Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
Như Hứa cố ý muốn làm xáo trộn tâm tư của anh còn anh lại cố ý muốn lưu manh với cô.
Hai người cách nhau rất gần nên sau một hồi giãy giụa Như Hứa dường như đã nằm gọn trong lồng ngực anh, còn anh thì có thể ngửi được mùi bưởi từ trên người cô.
“Giang Đường Dã…”
Cô thiếu nữ cắn răng, trong con ngươi như chứa đựng ánh sao, lúc nghiêng người liếc qua đây thì nét long lanh trong mắt cô làm cho lòng người như trật mất một nhịp tim.
Giang Đường Dã bị tiếng kêu này của cô khiến trong lòng ngứa ngáy, anh cảm thấy cô giống như con nhím phủ lên người đầy gai nhọn, giả vờ lộ ra cái bụng mềm mại cũng đủ để lừa gạt anh chơi ‘ngu’ một lần.
Thì ra lúc cô giận dỗi người khác mới là sinh động nhất.
Anh vươn một ngón tay ra gãi gãi cằm của cô, giống như đang trêu đùa với thú cưng rồi lại dùng thêm chút sức để lại một dấu đo đỏ trên đó.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vẫn còn sức chiến đấu tiếp à?”
“Kêu tiếng chú nhỏ rồi chú tha cho.”
Nói rồi anh nắm lấy tay của Như Hứa, dùng lực mạnh thêm chút.
Như Hứa có được cơ hội cắn lấy tay anh, lúc đầu còn cắn day nghiến, đến cuối cùng trong miệng ngày càng ê ẩm, như có mùi gỉ sắt nồng đậm nên đành buông ra.
Sau khi cắn xong còn nhìn thấy miệng vết thương máu chảy đầm đìa nhưng trong lòng cô nhen nhóm một cảm giác khó diễn tả thành lời, giống như đã mềm đi một chút.
“Ngủ đi, chú tính chuyện với cháu sau.”
Anh đi rồi.
Như Hứa nằm ngây ngốc trên giường một lát rồi lau vết máu trên khóe miệng, cô cụp mắt che lại suy nghĩ phớt qua trong đâu.
Cắn đủ tàn nhẫn.
Anh mới có thể nhớ lâu một chút.
Duy trì cái hứng thú này lâu thêm chút.
Một đêm mất bình tĩnh rất nhanh đã trôi qua.
Ngày hôm sau lúc Như Hứa đến trường học với hai cái quầng thâm rất dày, Lục Giảo vừa liếc mắt đã nhìn ra, hỏi cô có phải do học bài đến khuya hay không.
Như Hứa cầm quyển từ đơn tiếng Anh, ngưng một chút rồi nói: “Do đánh nhau đấy.”
Câu trả lời này làm cho Lục Giảo cười ha ha.
Lúc nghỉ trưa, Như Hứa tìm được Giang Ái trên sân thượng của trường học, cô ấy đang đứng cùng với Chu Mục, biểu cảm lạnh nhạt như đang nói gì đó.
Nhìn thấy Như Hứa, Giang Ái giật mình hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
Như Hứa lướt qua khúc bị đánh mông, giương mắt nhìn Chu Mục, ngày đó cô chỉ mới nhìn thoáng qua khe cửa nên lần này mới có cơ hội nhìn rõ dáng vẻ của cậu ta.
Cậu thiếu niên nhuộm tóc, ngũ quan anh tuấn, không có mặc đồng phục nên quần áo rất thời trang, dáng người cao gầy giống như cái giá treo quần áo, nghe nói là hút hồn không ít nữ sinh.
Nhận thấy ánh mắt đánh giá của Như Hứa, cậu ta lạnh lùng liếc lại một cái sau đó chăm chú nhìn Giang Ái.
Như Hứa giữ chặt tay của Giang Ái: “Bị chú nhỏ phát hiện nhưng chú ấy nghĩ là em.”
