Trưa hôm qua, Ngu Ninh Sơ trốn Tống Trì kết quả bị hắn kéo ra phía sau núi giả khi dễ nên hôm nay Ngu Ninh Sơ không dám tránh hắn nữa.
Công bằng mà nói, Tống Trì ở bên ngoài làm quan cũng không dễ dàng, đi sớm về trễ như cơm bữa.
Khó có dịp hắn được nghỉ ngơi hai ngày nên Ngu Ninh Sơ quyết định mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Dù sao, ngày mai lại mặt xong Tống Trì cũng phải ngoan ngoãn lên triều làm việc, muốn ở nhà thêm để hưởng lạc cũng không được.
Hai phu thê vừa vào nội thất, hai nha hoàn tự giác lui ra ngoài.
Ngu Ninh Sơ ngồi đến trước bàn trang điểm, vừa mới di chuyển ghế dựa đã nhìn thấy Tống Trì trong gương.
“Muội muốn chải đầu à? Để ta chải giúp muội.” Tống Trì đứng sau lưng nàng, thấy nàng ngầm đồng ý liền lấy từng món trang sức trên đầu nàng ra trước.
Những chuyện này hắn chưa từng làm, búi tóc thì khó nhưng chải tóc lại đơn giản hơn nhiều.
Hắn chỉ cần làm nhẹ nhàng không kéo tóc nàng là được, không cần phải kỹ xảo cũng làm được.
Ngu Ninh Sơ có mái tóc vừa mềm vừa dày, vừa xõa ra mái tóc liền đổ xuống như thác nước.
Đa số sợi tóc suôn mượt đều buông thẳng xuống sau vai nhưng cũng có một ít sợi hơi xoăn nằm rải rác tạo cảm giác vừa lộn xộn vừa lười biếng.
Ngu Ninh Sơ theo bản năng muốn dùng ngón tay kéo xuôi mấy sợi tóc rối kia nhưng Tống Trì đã nhanh tay dùng lược sừng trâu nhẹ nhàng gõ gõ tay nàng: “Tiểu nhân sẽ làm, Vương Phi chỉ cần ngồi im là được.”
Ngu Ninh Sơ mím môi cho Tống Trì trong gương một cái liếc mắt.
Nàng cúi đầu xuống được một lúc lại lặng lẽ nhìn về phía gương.
Trong gương, Tống Trì một tay nâng đuôi tóc của nàng một tay cầm lược chậm chầm chải xuống, thỉnh thoảng có chỗ bị rối hắn sẽ kiên nhẫn cởi bỏ từng sợi một.
Đoan Vương Điện Hạ từng bị người khác hiểu lầm giết người không chớp mắt lúc này đang chuyên chú chải tóc cho nàng, thần thái điềm tĩnh giống như hắn đang vẽ tranh.
Từ trái sang phải, từng sợi tóc của nàng được hắn chải chuốt suôn mượt không chút cản trở, răng lược tròn nhẹ nhàng chạm vào các huyệt vị trên đầu nàng làm Ngu Ninh Sơ như ngâm mình trong thùng nước ấm, thoải mái đến mức nàng sắp ngủ thiếp đi.
Sau khi chải xong, Tống Trì đặt lược lên bàn.
Ngu Ninh Sơ cố gắng mở mí mắt đang muốn khép lại, đứng dậy đi ra khỏi ghế ôn nhu hỏi hắn: “Huynh có muốn chải tóc không?”
Tống Trì cười: “Cột lại sẽ thuận tiện hơn.”
Ngu Ninh Sơ quá mệt mỏi không nghĩ được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn, nàng vòng ra phía sau bình phong cởi bỏ xiêm y bên ngoài.
Tống Trì đi tới, mắt hắn nhìn nàng tay lại thuần thục cởi bỏ dây áo của nàng.
Ngu Ninh Sơ thuận theo hắn xoay người qua, áo ngoài rơi xuống.
Ngu Ninh Sơ mặc trung y bò lên giường nằm vào bên trong.
Tống Trì buông màn xuống, sau khi chui vào chăn cánh tay dài liền kéo nàng vào trong ngực mình.
