Edit: Ai Shiteru
Trong phòng bếp, Chu Liêm vừa cắt rau vừa nói chuyện phiếm với Như Hứa, hỏi về chuyện của Giang Ngu.
“Cô nhỏ ấy à? Hình như cô ấy có bạn trai rồi?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông đang cầm dao cắt bỗng trượt một cái, suýt chút cứa vào ngón tay, nghe lời Như Hứa nói, anh gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
Nhớ tới cô gái môi đỏ lạnh lùng con thạch sùng, trong mắt của Chu Liêm lướt qua một tia sáng kỳ lạ.
Lúc ăn cơm, Thẩm Ngân vẫn cứ huyên thuyên về trò chơi vừa nãy, vừa nói còn khoa chân múa tay, nhìn dáng vẻ dường như ăn khổ không ít.
“Tức chết ông đây rồi, một ngày nào đó ông sẽ phục thù. Ông đây nếu không thắng được được mày thì một ngày nào đó con trai ông sẽ thắng mày, một ngày nào đó!”
Thẩm Ngân hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nhìn qua vô cùng buồn cười.
Như Hứa gắp cho anh ta một miếng thịt, cười tủm tỉm nói: “Chú Người nhỏ ăn thịt đi.”
Giang Đường Dã cũng gắp cho anh ta một miếng thịt: “Con trai ăn thịt đi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Ngân: Bà mẹ nhà nó, tao nói tao không ăn thịt.
Cơm nước xong xuôi, mấy người ở lại chơi trong chốc lát rồi Thẩm Ngân và Chu Liêm ra về, Giang Đường Dã tiễn bọn họ xuống lầu.
Như Hứa nhận được điện thoại của Chu Mục thì chạy ra ban công nghe.
“Sao vậy?”
“Tôi nhớ chị của em.”
Như Hứa: “Vậy anh gọi cho tôi làm gì?”
Người nam sinh bên kia bực mình xoa tóc: “Điện thoại của cô ấy tắt máy, nhất định là do mẹ cô ấy đang giám sát rồi, ngày mai em giúp tôi hẹn chị em ra ngoài đi.”
“Xem như là anh rể đang xin em đó.”
Như Hứa vẫn đang do dự thì nghe được một câu đó của anh ta, muốn cười mà không cười ra được.
Bát tự còn chưa xem mà dám ở trước mặt cô tự nhận là anh rể.
Nghĩ lại thì anh ta cũng đã giúp cô được một chuyện rồi.
“Tôi biết rồi, ngày mai chờ tôi.”
Cúp điện thoại xong, cô vừa quay người đã phát hiện Giang Đường Dã đang đứng trong phòng khách nghe cô nói chuyện điện thoại, không biết là đã nghe được nhiều hay ít.
Tay đặt trên khóa cửa của phòng ngủ, cô nghe được giọng nói của Giang Đường Dã phát ra từ phía sau: “Bóng bay của cháu.”
Như Hứa ngây người, cô nhìn thấy mấy quả bóng bay ở trên đất.
Cô gái nhỏ ngồi xuống rồi cầm lấy quả bóng bay ở trên đất, phủi đi bụi đất bám lên, lẳng lặng nhìn trong chốc lát lại bật cười.
Nhìn quả bóng bay này đúng là giống một kẻ ngốc.
Có lẽ anh ấy nói đúng, cô là người không có tiền đồ.
*
Ngày hôm sau Như Hứa đi tìm Giang Ái.
Mượn lý do đi mua sách làm cho Hà Uyển nhìn với ánh mắt bán tín bán nghi nhưng cuối cùng cũng đem được người ra ngoài, hai người ngồi trong một quán cà phê chờ Chu Mục.
“Chu Mục nói anh ta gọi điện cho chị không được nên nhờ em đưa chị ra ngoài.”
Giang Ái khởi động điện thoại mới phát hiện điện thoại có nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, trong mắt lộ ra mấy phần mệt mỏi.
“Chị có thử nói chuyện rõ ràng với mẹ, chị sẽ không làm ảnh hưởng đến kết quả học tập, cũng nghe theo định hướng của mẹ nhưng phải cho chị có lại một chút tự do riêng tư của mình.”
“Mẹ chị làm ầm lên một trận ra trò, chị cũng đã thử làm hết cách rồi, cũng từng nghĩ tới sẽ từ bỏ Chu Mục.”
“Cuối cùng vẫn thất bại.”
Như Hứa nhớ tới quả bóng bay ngày hôm qua, nghe thấy Giang Ái nói như vậy, khóe môi hơi nhếch lên một chút, nụ cười có chút chua chát.
“Em rất hâm mộ sự thất bại của chị.”
Ít ra chị còn có chút gì giữ lại không để uổng phí.
Một câu nói không đầu không đuôi làm cho Giang Ái nghe thấy mà mở to hai mắt, chưa kịp hỏi ra chuyện gì thì Chu Mục xuất hiện.
Vừa xuất hiện đã ôm chầm lấy Giang Ái, lẩm bẩm cái gì đó chọc cho Giang Ái đỏ mặt đánh anh ta hai cái.
Như Hứa không muốn ở chỗ này làm bóng đèn nên nói với Giang Ái cô ra ngoài đi dạo, trễ chút mới quay lại sau đó sẽ cùng Giang Ái về nhà tránh cho Hà Uyển sinh nghi.
Trùng hợp là bên cạnh quán cà phê có một tiệm sách, Như Hứa lẩn quẩn trong tiệm cả buổi trưa mua được mấy quyển sách, trả tiền xong xuôi chuẩn bị đi tìm Giang Ái.
Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi tiệm sách thì nhìn thấy Chu Mục che chắn cho Giang Ái ở đằng trước, biểu cảm ngạo nghễ, mặt mày lộ ra vẻ kinh thường sâu sắc.
Đối diện đứng một đám người, hình như không có ý tốt mà là tới tìm việc.
“Muốn đánh nhau thì tao sẽ hầu tới cùng nhưng có thể đừng chọn hôm nay được không?”
Người nam sinh dẫn đầu đứng đối diện hừ lạnh một tiếng: “Lý do?”
Chu Mục nhíu mày tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Mày có biết tao tốn bao nhiêu công sức để được gặp bạn gái tao hay không? Thời gian là vàng bạc tao đang tiếc nuối từng giây đây, xin mày biến đi giùm.”
Như Hứa: “……”
Đừng có xui đến vậy chứ?
Có bị đánh không đây?
Quả nhiên là anh ta vừa dứt lời thì một đám người đã xông lên đánh.
Chu Mục kéo tay Giang Ái quay đầu chạy trốn, lúc đi ngang qua Như Hứa còn xách cô như con gà con rồi cùng chạy.
Như Hứa: “……”
Này có thể suy xét lại một chút được không? Vốn dĩ cô đâu có dính dáng gì trong chuyện này?
Hai người yêu nhau thì tính cách sẽ bổ sung cho nhau.
Như Hứa tin.
Một đám thanh niên đuổi theo ba người, trường hợp này rước lấy vô số ánh mắt.
Thẩm Ngân đang nắm tay cô bạn gái nhỏ đứng hóng chuyện, tầm mắt của anh nhìn thấy đám người đang chạy trối chết đó thì đột nhiên trừng lớn hai mắt, theo bản năng mà hô to: “Nhóc Như Hứa?!”
Bạn gái ghen tuông nói: “Tình nhân nhỏ của anh đúng là rất nhiều đó, đi đường cũng có thể đụng mặt được.”
Thẩm Ngân cũng không thèm giải thích, chạy nhanh chân đuổi theo hướng Như Hứa chạy trốn, vừa gọi điện thoại cho Giang Đường Dã.
Điện thoại đổ chuông vài lần người kia mới bắt máy.
Giọng nam lười biếng khàn khàn còn có chút bực mình.
“Mẹ mày gọi ông đây làm gì?”
Thẩm Ngân chạy mệt chết, vừa nghe thấy âm thanh như đang làm chuyện sung sướng của người kia thì lửa giận trong đầu bốc lên, ngay cả đỉnh đầu cũng bốc khói rồi.
“Con mẹ mày! Nhóc Như Hứa bị người ta đánh chết rồi, để tao xem mày làm như thế nào!”
Giang Đường Dã im lặng hai giây: “Gửi địa chỉ cho tao.”
Sau đó ‘rụp’ cúp điện thoại rồi.
*
Trong phòng bao lớn của quán bar, dưới ánh đèn lờ mờ ngồi đủ một bàn người đẹp.
Ông chủ mặt mày hung tợn đang cười nịnh nọt, cúi người châm thuốc cho Giang Đường Dã.
So ra ông ta lớn tuổi hơn Giang Đường Dã rất nhiều nhưng lúc cần xin xỏ thì cũng chỉ có thể gọi người ta là anh.
“Anh à, anh xem em đã đủ thành ý hay chưa?”
Giang Đường Dã nhả ra một vòng khói xám trắng, nâng tầm mắt lên, ngay cả nụ cười mỉa cũng lười nhếch môi, chỉ cúi đầu nghịch cái đồng hồ của mình, không nói lời nào làm cho người đối diện lông tơ dựng ngược.
“Ông xem tôi là cái thá gì?”
“Em…. Em xem anh là trời, là phật, là tổ tông 18 đời nhà em.”
Ông chủ run rẩy lau cái trán không có giọt mồ hôi nào của mình, liếc mắt nhìn một bàn đầy mấy cô em chân dài: “Không nhanh chóng hầu hạ còn chần chừ cái gì?”
Oanh oanh yến yến, toàn là mùi son phấn.
Giang Đường Dã quay đầu đi: “Tránh ra.”
Mấy cô em chân dài cũng không dám sáp lại gần, đứng hết sang một bên lắp bắp.
Mặt ông chủ mặt như đưa đám, cảm thấy hôm nay mẹ bà nhà nó ruột gan ông sôi hết lên rồi, không phải nói rằng anh zai đây thích chơi bời sao? Sao lại không chơi?
Ngay lúc ông muốn tìm khối đậu hũ đập đầu vào thì nghe người đàn ông đó mở miệng: “Cô, qua đây.”
Cái chữ ‘cô’ đó đối với mấy cô em chân dài tới nách mà nói là rất lạnh nhạt, cô gái có đôi mắt to nói chuyện.
Cô ấy co thân hình mảnh khảnh lại, trốn vào trong góc nhất, ước gì không ai nhìn thấy cô.
“Gọi cô đó, đi qua đây!”
Ông chủ nóng nảy kéo cô gái bước qua, đẩy vào trong lòng Giang Đường Dã, cười hì hì: “Vẫn là anh tinh mắt, người đẹp như vậy không qua được mắt của anh mà.”
Cô nữ sinh nửa quỳ trên sô pha, cằm bị anh nắm lấy nên không thể không ngửa đầu nhìn anh, dùng dáng vẻ hoàn toàn bị khuất phục.
Trong mắt cô ấy có hơi nước, rưng rưng muốn khóc, yếu đuối đáng thương.
Đôi mắt này cực kỳ giống.
Trong xương cốt cô gái này còn nên có một chút quật cường, đánh không được, chèn ép không xong, lúc khó chịu sẽ cào người, gọi một tiếng ‘Giang Đường Dã!’
Nghĩ như vậy làm cho anh hơi thất thần, trong mắt có một chút mềm mại không muốn ai nhìn thấy được, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô gái.
“Chọn cô này.”
Ông chủ vui mừng như bắt được vàng, cúi đầu khom lưng dẫn mấy cô còn lại đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
Nhưng không bao lâu sau thì người đàn ông đó bước ra khỏi phòng bao, quần áo ngay ngắn, chỉ có bước chân dồn dập, tư thế đó làm cho ông chủ sợ hãi, nói: “Anh còn muốn gì không ạ?”
Bước chân của Giang Đường Dã chợt chậm lại một nhịp, không quay đầu lại mà chỉ ném lại một câu lạnh nhạt: “Giữ lại trước đã.”
Trên sô pha, cô nữ sinh tóc tai lộn xộn, biểu cảm ngơ ngác, trên cổ có dấu hồng hồng, ngón tay cô nhẹ nhàng chạm lên thì dường như chỗ đó còn nóng lên.
Trong lúc nhất thời cô không biết có nên tạ ơn cuộc điện thoại đó hay không.
Hay là cảm thấy không cam lòng.
Lời của tác giả: Ai trong hai người bọn họ sẽ thắng trận giằng co này đây????