Giang Ái lập tức nắm lại ngón tay của Như Hứa, đôi môi hồng phấn khẽ nhếch lên nhưng lại không biết phải nói gì.
“Tương kế tựu kế đi, để cho chú ấy nghĩ là em, nếu như thím có hỏi tới thì chị cứ nói chị không có quan hệ gì với Chu Mục, là em ở bên cậu ấy. Chị và em trước giờ không có thân thiết với nhau nên em cướp đồ của chị cũng không phải là chuyện xa lạ gì. Nếu như thím có nghi ngờ thì sẽ đi hỏi chú nhỏ, nếu như chú nhỏ nói không phải thì thím sẽ hỏi lại em, nếu chú nhỏ nói có thì tốt rồi,”
Giang Ái lập tức lắc đầu nói không được.
Như Hứa cười một cái, nói: “Không có gì không được, chị cứ xem như giúp em một chuyện được không?”
Lời này Giang Ái nghe thấy mà mụ mị đầu óc.
Chu Mục kéo Giang Ái qua, ôm trong ngực rồi gật đầu: “Anh đồng ý, bằng không mẹ em sẽ giám sát em nghiêm ngặt đến chết, anh nhớ em không chịu nổi phải làm sao giờ?”
Gương mặt Giang Ái ửng đỏ, đá cậu ta một cái.
“Nói bậy cái gì vậy.”
Chu Mục nhẹ nhàng xoa tóc cô, thở dài: “Lời nói có hợp lý hay không thì cũng được, ông đây không muốn bị mẹ em nhìn chằm chằm theo đâu, ông đây muốn yêu đương với em.”
Cơn gió mùa hè thổi qua làm cho thời tiết đã oi bức càng thêm khô nóng.
Như Hứa nghĩ, đúng rồi, đây mới là tình chàng ý thiếp.
Nhớ lại dấu răng đó, khóe môi cô chợt rũ xuống, cảm thấy vô cùng châm chọc.
Mấy ngày tiếp theo Như Hứa thường xuyên đến lớp của Giang Ái, không phải tìm Giang Ái mà để tìm Chu Mục.
Bữa sáng sữa bò trứng gà, cơm trưa tình yêu ở cửa hàng tiện lợi, tan học chờ nhau cùng đi, không sợ tiện đường hay không.
Giữa học sinh ít nhiều cũng biết chuyện của Giang Ái và Chu Mục, vốn cho rằng trước đó mẹ của Giang Ái đến làm ầm một trận thì xem như đã chấm dứt, ai ngờ giữa đường còn có một Như Hứa nhảy ra, làm cho mọi chuyện trở nên không đơn giản.
Chị em tranh giành chỉ vì một thằng con trai.
Nghe ra đúng là một vở tuồng giật gân kịch tính nha.
Ai thắng ai thua thật đáng mong chờ.
*
Lại nói đến Giang Đường Dã.
Từ nhỏ anh đã cùng với đám Thẩm Ngân, Chu Liêm chơi với nhau, là kiểu tình anh em mặc chung một cái quần.
Cũng được đi, nếu nói một cái quần có hai ống thì nhất định là Giang Đường Dã chiếm một cái, Thẩm Ngân và Chu Liêm chen nhau một cái.
Nói đến tính cách của ba người thì không có gì giống nhau.
Giang Đường Dã tuy ngoài mặt mê chơi nhưng lòng dạ suy tính thâm sâu, ai dám làm cho anh mất hứng thì đảm bảo trăm ngàn lần không có quần mà trở về.
Thẩm Ngân tuy nhìn không đáng tin cậy nhưng thật ra đúng là người không đáng tin cậy, hơn nữa còn có chút hèn, đụng chuyện gì xách quần chạy còn nhanh hơn người khác.
Chu Liêm là người quy củ nhất trong ba người, lúc còn đi học cũng là người có thành tích tốt nhất, sau khi tốt nghiệp không chịu kế thừa sự nghiệp gia đình, một hai đòi đi làm giáo viên.
Đối với chuyện yêu đương của Như Hứa thì hai người này đều có ý kiến khác nhau.
Thẩm Ngân uống nước cũng phun hết ra, suýt chút nữa phun lên mặt hai người kia, ngay sau đó là một nụ cười ti tiện.
“Cây cải thìa nhà mày bị bật gốc rồi con.”
“Bật cái mẹ nhà mày.”
Giang Đường Dã quay qua Chu Liêm, thái độ nghiêm túc, khiêm tốn xin ý kiến.
“Thầy Chu à, thầy nói xem việc này nên làm như thế nào?”
Chu Liêm là người có nét mặt hiền như ông Phật, lúc nào trên người cũng tản ra hào quang phổ độ chúng sinh.
“Dạy học nhiều năm, tao cảm thấy không nên ngăn cản, mấy đứa nhỏ đang yêu đương thắm thiết thì mày nên hết lòng ủng hộ.”
“Hết lòng ủng hộ….”
Cái thứ tình cảm gà bông này là một ngành mới khởi nghiệp sao?
Hai chân Giang Đường Dã gác lên bàn trà, cả người tựa hết vào sô pha, nhìn bộ phim thần tượng chiếu trên TV, hừ nhẹ một tiếng: “Tao càng muốn bóp chết từ trong nôi.”
Thẩm Ngân lắc đầu, giơ ngón tay ra biểu thị không đồng ý: “Thằng Tư này, nói lời công đạo thì mày bỏ đi 5 năm, đều là tao chăm con nhỏ giúp mày, cho nên nếu muốn bóp chết thì phải để tao.”
Giang Đường Dã rút điếu thuốc, sau khi châm lửa thì kẹp ở giữa hai ngón tay, hút một hơi rồi nhả ra làn khói nhàn nhạt, đôi mắt đen trầm tĩnh không biết đang suy nghĩ gì.
“Thẩm Ngân, tao thấy hơi hối hận.”
“5 năm đó tao không nên bỏ con bé lại.”
Sau khi ba người tụ tập xong, Giang Đường Dã cũng không về thẳng nhà mà ghé vào một tiệm xăm.
Thợ xăm hình là một người nữ nét đẹp kiều diễm, nhìn thấy Giang Đường Dã không nói hai lời đã huýt sáo một cái.
“Anh trai, muốn xăm ở đâu.”
Giang Đường Dã vươn cánh tay để lộ ra dấu răng hai ngày trước của Như Hứa, ở sườn trong của cánh tay, đã nhạt đi rất nhiều nhưng vẫn còn thấy được một vòng răng.
Người thợ xăm nở nụ cười yêu nghiệt, ngón tay vuốt qua dấu răng còn rõ ràng trên cánh tay anh, lời nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Anh trai ở trên giường mạnh mẽ quá nên bị cắn phải không.”
Giang Đường Dã nắm ngược lại bàn tay đang đùa giỡn của cô ấy, cười đến đa tình: “Muốn thử không?”
Quá trình xăm rất nhanh vì không cần phải lấy khung xăm, chỉ là không muốn dấu vết đó biến mất đi nên muốn lưu lại.
Kim đâm qua làn da, chảy chút máu nhưng anh cũng không nhíu mày lấy một cái, nghĩ rằng phải giả vờ làm một người chú tốt cũng thật khó, không biết còn có thể giả vờ đến lúc nào.
Trước nay anh luôn làm việc tùy hứng, đi một bước tính một bước, vừa tùy ý vừa tùy hứng, không màng đến hậu quả.
Làm thì làm, yêu thì yêu.
Kêu anh một tiếng chú nhỏ thì đã làm sao.
Chờ đến lúc không thể quay đầu lại nữa còn không biết là ai cắn ai.