Con sâu ngủ của Ngu Ninh Sơ bỏ chạy ngay lập tức, nằm yên lặng chờ.
Tống Trì lại nói chuyện nghiêm chỉnh với nàng: “Ngày mai lại mặt, lễ vật cho mấy phòng ở Hộ Quốc Công Phủ ta đều đã chuẩn bị xong, chỉ có hai huynh muội sinh đôi kia của muội ta vẫn chưa quyết định sẽ tặng gì.
Không bằng buổi chiều muội cùng ta đi khố phòng để muội chọn nhé?”
Ngu Dương và Ngu Lăng với nàng cùng phụ khác mẫu, quan hệ huyết thống cách một tầng.
Kế mẫu đã bị Ngu Thượng bỏ kia cũng không phải hạng người lương thiện gì, thiếu chút nữa bà ta đã đem Ngu Ninh Sơ gả cho ác nhân.
Tống Trì không muốn đối xử quá tốt với Ngu Dương và Ngu Lăng nhưng hắn lại sợ nàng và bọn họ ở chung một thời gian nảy sinh tình cảm, sợ Ngu Ninh Sơ đã tiếp nhận hai huynh muội kia mà hắn lại tặng quà quá kém sẽ làm Ngu Ninh Sơ mất hứng.
Ngu Ninh Sơ hiểu được ý tứ của hắn nói: “Muội sẽ tự an bài, chuyện bên kia huynh không cần phí tâm.”
Tuy rằng Chiêu Nguyên Đế đăng cơ, Tống Trì không cần phải dốc sức làm nhiều việc nguy hiểm như thời Chính Đức Đế nữa nhưng hắn thân là Ngự Sử Đô Sát Viện công vụ bận rộn, Ngu Ninh Sơ không muốn hắn vì chuyện trong nhà mình mà hao phí tinh lực.
Tống Trì hôn lên tai nàng nói: “Nếu muội thích bọn họ thì ta sẽ xem bọn họ như thân thích mà đối đãi nhưng nếu muội không thích thì ta sẽ tuỳ ý một chút.”
Ngu Ninh Sơ bị hắn xoay lại nhìn ánh mắt nhuộm đầy dục vọng của hắn, nàng cũng ậm ờ nói: “Trước mắt, huynh cứ đối xử tuỳ ý với bọn họ đi, muội sẽ quan sát thêm xem thế nào.”
Một người đến cuối cùng sẽ biến thành dạng người gì phải xem ngày sau hắn làm việc như thế nào.
Ngu Dương và Ngu Lăng đều còn nhỏ, Ngu Ninh Sơ không có nắm chắc.
Trong sảnh, Hạnh Hoa và Vi Vũ đang nằm sấp trên bàn ngủ gật nghe được động tĩnh bên trong, hai nha hoàn nhìn nhau rồi lại tiếp tục nằm sấp xuống.
Thật tốt, cô nương cùng Vương Gia vô cùng ân ái, ban ngày cũng phải dính cùng một chỗ với nhau.
Sáng hôm sau, Tống Trì cùng Ngu Ninh Sơ đi ngõ Tứ Tỉnh.
Thẩm Tam gia và Tam phu nhân đã đây đến từ sớm.
So với huynh muội Ngu Dương, bọn họ mới chân chính là người nhà của Ngu Ninh Sơ.
Tân phụ xuất giá ở nhà trượng phu có sống tốt hay không thì chỉ cần nhìn khí sắc khi nàng lại mặt là biết.
Tam phu nhân vừa nhìn thấy khuôn mặt như đoá hoa mẫu đơn diễm lệ được tưới tắm đầy đủ của Ngu Ninh Sơ liền biết cuộc sống phu thê hai người vô cùng hòa hợp.
Sau khi quỳ bái cữu cữu và cữu mẫu, Ngu Ninh Sơ nói với hai huynh muội Ngu Dương và Ngu lăng: “Thiên gia có quy củ của Thiên gia, sau này các ngươi ở bên ngoài nhìn thấy Điện Hạ thì phải tuân thủ đầy đủ quy củ.
Nếu ở trong nhà thì có thể tùy ý hơn một chút, chỉ cần gọi một tiếng tỷ phu là được.”
