Cảnh Xuân Trong Mộng (Động Lý Xuân Quang )



Khi Sơ Hạ tỉnh lại, thân thể vẫn còn bồng bềnh như đang lênh đênh trên biển, trong đầu vẫn còn mơ hồ nhớ đến giấc mộng kỳ diệu kia cũng như cảm giác được lấp đầy trong ngọt ngào.

Sơ Hạ lờ mờ mở mắt, cảm thấy có một khối thân thể cường tráng trần trụi kề sát bên mình, vươn tay ra sau sờ thử một chút thì chạm phải một cánh tay người dọa Sơ Hạ giật bắn mình nhanh chóng ngồi dậy, bởi vậy đụng trúng cái chỗ nào đó đau muốn chết khiến Sơ Hạ triệt để tỉnh táo lại.

Đêm qua tuy Sơ Hạ say đến choáng váng nhưng không phải hoàn toàn không nhớ gì hết, giờ phút này nghĩ đến mình uống say làm loạn, ở giữa rừng mà làm ra cái chuyện đó, cảm giác đụng chạm nóng bỏng kia lại trở lại với Sơ Hạ.

“Dậy rồi?”

Người đàn ông phía sau sán lại gần, đem khoảng cách mà Sơ Hạ vừa kéo giãn ra trở lại thành không. Sơ Hạ đưa lưng về phía anh cố gắng đứng dậy dùng chăn bọc lấy người mình không đáp.

“Có chỗ nào không thoải mái không?”

Thấy anh thì cả người không thoải mái, nghĩ như vậy, Sơ Hạ tiếp tục không lên tiếng, hai lỗ tai dựng thẳng lên lắng nghe động tĩnh của người phía sau lưng – anh ta muốn làm gì? Sơ Hạ nghĩ đến đêm qua – chỉ cần anh ta có chút hành động thì Sơ Hạ có thể bắt được ngay, tuy rằng Sơ Hạ vẫn chưa nghĩ đến sau khi bắt được rồi thì phải làm thế nào.

Thương Sinh thấy Sơ Hạ một mực yên lặng không lên tiếng, bàn tay giơ ra giữa không trung không chạm vào mà lại thả xuống, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang cuộn mình thành con tôm luộc, ánh mắt nóng bỏng đến mức có thể xuyên qua lớp chăn mà vuốt ve khối thân thể ngây ngô mê người kia.


Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu đã không thể kìm lòng mà tiếp cận, Thương Sinh đã bị mê hoặc từ khi đó, đến khi anh nhận ra thì mê hoặc đã biến thành dục vọng, mai phục ba thước bắn ngược lại một trượng, chung quy cũng có ngày bùng nổ. Hôm qua chuẩn bị bữa tiệc, ăn tiệc rồi ngắm sao, ngắm sao rồi ngắm trăng, ngắm trăng rồi hôn thiếu niên, hôn hôn rồi cứ thế thuận lý thành chương mà phát sinh chuyện tiếp theo, anh chưa bao giờ nghĩ mình lại mất khống chế đến thế.

“Tối hôm qua…”

Vừa nhắc đến chỗ mẫn cảm, Thương Sinh nhìn ra được Sơ Hạ chẳng khác nào bị chọc trúng mà hơi run lên, anh trầm mặc một chút rồi nuốt xuống những lời muốn nói, cuối cùng đành bảo. “Để anh đi chuẩn bị đồ ăn sáng, chỗ nào không thoải mái thì em nhớ nói với anh.”

Xác nhận Thương Sinh đã đi rồi, Sơ Hạ vẫn quấn mình trong chăn đúng là giống y hệt con tôm luộc, cuộn tròn người mà toàn thân đỏ bừng. Đây là sự thật sao? Tối hôm qua mình không chỉ miệng đối miệng hôn người đàn ông đó, sờ soạng cái chỗ dọa người gì đó của anh ta, còn để cho thứ dọa người đó tiến vào bên trong cơ thể của mình, nói là mộng thì còn được, thế mà đó lại là chuyện có thật.

Sơ Hạ suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên giải thích như thế nào, càng làm sao để có thể tiếp tục mặt đối mặt mà sống tiếp với Thương Sinh, thân thể khó chịu đau nhức, đành phải nằm xuống, bất tri bất giác lại mê man.

Thương Sinh ra tới ngách động bên cạnh xem bọn nhỏ. Cái động này vốn rất rộng lại nhiều ngách nên lúc trước ma xui quỷ khiến anh chuẩn bị tới hai gian phòng ngủ, bây giờ quả nhiên đã có chỗ dùng. Trong phòng trừ giường đá, chăn đệm còn có cả một cái bàn nhỏ bằng gỗ. Thương Sinh đi vào trong thì thấy lũ quỷ nhỏ đã tỉnh lại rồi, Sơ Xuân thì đang ngồi tết vòng hoa, Sơ Thu Sơ Đông thì không biết làm sao mà đang ầm ĩ. Sơ Thu khóc oa oa chui xuống gầm bàn trốn, Sơ Đông thì bò đến dùng cái đầu nhỏ huých cái mông nhô ra của Sơ Thu, dường như là muốn huých đến khi nào Sơ Thu chịu đi ra.