Đúng là anh muốn đối xử tốt với Như Hứa, là một người chú tốt, nuôi dưỡng cô cả đời cũng không có gì, ngoài mặt duy trì cái tình cảm người thân này, chờ thêm một thời gian nữa phai nhạt đi rồi thì cô ấy muốn tính thế nào cũng được.
Nhưng sự hứng thú nhất thời này của anh mãi không chịu tiêu tan, mà anh cũng không muốn nó cứ trôi tuột đi như vậy.
Sau khi trả tiền xăm xong xuôi thì Giang Đường Dã đi ra ngoài, anh bị người thợ xăm đó giữ lại.
“Anh trai có muốn thử không?”
Cô ấy có ý mời gọi anh.
Gần đây ham muốn của Giang Đường Dã không lớn, đặc biệt kể từ sau lần mộng tinh đó.
Trong mắt người đàn ông vờ có chút nhu tình, nhưng cũng chỉ là giả vờ.
Nói ra không chừng anh ấy sẽ hôn cô, hay là bóp chết cô.
“Cô chịu không nổi đâu.”
Anh quẳng lại một câu rồi bước đi không thèm quay đầu lại.
Nữ thợ xăm đã gặp qua rất nhiều si nam oán nữ, tôi vì anh chịu đựng nỗi đau da thịt, xăm lại một dấu ấn thuộc về nhau tựa như là tình yêu đích thực của đời nhau.
Nhưng hôm nay vị khách này lại xăm dấu răng, rất đặc biệt.
Đặc biệt là bạc tình.
Anh chỉ đơn giản là muốn lưu lại một cái suy nghĩ cũng không có mấy phần tình yêu trong đó.
*
Sau này.
Cũng là một ngày bình thường như mọi ngày, có một thiếu nữ bước vào tiệm xăm, gương mặt thanh tú, dịu dàng nhu mì, nữ thợ xăm còn cho rằng cô gái này thế nào cũng sẽ đau đến mức rớt hai giọt nước mắt.
Nhưng cô ấy không có, ngây người xăm xong rồi đi.
Dáng vẻ đó làm cho cô nhớ tới người đàn ông bạc tình kia.
Một người quá bạc tình một người quá đa tình.
Rõ ràng hai người khác nhau như trời với đất nhưng sao cô lại đánh đồng hai người với nhau.
Kỳ lạ.
_____________________
Lời của tác giả: Dùng lời của tôi giải thích tại sao lại có cớ sự này. Dựa trên mấy lời mâu thuẫn này thì chú nhỏ một mặt muốn trở thành người chú nhỏ tốt nhất thế giới, bởi vì anh có trách nhiệm (thêm một chút cá nhân vào), về những mặt khác thì anh không tính là người tốt gì, lúc trở về lần đầu tiên bắt gặp Như Hứa, hình ảnh có chút mị hoặc, hơn nữa hành vi này đối với Như Hứa còn có một phần cố tình vì xa cách nhau 5 năm, Như Hứa da trắng mặt xinh đã sớm không còn là cô bé mũi chảy lò thò nữa rồi, anh đương nhiên sẽ có phần suy nghĩ giữa nam và nữ, hơn nữa còn hứng thú với chuyện này. Như Hứa không rõ ràng với nam sinh khác, anh sẽ không vui nhưng anh không có tư cách xen vào, nhưng mà cũng không chịu nói lý lẽ, chính là không cho phép, từ sau hai chuyện này anh sẽ vượt rào, ví dụ nói đánh mông của Như Hứa chính là hành vi thú vị xấu xa của anh. Anh duy trì cái tình thân ngoài mặt này không phá hư nó bởi vì Như Hứa còn chưa kích thích gì anh, anh cũng đang chờ hứng thú của mình với Như Hứa biến mất đi.
Như Hứa cũng có phần đang giả vờ, nếu nói là được thiên vị nên không có sợ hãi thì Giang Đường Dã chính là người không để bụng nhất trên thế giới này.
Nhưng cô muốn biết anh để ý đến điều gì.