Ngu Dương trịnh trọng hành lễ với Tống Trì: “Ngu Dương ra mắt tỷ phu.”
Ngu Lăng tươi cười ngọt ngào hơn một chút: “A Lăng ra mắt tỷ phu.”
Tống Trì gật gật đầu, tiếp nhận lễ vật mà Ngu Ninh Sơ tự tay chuẩn bị từ tay của Vi Vũ đưa cho bọn họ.
Của Ngu Dương là một cái nghiên mực còn Ngu Lăng là một tráp có bốn cây trâm.
Dĩ nhiên hai huynh muội mỗi người còn nhận được một bao lì xì, bên trong có năm miếng vàng lá.
Vàng lá là do Tống Trì chuẩn bị, dù sao hắn cũng là Vương Gia, ra tay không thể quá hẹp hòi.
Thẩm Tam gia giữ Tống Trì lại nói chuyện còn Ngu Ninh Sơ theo Tam phu nhân đi hậu viện.
Tam phu nhân hỏi tình hình hai ngày sau khi thành thân của nàng.
Ngu Ninh Sơ chỉ nói mọi thứ đều rất tốt, nàng không dám để cho cữu mẫu biết sau khi thành thân một ngày nàng đã dung túng Tống Trì làm bậy ở bên ngoài.
Hai người tâm sự được một lúc Ngu Ninh Sơ lại gọi Ôn ma ma tới hỏi thăm chuyện trong nhà và biểu hiện hai huynh muội Ngu Lăng và Ngu Dương trong thời gian nàng không có nhà.
Ôn ma ma nói: “Thiếu gia vẫn giống như trước kia, cần cù đọc sách mỗi ngày, tan học cũng không ham chơi.
Nha hoàn còn phải nhắc nhở hắn ra ngoài hoạt động cho giãn gân cốt thì hắn mới chịu ra ngoài.
Còn Nhị cô nương thì định lực kém một chút.
Chu lão nói hai ngày nay trong giờ học nàng không nghiêm túc nghe giảng, lão nô đã nói chuyện với nàng rồi.”
Tam phu nhân nói: “Chuyện này đúng là phải quản.
Tuy rằng tiểu cô nương không cần tham gia khoa cử nhưng bây giờ nàng là người nhà của Vương Phi, phải có chút học vấn hiểu lý lẽ tương lai mới không làm xấu mặt Vương Phi.”
Ôn ma ma đương nhiên biết điều đó, bà nói với Ngu Ninh Sơ: “Vương phi cứ yên tâm, lão nô nhất định sẽ thay ngài dạy dỗ tốt Nhị tiểu thư.”
Ngu Ninh Sơ nói: “Có Ôn ma ma con cũng yên tâm.
Lúc trước, muội ấy ở Dương Châu có hơn một năm không có ai quản giáo khó tránh khỏi có chút tật xấu nhỏ.”
Hộ Quốc Công Phủ bên kia còn đang chờ nên bọn họ không dừng lại quá lâu liền rời khỏi ngõ Tứ Tỉnh đi Hộ Quốc Công Phủ.
Bởi vì hôm nay Ngu Ninh Sơ về lại mặt nên Chu lão không đến, Ngu Dương và Ngu Lăng không cần đi học.
Sau khi tiễn Vương Gia tỷ phu và Vương Phi tỷ tỷ, hai huynh muội liền trở về phòng.
Ngu Lăng đếm lá vàng trong bao lì xì, đeo trâm do tỷ tỷ tặng cao hứng chạy tới tìm Ngu Dương nói chuyện.
Ngu Dương đang ngồi đọc sách.
“Ca ca, tỷ phu đối với chúng ta thật tốt.
Năm miếng vàng lá này có thể đổi được năm mươi lượng bạc đấy.” Ngu Lăng vui vẻ ngồi xuống bên cạnh ca ca, trong tay còn cầm cái bao lì xì kia.
Ngu Dương nhìn muội muội giải thích: “Điện Hạ đâu có quan hệ gì với chúng ta, ngài đối tốt với chúng ta chẳng qua là vì nể mặt tỷ tỷ.
Muội đừng tưởng mình thật sư là quý nhân, sau này ra ngoài làm khách hành sự phải cẩn trọng, không được tranh chấp cùng tiểu thư nhà khác gây thêm phiền toái cho tỷ tỷ và Điện Hạ.”
Ngu Lăng liếc mắt nhìn ca ca một cái: “Huynh suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, muội thì có thể đến nhà ai làm khách chứ.
Muội có biết ai ở Kinh Thành đâu, tỷ tỷ cũng không dẫn muội ra ngoài.”
Ngu Dương: “Đó là bởi vì tỷ tỷ cũng rất ít khi ra ngoài, phụ thân bị bệnh không quan không chức, ở Kinh Thành cũng không có bằng hữu cùng tầng lớp.”
Ngu Lăng: “Vậy Hộ Quốc Công Phủ và Ninh Quốc Công Phủ thì sao? Đoan Vương Phủ thì sao? Tỷ tỷ thường xuyên qua lại ba nhà này, sao không thấy tỷ tỷ mang chúng ta đi cùng?”
Ngu Dương: “Cả ba phủ này đều không có thiếu gia tiểu thư bằng tuổi chúng ta, chúng ta đi theo thì có thể làm gì? Tỷ tỷ đã mang chúng ta đến Kinh Thành, cho chúng ta đồ ăn ngon, còn thỉnh tiên sinh dạy chúng ta, có ma ma dạy chúng ta quy củ, muội còn không biết đủ sao?”
Ngu Lăng bĩu môi cúi đầu nói: “Không có, muội chỉ cảm thấy ở nhà quá buồn chán.”
Ngu Dương cổ vũ muội muội: “Trước tiên, muội đi theo học quy củ của quý nhân cho tốt, chờ muội hiểu chuyện tỷ tỷ nhất định sẽ dẫn muội ra ngoài.”
Ngu Lăng liền tràn ngập hy vọng.
Hộ Quốc Công Phủ.
Thái phu nhân có thể cáo bệnh không đi uống rượu mừng của Ngu Ninh Sơ nhưng hôm nay Đoan Vương cùng Vương Phi tự mình đến cửa làm khách, nếu bà lại cáo bệnh nữa thì quá thất lễ.
Thái phu nhân chẳng những phải đi mà còn phải ra cửa Hộ Quốc Công Phủ trước để chờ, chờ lúc Tống Trì đỡ Ngu Ninh Sơ xuống xe ngựa còn phải cúi đầu hành lễ.
“Thần phụ bái kiến Điện Hạ, bái kiến Vương Phi.”
Thái phu nhân dẫn đầu mọi người Thẩm gia cúi đầu hành lễ, trên mặt bà bôi một lớp phấn thật dày cũng không che lấp được sắc mặt khó coi của bà nhưng ánh mắt âm trầm như mây đen che khuất của bà nhìn Ngu Ninh Sơ đủ thấy uất hận sâu sắc trong lòng bà.
Tống Trì cho Ngu Ninh Sơ một ánh mắt.
Ngu Ninh Sơ cười đi lên trước đỡ tay Thái phu nhân nói: “Ngoại tổ mẫu miễn lễ, chúng ta đều là người một nhà, ngài không cần khách khí như thế.”
Thái phu nhân cười một cách cứng ngắc.
Bà ngẩng đầu trước tiên đối mặt với khuôn mặt diễm lệ của Ngu Ninh Sơ, sau đó là trâm hoa sen đính bảo thạch trên đầu Ngu Ninh Sơ.
Bảo thạch kia rất lớn, cho dù Thái phu nhân hưởng phúc cả đời trên tay cũng không có bảo thạch lớn như vậy.
Loại bảo thạch cực phẩm dạng này chỉ có quý nhân trong cung mới có tư cách hưởng dụng.
Thái phu nhân tự nhiên sẽ không bởi vì một viên bảo thạch mà ghen tị với nàng nhưng bà cho rằng Ngu Ninh Sơ cố ý dùng phương thức này để chọc giận bà làm bà rất khó chịu.
Ngu Ninh Sơ đứng gần bà như vậy đương nhiên có thể nhìn thấy lớp phấn chỗ nếp nhăn nơi khóe mắt của bà hằn sâu xuống.
Nàng lập tức buông tay Thái phu nhân ra, trở lại đứng bên cạnh Tống Trì.
Hàn thị cũng tới, tâm bà đã như tro tàn không còn quan tâm Ngu Ninh Sơ có gả cao hay không nhưng hôm nay ánh mắt bà nhìn Ngu Ninh Sơ lại vội vàng nóng bỏng, giống như Ngu Ninh Sơ có thể đáp ứng được khát vọng cấp bách của bà.
Khi các nữ quyến ngồi cùng một chỗ, Hàn thị trực tiếp khẩn cầu được nói chuyện riêng với Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ bị ánh mắt Hàn thị làm cho sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Tam phu nhân.
Tam phu nhân cũng không yên tâm để chất nữ đi ra một mình, khuyên Hàn thị: “Đại tẩu có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi, chúng ta đều là người nhà sẽ không truyền ra bên ngoài.”
Hàn thị mím chặt môi.
Nhị phu nhân nhìn Hàn Cẩm Tranh, các nàng tự động đi ra ngoài đem sảnh đường để lại cho Ngu Ninh Sơ, Tam phu nhân và Hàn thị.
Về phần Thái phu nhân đã sớm được ma ma đỡ đi nghỉ ngơi từ trước.
Hàn thị biết Tam phu nhân sẽ không đi, bà do dự một lát rồi vì nữ nhi vẫn quyết định bất chấp tất cả quỳ xuống trước mặt Ngu Ninh Sơ rơi lệ nói: “A Vu, con và Minh Y là tỷ muội tốt lớn lên cùng nhau.
Con đành lòng để nàng còn trẻ tuổi phải thủ tiết cho một người huyết thống không rõ ràng sao? Con giúp cữu mẫu, giúp Minh Y biểu tỷ xin Điện Hạ đến cầu xin Hoàng Thượng để Minh Y về nhà có được không?”
Từ lúc Hàn thị quỳ xuống, Ngu Ninh Sơ đã nhảy sang một bên.
Nghe Hàn thị nói xong, trước mắt Ngu Ninh Sơ hiện ra thân ảnh gầy gò của Thẩm Minh Y ngày đó.
Nhưng nàng vẫn nhớ rõ những lời Tống Trì đã nói.
“Con hiểu tấm lòng yêu thương ái nữ của đại cữu mẫu nhưng Tiên Đế chưa từng phủ nhận huyết thống của An Vương.
Vậy nên, An Vương vẫn là An Vương danh chính ngôn thuận, Minh Y biểu tỷ vẫn là An Vương Phi danh chính ngôn thuận.
Đại cữu mẫu muốn Điện Hạ đi cầu tình thì cũng phải có lý do có thể thuyết phục Hoàng Thượng, bằng không chẳng phải sẽ khiến Điện Hạ khó xử sao?”
Sau khi nam nhân nhà bình thường qua đời, thê tử không muốn thủ tiết chỉ cần người bên nhà mẫu phụ đồng ý thì có thể thuận lợi đón về.
Nhưng nếu nữ nhân đó là con dâu Hoàng Gia, làm Vương Phi thì chỉ có thể ở lại thủ tiết cả đời, không có khả năng tự mình trở về nhà.
Chiêu Nguyên Đế rất sủng ái Tống Trì nhưng Chiêu Nguyên Đế cũng có trách nhiệm bảo vệ chất tử không để hắn bị bá quan văn võ dị nghị.
Nhưng An Vương cùng Chiêu Nguyên Đế là bối phận đường huynh đường đệ, nào có đạo lý đường đệ chết đường huynh lại làm chủ thả thê tử đường đệ về nhà?
Cho dù là về lý hay về tình, Chiêu Nguyên Đế đều không có khả năng ân chuẩn cho Thẩm Minh Y về nhà.
“Đại cửu mẫu mời đứng dậy đi, việc này liên quan đến uy nghi thiên gia, A Vu chỉ là tiểu bối thứ lỗi cho con không thể nghe theo.”
------oOo------