Sắc mặt Thương Sinh rất vi diệu, đi qua bế Sơ Đông lên rồi gõ cái đầu nhỏ của cu cậu. “Nhỏ như vậy đã biết bắt nạt người khác rồi.”

Sơ Đông cười khanh khách, bàn tay nhỏ vung lên đánh vào cái tay đang gõ đầu mình của Thương Sinh.


Giải cứu Sơ Thu, giúp Sơ Xuân tết bím tóc, Thương Sinh mới hỏi nhóm quỷ nhỏ muốn ăn món gì rồi trịnh trọng dặn dò chúng. “Mẹ Sơ Hạ không được khỏe, mấy đứa không được quấy rầy mẹ nghe chưa?”

“Mẹ bị bệnh ạ?”

“…coi như vậy đi!”

“Là có em bé ạ?” Sơ Xuân nghiêng đầu hỏi.

“Chắc là… không phải đâu, sao con hỏi như vậy?”

“Mẹ trước kia của con khi có em trai thì ba của con đã nói như vậy. Mẹ Sơ Hạ đang có em bé phải không ạ?”

“A, Sơ Xuân rất muốn có em trai em gái à?”


“Muốn em gái ạ.”

“Cái này á? Ba sẽ cố gắng, nhưng mà nếu không có em thì Sơ Xuân sẽ rất buồn sao?”

Sơ Xuân ngẫm nghĩ rồi ủ rũ nói. “Vậy thì con sẽ coi Sơ Thu như em gái vậy.”

Thương Sinh dỗ dành đám nhóc con, chăm cho chúng ăn sáng rồi sau đó bưng trứng chưng thịt băm và cháo rau đi đến bên giường, Sơ Hạ vẫn nằm im trên giường, hình như đang ngủ say.

Thương Sinh bèn lay Sơ Hạ: “Ngoan~ ăn một chút rồi hẵng ngủ tiếp.”

Sơ Hạ mơ mơ màng màng dụi mắt, nhìn thấy Thương Sinh ngồi bên cạnh thì hoảng sợ, vội vàng cúi đầu dời tầm mắt. May mà thức ăn rất thơm ngon nên đủ để khiến cho Sơ Hạ đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trên đó, mặc cho Thương Sinh đỡ mình dậy, một tay múc cháo đút cho mình. Sơ Hạ từ từ ăn sáng nhưng không hề nhìn Thương Sinh, càng không nói chuyện với anh, tự thu mình vào vỏ ốc, cố gắng coi như đêm hôm qua không tồn tại, không nhìn không nói chuyện với Thương Sinh, đồng thời cũng coi như anh không tồn tại.

Sơ Hạ vùi trong ổ chăn ngủ đến hai má hồng nhuận, lại được Thương Sinh ôm vào lòng đút cho ăn, nghĩ đên hai người từng không có bất kỳ thứ gì ngăn cách mà trần trụi tiếp xúc, vệt đỏ trên má nhanh chóng lan ra đến tận mang tai.

Thương Sinh thấy gương mặt hồng hồng của Sơ Hạ thì mừng thầm, đoán là Sơ Hạ chỉ xấu hổ chứ không tức giận nên nhất thời chưa đối mặt được với hiện thực, anh nghĩ mình không nên ép cậu ấy quá. Đút cho Sơ Hạ ăn xong thì đỡ cậu nằm xuống, thầm may mắn là sau khi xong việc rồi anh vẫn còn nhớ giúp cậu tẩy rửa sạch sẽ nếu không thì chắc chắn là bây giờ Sơ Hạ sẽ không cho anh chạm vào. Thương Sinh cảm thấy mình đúng là sáng suốt, anh không cần vội vã ngon ngọt chứng tỏ tâm ý của mình mà chậm rãi giúp cho Sơ Hạ tiếp nhận hiện thực, quan hệ mới có thể tốt đẹp lâu dài.

Quả nhiên mấy ngày hôm sau trời bắt đầu đổ mưa, lượng thức ăn dự trữ vẫn còn nhiều nên Thương Sinh chẳng vội đi bổ sung. Mấy ngày mưa cả nhà năm người đều ngâm mình trong sơn động ấm áp, chơi trò chơi giết thời gian. Sơ Hạ vẫn nằm bẹp trên giường cả ngày, ngoại trừ lúc ăn cơm thì mới ngồi dậy chứ nhất quyết không chịu vận động. Thương Sinh cũng rất thức thời mà ngày nào cũng cơm bưng nước rót đến tận giường, hầu như anh đều làm những món ăn tốt cho tiêu hóa, đợi Sơ Hạ ăn xong thì lại yên lặng bê  đi. Lũ trẻ rất nghe lời, sau khi được Thương Sinh dặn dò thì đều ngoan ngoãn không quấy phá Sơ Hạ.

Kỳ thật nằm nhiều thế này thì phía sau của Sơ Hạ đã hết đau, chỉ là cảm giác tê dại đủ để khiến cho cả người run rẩy chỉ cần vừa động thì sẽ dọc theo xương sống chạy thẳng lên trên, làm cho Sơ Hạ rất sợ hãi và lo lắng, sợ rằng ai cũng có thể nhìn ra được tâm tư và sự thay đổi xấu xa trên cơ thể của mình. Ở trong rừng sâu ngăn cách, Sơ Hạ không có ai để có thể tâm sự, đối tượng nói chuyện duy nhất lại là cái người cùng mình vào cái đêm dâm loạn kia, là cái người mà mở mắt nhắm mắt đều chiếm đầy đầu óc của Sơ Hạ.


Lúc ở một mình thì càng dễ suy nghĩ lung tung, mà càng nghĩ thì lại càng mất khống chế, bây giờ thì Sơ Hạ đều có thể nhớ rõ từng chi tiết của cái đêm hôm đó, lật tới lật lui như là đang xem phim, và cứ mỗi lần như vậy thì thân thể đều có biến hóa rất xấu hổ. Sơ Hạ không dám chạm vào, dục vọng nóng bỏng càng thêm nhắc nhở Sơ Hạ rằng mình là kẻ không biết xấu hổ đến thế nào. Sự tra tấn của thân thể và dày vò trong nội tâm không cách nào giải tỏa, thường thường vào mỗi đêm dài yên tĩnh Sơ Hạ đều vùi đầu vào trong chăn mà khóc, không dám phát ra tiếng vì người đàn ông kia mỗi đêm đều đến ngủ bên cạnh cậu. Đáng buồn là, cho dù cái gì cũng không nói cái gì cũng không làm, chỉ cần là cảm nhận được người đàn ông đó nằm xuống bên cạnh thì tâm thần của Sơ Hạ đã không yên, căn bản không thể đi vào giấc ngủ. Ngay cả việc bản thân sớm đã ngán chết mấy thứ thanh đạm, rất thèm được ăn mặn cũng không nói ra, không dám có bất kỳ tiếp xúc nào với người đàn ông kia vì sợ sẽ để lộ ra bí mật của mình.

Đêm hôm nay, ngọn lửa vô danh lại cháy hừng hực trong thân thể khiến cho Sơ Hạ không chịu nổi. Sơ Hạ bèn lặng lẽ ngồi dậy, bước qua người đang ngủ say bên cạnh đi ra trước sân. Ánh trăng đêm nay rất sáng, xa xa có thể thấy được những ngọn núi non trùng điệp lẫn biển cả bao la, vạn vật đều đang chìm trong giấc ngủ, trong khu rừng sâu chỉ có tiếng côn trùng kêu vang vang, tựa như cái đêm hôm nọ vậy. Sơ Hạ lặng lẽ rơi lệ, chỉ cần vừa nghĩ đến đó thì thân thể mới bình ổn lại lại bắt đầu xao động, nước mắt càng chảy ra không ngừng. Sơ Hạ nhỏ giọng khóc nức nở, không biết sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần này chừng nào mới kết thúc.

Trong lúc Sơ Hạ đang tuyệt vọng và bất lực thì chợt một cái áo mang theo độ ấm của cơ thể phủ lên trên người, Sơ Hạ ngẩng đầu thì nhìn thấy một đôi mắt sâu không lường được. Qua màn nước mắt có thể nhìn rõ sống mũi cao thẳng của anh, gương mặt góc cạnh kiên nghị, gương mặt này Sơ Hạn đã từng lén lút sờ qua trong mộng không biết bao nhiêu lần. Đây cũng là mộng ư? Vì sao cảm xúc lại chân thật đến thế? Cảm giác còn tốt hơn so với trước kia rất nhiều.

Bàn tay bị người trước mặt nắm lấy, Sơ Hạ mới giật mình tỉnh táo lại cuống quýt giãy dụa. Chạy mau! Trước khi bị phát hiện!

Nhưng Sơ Hạ căn bản không thể chống lại được người đàn ông trước mặt. Thương Sinh không để ý đến Sơ Hạ khóc kêu giãy dụa, không lưu tình chút nào, gắt gao ôm lấy cậu vào lòng.

————–

Chương này phiên phiến tý với cháo rau và trứng chưng nhé ^^20

Nhìn giống Panna Cotta ác nhở, nói chung mình tìm cái mớ trứng chưng ở trên mạng rồi, toàn quăng trứng vịt muối vào, nhìn chả ngon và hấp dẫn gì ráo, ở nhà mẹ mình làm món trứng chưng ngon cực kỳ. Do không bỏ trứng muối nên độ mặn rất vừa, thêm tý hành tây nữa nên nó cực mềm, xốp chứ mẹ không bỏ bún tàu vào. Tóm lại là trong số các món trứng chưng mà mình từng ăn thì của mẹ làm là ngon nhất ❤

21


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận