anh hất cằm lên như có ý nói: “Không phải ở đây sao.”

 
Như Hứa ửng đỏ hai tay, mở cửa xe ra rồi ngồi vào, sau đó dùng khăn quàng cổ che kín mặt, nói: “Anh nhận sai người rồi.”
 
Giang Đường Dã ngừng xe lại ở ven đường, tắt máy, rồi chồm người qua nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của cô, nhìn thấy cô nắm khăn choàng lại để che gương mặt thì cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.
 
“Vậy em để anh hôn một cái.”
 
“Để anh thử xem có ngọt hay không.”
 
“Nếu như ngọt thì chính là bã xã của anh.”
 
Như Hứa lại kéo khăn che, hỏi: “Vậy nếu như không ngọt thì sao?”
 
Ý cười của Giang Đường Dã càng sâu, khóe mắt đầu mày đều là vẻ thích thú lại dịu dàng.
 
“Không ngọt không lấy tiền.”
 
*
Mọi người đều tới sớm hơn chút, đều là tốp năm tốp ba, bọn họ chưa từng gặp Như Hứa nên thỉnh thoảng thò đầu qua nhìn cô với ánh mắt tò mò.
 
Đã lâu không nhìn thấy Giang Đường Dã dẫn theo người, bọn họ thường hay trêu ghẹo, nói Giang Đường Dã chuẩn bị xuất gia rồi.
 
Giang Đường Dã trả lời: “Chờ tôi dẫn người tới rồi có xuất gia hay không sẽ biết.”
 
Có khả năng anh đã dẫn được người tới rồi.
 
Có người kêu anh chơi mạt chược.
 
Giang Đường Dã nắm tay Như Hứa đi qua, cô gái nhỏ mặc một cái áo len trắng và quần jean, gương mặt không son phấn đi theo phía sau anh, nhìn gần lại không có chút dáng vẻ sợ sệt như trong tưởng tượng, ngược lại khi cười kên trong sáng sủa vô cùng.
 
“Hôm nay có người sẽ đánh thay tôi.”
 
Anh cười tủm tỉm, lời vừa nói ra làm cho đám người ngồi trên bàn đều thở nhẹ ra một hơi, bọn họ mời Giang Đường Dã chơi mạt chược chỉ là mời lơ, khoảng thời gian trước chơi với anh thì thua đến mức quần không có mà đi về.
 
Bây giờ đổi thành một cô gái trẻ, thật tốt, vừa dễ thắng mà ngắm cũng đã mắt.
 

Như Hứa luống cuống tay chân ngồi ở đó, cảm giác anh cúi người xuống, kề sát lại bên tai cô, hơi thở nóng rẫy phả lên da thịt cô.
 
“Đánh bừa đi em, thua có chồng em lo.”
 
Bàn tay đang nắm tay vịn ghế bỗng nhiên siết chặt, Như Hứa quay đầu lại chỉ thấy anh đã đi sang chỗ khác bàn việc.
 
Chơi mạt chược.
 
Nói thật là Như Hứa không quá rành trò này.
 
Nhưng mà nghe nói mấy tay mới chơi thì vận khí rất tốt.
 
“Hai người có quan hệ gì vậy?”
 
Như Hứa ngẫm nghĩ, nhìn chằm chằm vào bàn mạt chược trước mắt, trả lời: “Là bạn chơi bài với nhau.”
 
Đánh hai vòng rồi có người hỏi lại câu hỏi trước đó với vẻ mặt như đang hoài nghi cuộc đời: “Hai người có đúng là quan hệ bạn bài không vậy?”
 
Đánh bài nhiều năm như vậy nhưng lại chưa từng nhìn thấy người có tay đen đến như vậy.
 
Vòng tới vòng lui bài xấu đều rơi vào tay cô.
 
Không biết còn tưởng bọn họ hợp tác nhau chơi xấu cô.
 
Không biết Giang Đường Dã đi đến lúc nào, nhìn thấy tình cảnh giống như một đám người đang khi dễ một người thì liếc mắt nhìn mấy người còn lại, bọn họ đều bày ra vẻ mặt vô tội.
 
Vốn tưởng là thắng rồi, cũng đúng là thắng thật nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ nhà người ta thua thảm như vậy, tưởng chỉ thua hai ván thôi nào ngờ thua đến mức không thua không được.
 
Trên trán Như Hứa đều là mồ hôi, cẩn thận đánh ra một quân bài, thấy bốn bề im ắng mới thở ra một hơi.
 
“Nếu không đến đây thôi?”
 
“Không được.”
 

Như Hứa lập tức từ chối, nhìn bàn mạt chược trước mắt, nói: “Đánh cho xong đã.”
 
Cô lại kéo ngăn kéo ra, phát hiện tiền đều đã thua hết rồi.
 
Đúng là đáng thương.
 
Khuôn mặt nhỏ trắng mịn thấm một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt trong veo, môi hồng hồng có chút bất an.
 
“Người của tôi chơi mạt chược với các người là để cho mấy người khi dễ?”
 
Ba người ngượng ngùng cười rộ lên, không dám biện minh.
 
Thật sự là do bà cô nhỏ này vận quá xui đi.
 
“Thua thật nhiều.”
 
Như Hứa biết rõ vận may của mình không tốt nên uể oải mặt mày, đáng thương vô cùng nhìn Giang Đường Dã.
 
Giang Đường Dã ngược lại lại bị dáng vẻ đáng thương của cô chọc cười, sờ sờ đầu cô, trấn an cô nói: “Bọn họ đánh bài với anh chưa bao giờ thắng qua, em để cho bọn họ thắng một lần cũng coi như là hành thiện tích đức đi.”
 
Ba người còn lại chợt đông cứng nụ cười trên mặt.
 
Hành…. hành thiện tích đức sao??
 
Trên đường trở về Như Hứa có chút không vui vẻ, nói: “Sao anh lại không dạy em chơi mạt chược?”
 
Giang Đường Dã nhoẻn miệng cười, nghiêng đầu liếc nhìn Như Hứa một cái rồi trả lời: “Nếu như anh dạy em chơi mạt chược thì ông cụ có tha cho anh được không?”
 
Vừa dứt lời, ý cười trên mặt anh dần thu lại, xe cũng ngừng lại.
 
Như Hứa ngẩn ngơ nhìn cái đèn đỏ cách đó không xa, bắt đầu phát ngốc, một lát sau lại mở miệng: “Ngày mai em muốn đi thăm ông.”
 
“Được.”
 
Radio trong xe đang báo giờ.
 
11 giờ.
 
Tuyết vẫn chưa có rơi.
 
Trong xe rất ấm áp.

 
Trong xe rất ấm áp, Như Hứa rúc người lại đầu tựa vào ghế, tóc đen che nửa mặt, cô nhẹ nhàng đưa tay vén tóc ra phía sau, sau đó mở miệng.
 
“Lần đầu tiên em phát hiện mình thích anh, rất khổ sở, người từng nói muốn chăm sóc em lại rời bỏ em, chán ghét chết được, nhưng sao em lại thích anh chứ? Hơn nữa anh còn là chú nhỏ, sao em lại có thể thích anh chứ. Nhưng mỗi lần anh gọi điện về em đều rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ. Em luôn nhớ tới mấy lần mình mang kẹo cho anh, anh nói em sau này phải chăm sóc anh lúc về già, chuyện này làm một người trước đó vốn một mình trên đời này như em cảm thấy mình có chỗ để gửi gắm rồi.”
 
Cô ngưng lại một chút, cụp mắt cười nói: “Thật ra sau này ngẫm lại cũng không có gì không vượt qua được. Giống như em không cần phải ôm hết mọi lỗi sai vào người mình, sinh lão bệnh tử, đều là ý trời, trong đó có mấy phần là do em muốn đâu chứ, ông nội cũng đã không còn nữa.”
 
“Em chỉ là rất khổ sở, không kịp nói chuyên với ông, ông mắng em, trách em cũng được, em chịu được nhưng mà em không có nói, ông cũng không nói. Em chỉ là cảm thấy rất khổ sở, còn không kịp nói lời tạm biệt với ông.”
 
Trong xe yên tĩnh.
 
Tay anh phủ lên bàn tay của Như Hứa, không nhúc nhích gì.
 
“Có rất ít người mà anh có thể yêu.”
 
“Ngay cả em, có đôi khi anh suy nghĩ mình có thể yêu em hay không?”
 
Biểu cảm của cô có chút mờ mịt, dưới ánh đèn lúc tối lúc sáng có chút hoảng hốt.
 
“Đúng vậy.”, Như Hứa vừa nói xong thì đôi mắt đen ướt át bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của Giang Đường Dã, cười lên, nước mắt lập tức rơi xuống: “Em xác định rất rõ, mình chỉ có thể yêu anh.”
 
Giang Đường Dã vươn tay ôm cô vào trong ngực, cọ cọ lên cổ cô, che lại hơi nước ẩm ướt trong mắt, hạ giọng nói: “Anh ngang tàn cả nửa đời, không để em được yêu một người sạch sẽ, em có oán trách anh hay không?”
 
“Oán.”
 
Như Hứa nói.
 
“Nhưng mà phần yêu lại lớn hơn phần oán nên em chỉ có thể yêu.”
 
Ngoài cửa sổ lất phất bông tuyết rơi, vừa mới đầu còn rất nhỏ sau đó lại dần dần lớn hơn, thật sự có tuyết rơi rồi.
 
“Tuyết rơi.”
 
“Ừm tuyết rơi rồi.”
 
“Sau đó thì sao?”
 
“Sau đó.”
 
“Anh yêu em.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận