Đến khi Tống Tương ngồi lên xe ngựa lần nữa thì nụ cười đã nở rộ trên môi nàng, đến ngay cả sợi tóc đang quấn quanh đầu ngón tay nàng dường như cũng đang cười mặc cho chủ nhân chơi đùa.
“Chuyện gì xảy ra nữa vậy?” Ngu Ninh Sơ buồn cười hỏi.
Hai chữ tình yêu thực sự khiến người ta thay đổi hoàn toàn, biểu hiện của Tống Tương trong hai ngày nay chính là ví dụ tốt nhất.
Tống Tương cũng không giấu diếm mà đem những lời nói của Từ Giản nói lại cho Ngu Ninh Sơ nghe, chỉ bỏ qua những động chạm tay chân giữa hai người.
Kỳ thật từ lúc Từ Giản đưa ra bản vẽ cải tạo kia Tống Tương phát hiện ra một chút nhưng nàng vẫn không dám xác định chắc chắn.
Ngu Ninh Sơ nhìn gương mặt ửng hồng của Tống Tương, nàng một chút cũng không hoài nghi tình ý của Từ Giản, mỹ nhân chí tình chí nghĩa như thế ai mà không thích được chứ?
“Kế tiếp muội định làm gì?”
Tống Tương hiếm khi đỏ mặt, quay mặt nhìn về phía cửa sổ xe nói: “Hình như hắn còn chưa biết muội cũng thích hắn.
Trước tiên, hắn sẽ từ chối xem mặt cô nương kia, sau đó muội và hắn sẽ cùng nhau viết tiếp cuốn sách kia.
Trong thời gian đó, nêu hắn nghĩ thông suốt thì sẽ đến gặp ca ca cầu thân, còn nếu hắn không thông suốt…” nàng sẽ đánh cho đến khi hắn thông suốt mới thôi.
Ngu Ninh Sơ nhớ lại cảnh tượng nàng cùng Tống Tương sóng vai ngồi thấp giọng trò chuyện, nếu đổi thành Từ Giản cùng Tống Tương ngồi cùng nhau nửa tháng mà Từ Giản vẫn không thông suốt thì không biết hắn ngốc đến mức nào nữa?
“A Vu, chuyện này tẩu không cần nói với ca ca, đừng để huynh ấy xen vào là được.”
Xe ngựa rất nhanh chạy đến Vương Phủ, Tống Tương dặn dò Ngu Ninh Sơ một lần nữa rồi mới đi vào.
Ngu Ninh Sơ cười gật đầu đảm bảo với nàng.
Hai huynh muội chung quy vẫn là nam nữ khác biệt, trước kia Tống Trì sẽ không nói cho muội muội biết hắn thường xuyên khi dễ nàng, bây giờ Tống Tương cũng không muốn nói cho ca ca biết chuyện tình cảm của nàng.
Tống Tương lo lắng nói chuyện nhiều với ca ca sẽ bị lộ nên sớm cho người thông báo với Ngu Ninh Sơ rằng nàng sẽ không tới dùng cơm chiều.
Hoàng hôn, Tống Trì hồi phủ không thấy muội muội lông mày nhướng lên hỏi: “Muội ấy vẫn vì chuyện của Từ Giản mà không chịu ra ngoài sao?”
Ngu Ninh Sơ ngẫm lại mới biết Tống Trì không phải chuyện gì cũng biết, hắn còn không biết hôm nay các nàng đi qua Phủ Công Chúa.
“Muội ấy không sao rồi, chỉ là muội ấy không muốn gặp huynh thôi.” Ngu Ninh Sơ giải thích.
Tống Trì nhíu mày càng sâu: “Vì sao lại không muốn gặp ta?” Hắn cũng đâu trêu chọc gì muội muội đâu.
Đợi nha hoàn lui xuống, Ngu Ninh Sơ mới thấp giọng nói: “Tiểu cô nương da mặt mỏng, chuyện tình cảm muội hỏi thì không sao nhưng huynh hỏi lại khác.”
Tống Trì nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng nói: “Da mặt muội mỏng thì ta biết nhưng sao ta lại không biết Tống Tương cũng có lúc da mặt mỏng vậy.”
Ngu Ninh Sơ trừng mắt nhìn hắn: “Để A Tương nghe được lời này của huynh thì muội ấy lại giận huynh tiếp cho mà xem.
Tính ra thì A Tương còn lớn hơn muội một chút, nếu muội ấy có động chân tình thì huynh cũng không nên xem muội ấy là tiểu hài tử.”
Tống Trì từ chối cho ý kiến, lôi kéo Ngu Ninh Sơ cùng hắn đi thay y phục.
Ngu Ninh Sơ không từ chối hắn được đành phải giúp hắn cởi áo ngoài tháo thắt lưng một cách không quá thuần thục.
Trước đây những chuyện này đều do Tống Trì tự mình làm, bọn họ thành thân mới có mấy ngày nên nàng vẫn chưa thuần thục lắm.
Bình phong phía trước chặn ánh hoàng hôn ở lại bên ngoài, cả người Tống Trì chỉ còn lại trung y.
Ngu Ninh Sơ đem quan bào cởi ra đặt vào sọt trúc chuyên dụng để đựng xiêm y bẩn, khi nàng xoay người chuẩn bị đi qua tủ lấy trường bào cho hắn lại bị Tống Trì ôm lấy từ phía sau.
Tâm Ngu Ninh Sơ liền nhảy dựng, nàng phát hiện Tống Trì dường như mỗi ngày đều rất thích ôm lấy nàng.
“Sắp tới giờ dùng cơm rồi, huynh đừng có làm bậy.” Nàng vừa nói vừa đẩy đẩy tay hắn.
Tống Trì cười: “Ta chỉ ôm muội thôi, muội nói làm bậy là sao?”
Ngu Ninh Sơ liền hung hăng giẫm lên mặt giày của hắn một cái.
Tống Trì buông tay ra ngồi xuống giường cũng không có làm loạn lên bởi vì hắn còn đang bận suy nghĩ về chuyện của muội muội: “Từ Giản sắp đi xem mắt người khác rồi mà A Tương vẫn chưa hết hy vọng sao?”
Ngu Ninh Sơ cũng không thể chuyện gì cũng giấu diếm Tống Trì, làm cho hắn phải lo lắng sốt ruột nên vừa chọn xiêm y vừa nói: “Hôm nay, lúc công tượng ở Phủ Công Chúa chuyển gạch ngoài ý muốn làm Tiểu Từ đại nhân bị thương.
Muội và A Tương đã đi qua đó xem, hai người bọn họ cũng có nói chuyện riêng với nhau một lúc.
Lúc về, A Tương nói với muội biết Tiểu Từ đại nhân cố ý làm mình bị thương để từ chối đi xem mặt cô nương nhà Thuận An Bá phủ.”
Tống Trì lập tức phản ứng lại: “Từ Giản thích A Tương?”
Ngu Ninh Sơ cười cười thừa nhận.
Tống Trì lại không quá cao hứng: “Bọn họ chẳng qua mới gặp qua một hai lần, hắn với A Tương thì có bao nhiêu tình cảm chứ, hay là hắn nhìn trúng thân phận Công Chúa của A Tương nên mới cố ý hủy ước với Thuận An Bá Phủ.”
Ngu Ninh Sơ lập tức phản bác: “Nếu Tiểu Từ đại nhân có tính cách này thì hắn đã sớm nhập bọn với đám người Hàn Quốc Cữu rồi, cần gì phải tự mình viết sách kiếm bạc bổ sung lỗ hổng của Công Bộ chứ.
Huynh đừng quan tâm đến chuyện của bọn họ nữa, càng quan tâm càng loạn, nghĩ oan cho người tốt.
Tiểu Từ đại nhân vừa nhìn đã biết là người phúc hậu thật thà, không có nhiều tâm tư như huynh đâu.”
Tống Trì châm biếm: “Phúc hậu thật thà? Nếu hắn thật sự phúc hậu thật thà thì có thể nhanh chóng nghĩ ra khổ nhục kế đó sao?”
Ngu Ninh Sơ lười tranh luận với hắn, nàng chỉ nhỏ giọng nói thầm: “Hắn thế nào cũng thật thà hơn so với huynh.”
Tống Trì thính lực tốt nghe không sót chữ nào của nàng, chờ Ngu Ninh Sơ ôm một bộ thường phục đi tới, hắn liền đem cả người và y phục ôm vào trong ngực.
Ngu Ninh Sơ đỏ mặt giãy giụa đá rơi cả đôi giày thêu đế mềm cũng không thể hất văng người nam nhân trên người.
May mắn Tống Tương sẽ không tới, phu thê hai người có náo loạn bao lâu cũng không cần lo lắng.
Ngày hôm sau là ngày mười bốn tháng Tám, ba chủ tử Đoan Vương Phủ mang theo lễ vật cùng nhau đi đến Hộ Quốc Công Phủ.
Đối với Ngu Ninh Sơ, phu thê Thẩm Tam gia giống như phụ mẫu của nàng còn đối với huynh muội Tống Trì thì Nhị phu nhân cùng Thẩm Nhị gia cũng là trưởng bối vô cùng thân thiết.
Thẩm Minh Lam và Tào Kiên cũng tới, Hộ Quốc Công Phủ hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Tiết trời quang đãng ánh mặt trời chan hòa, sau khi chào hỏi các trưởng bối, Ngu Ninh Sơ, Tống Tương và Thẩm Minh Lam cùng nhau đi hoa viên.
Ngu Ninh Sơ chia sẻ chuyện vui của Tống Tương với Thẩm Minh Lam, Tống Tương tuy rằng muốn ngăn cản nhưng có Thẩm Minh Lam che chở cho Ngu Ninh Sơ nên hôm nay lời uy hiếp của nàng liền không cách nào thực hiện được.
Chỉ là Tống Tương rất không thành thật, bình thường nàng thích nhất là quấn lấy Ngu Ninh Sơ và Thẩm Minh Lam hỏi thăm cái này cái kia nhưng hôm nay người muốn bị thẩm vấn biến thành nàng, Tống Tương lại ỷ vào công phu của mình tốt, cả người như cá trơn trượt chạy trốn rất nhanh.
Hai tỷ muội Ngu Ninh Sơ căn bản đuổi không kịp nàng, hơn nữa dù sao hai người cũng đã gả đi, thân phận không giống trước nên không thể thoải mái chạy đuổi như trước được nữa.
“Cứ để cho muội ấy chạy, cho dù muội ấy trở lại chúng ta cũng đừng để ý tới muội ấy nữa.” Thẩm Minh Lam ôm ngực trừng mắt nhìn bóng lưng Tống Tương chạy ở phía xa, thấy phía trước bên hồ sen có một cái ghế dài Thẩm Minh Lam liền kéo Ngu Ninh Sơ đi qua đó ngồi vừa phơi nắng vừa ngắm cá bơi lội.
“A Vu, Trì biểu ca đối với muội thế nào?” Tống Tương đường đường là Công Chúa lại có Tống Trì che chở nên Thẩm Minh Lam không lo lắng nàng sẽ chịu thiệt, nàng chỉ muốn biết tiểu biểu muội đáng thương của nàng thành thân xong có chịu khổ hay không thôi.
Mặt Ngu Ninh Sơ đỏ lên.
Hai người thành thân chưa được bao lâu, cũng chưa có xích mích gì, Tống Trì đi sớm về muộn, vừa trở về là lại dính với nàng.
Thẩm Minh Lam thấy nàng như vậy liền cười rộ lên, đến gần Ngu Ninh Sơ thì thầm: “Hai người các muội làm chuyện phòng the rất thường xuyên phải không?”
Ngu Ninh Sơ xấu hổ nghiêng đầu.
Thẩm Minh Lam ôm lấy nàng nói: “Không cần ngượng ngùng, lúc tỷ mới gả cho tỷ phu của muội cũng giống vậy.
Lúc bọn nha hoàn còn ở đó, hắn rất quy củ nhưng bọn nha hoàn vừa đi hắn liền biến thành chó, cẩu pháp như thế nào chắc bây giờ muội hiểu rồi đúng không.”
Ngu Ninh Sơ hiểu được nhưng lại bị cách nói của biểu tỷ chọc cười.
Thẩm Minh Lam nhìn bụng nàng, dùng giọng điệu của người từng trải dặn dò: “Muội nhớ phải lưu ý nguyệt sự của mình, nếu nguyệt sự chậm mấy ngày không đến thì hơn phân nửa chính là mang thai.
Xiêm y của Đôn ca nhi tỷ đều giữ lại, lúc đó sẽ cho tiểu Thế Tử của muội mặc.”
Ngu Ninh Sơ còn chưa nghĩ xa như vậy nhưng Tống Trì nhiệt tình như vậy chắc đứa nhỏ sẽ rất nhanh có nhỉ?
Chạng vạng ngày mười lăm tháng Tám, Chiêu Nguyên Đế ở trong cung thiết lập gia yến.
Tống Trì, Ngu Ninh Sơ và Tống Tương đều phải tham gia.
Ngu Ninh Sơ cuối cùng cũng gặp được Trịnh Hoàng Hậu và hai nhi nữ của bà, Khang Vương Tống Triệt và Công Chúa Tống Thấm.
Bởi vì chuyện cũ của mẫu thân và Chiêu Nguyên Đế nên Ngu Ninh Sơ theo bản năng cho rằng Trịnh Hoàng Hậu sẽ không thích mình.
Trong tưởng tượng của nàng, Trịnh Hoàng Hậu sẽ là người nghiêm túc nhưng không ngờ hôm nay gặp mặt nàng mới phát hiện Trịnh Hoàng Hậu có khuôn mặt trái xoan mắt nhỏ dài ngồi đó giống như Phật Bà Quan Âm trong tranh.
Khang Vương Tống Triệt có dung mạo giống Chiêu Nguyên Đế hơn một chút, hắn và Tống Trì nhìn như hai huynh đệ ruột thịt.
Tống Thấm kế thừa ưu điểm của cả hai người Chiêu Nguyên Đế và Trịnh Hoàng Hậu, vừa có nét đoan trang ung dung của Trịnh Hoàng Hậu, lại vừa có vẻ đẹp chính khí hơn người của Chiêu Nguyên Đế.
Thoạt nhìn, Đế Hậu cử án tề mi, nhi nữ đủ đầy, là một gia đình hòa thuận.
Sau khi hành lễ với Chiêu Nguyên Đế, Tống Trì liền mang theo thê tử và muội muội ngồi xuống coi Trịnh Hoàng Hậu như người vô hình.
Trịnh Hoàng Hậu dường như đã thành thói quen, nụ cười trên mặt vẫn không đổi.
Ngu Ninh Sơ âm thầm kinh hãi, Trịnh Hoàng Hậu phải là người khoan dung cỡ nào mới có thể tươi cười đối mặt với chất nhi dám bất kính với bà, với chất tức người được sinh ra bởi nữ nhân từng có quan hệ sâu nặng với trượng phu của bà?
Người như Trịnh Hoàng Hậu hoặc là một thánh nhân hoặc là người có lòng dạ quá sâu.
Chiêu Nguyên Đế ngồi nói chuyện với Tống Trì và Tống Triệt.
Trịnh Hoàng Hậu hỏi thăm Ngu Ninh Sơ: “Sau khi thành thân ngươi đã quen chưa?”
Ngu Ninh Sơ đáp: “Đã tốt rồi ạ, đa tạ Nương Nương quan tâm.”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Ngu Ninh Sơ càng thêm thanh thoát diễm lệ.
Trịnh Hoàng Hậu nhìn thoáng qua mặt nàng rồi lại chuyển ánh mắt lên người Tống Tương cười nói: “A Tương cũng đã mười bảy, Phủ Công Chúa cũng sửa sắp xong rồi, có phải nên bắt đầu chọn Phò Mã rồi không?”
Tống Tương đang có tâm sự nên giả vờ thẹn thùng cúi đầu.
Trịnh Hoàng Hậu tiếp tục nói chuyện với Ngu Ninh Sơ: “A Tương thẹn thùng, ta liền nói với ngươi.
A Thấm cũng mười sáu tuổi rồi, ta và Hoàng Thượng đang chuẩn bị lựa chọn Phò Mã cho nàng, vừa lúc có thể chọn cho A Tương một người, không biết ý ngươi và Vương Gia như thế nào?”
Chiêu Nguyên Đế nghe vậy liền nhìn về phía này, hắn quả thật muốn chọn cho chất nữ và nữ nhi một vị Phò Mã tốt.
Ngu Ninh Sơ thì nhìn về phía Tống Trì, phu thê hai người vừa nhìn nhau là Ngu Ninh Sơ liền hiểu.
Nàng vừa định đứng dậy trả lời lại nhớ tới thái độ của Tống Trì đối với Trịnh Hoàng Hậu liền tiếp tục ngồi, thần sắc áy náy trả lời: “Đa tạ hảo ý của Hoàng Thượng và Nương Nương nhưng hôn sự của A Tương ta và Điện Hạ đã chọn được người rồi, chỉ là đang khảo sát lại phẩm hạnh của đối phương.
Nếu không có gì bất trắc thì lúc đó còn mong Hoàng Thượng tứ hôn cho ạ.”
Chiêu Nguyên Đế vui vẻ nói: “Có đúng vậy không, các ngươi coi trọng công tử nhà nào?”
Tống Trì tiếp lời nói: “Bát Tự còn chưa có xem đâu ạ, chờ chất tử xác định muốn hắn là muội tế thì lại bẩm báo lại với Ngài.
Bây giờ nói ra chỉ sợ A Tương lại xấu hổ.”
Chiêu Nguyên Đế lại quay sang nhìn Tống Tương, quả nhiên tiểu cô nương xấu hổ cúi đầu không muốn nói chuyện với ai.
Chiêu Nguyên Đế cười nói: “Được rồi, trước mắt Trẫm sẽ không hỏi nữa.
A Tương yên tâm, ánh mắt ca ca và tẩu tử ngươi khẳng định không sai, nhất định sẽ chọn cho ngươi một lang quân như ý.”
Tống Tương nghĩ thầm, đó không phải ca ca tẩu tử giúp nàng chọn mà là nàng tự mình coi trọng.
Tống Thấm liếc mắt nhìn Tống Tương, trong lòng nàng có chút loạn.
Công tử thế gia ở Kinh Thành có hạn, đường huynh lại ở Kinh Thành lâu hơn nàng vạn nhất đường huynh nhanh chân đến trước cướp mất công tử thế gia tốt nhất cho Tống Tương thì làm sao bây giờ? Nàng mới là Công Chúa chân chính, Phò Mã của nàng chẳng lẽ còn thua Phò Mã của Tống Tương sao?
Trịnh Hoàng Hậu lại nghĩ đến Thẩm Mục.
Thẩm Mục là trưởng tử của Trưởng Công Chúa, là Hộ Quốc Công tương lai, dáng người đoan chính lại văn võ song toàn.
Tống Tương và Thẩm Mục cùng nhau lớn lên như thanh mai trúc mã, nếu Tống Trì và Trưởng Công Chúa đã thương nghị trước thì bà không tiện cướp người được.
Cho nên, Trịnh Hoàng Hậu cười cười nói ra suy đoán của mình: “Người Vương Gia coi trọng lẽ nào cũng là Mục ca nhi sao?”
Một chữ “cũng” làm cho mọi người đều biết bà đã coi trọng Thẩm Mục.
Chiêu Nguyên Đế mím môi liếc Trịnh Hoàng Hậu một cái, ngay cả ông cũng không biết Trịnh Hoàng Hậu đã có nhân tuyển cho vị trí Phò Mã.
Tống Trì, Ngu Ninh Sơ và Tống Tương cũng không ngờ Trịnh Hoàng Hậu lại coi trọng Thẩm Mục.
Nhưng nghĩ lại công tử thế gia chưa thành thân ở Kinh Thành hiện nay quả thật không có người nào vượt qua được Thẩm Mục.
Tống Tương nóng nảy, tuy rằng nàng không muốn gả cho Nhị biểu ca nhưng tình cảm huynh muội của hai người là thật.
Tống Thấm rõ ràng không thích nàng mà nàng cũng không muốn Tống Thấm làm biểu tẩu của nàng.
Nhưng vào lúc này, Tống Trì mở miệng nói: “Hoàng Hậu lo lắng nhiều rồi.
A Tương cùng biểu đệ chỉ có tình cảm huynh muội cùng nhau lớn lên mà thôi.”
Trịnh Hoàng Hậu lập tức tìm cho mình bậc thang giả bộ cười nói: “Không phải Mục ca nhi sao.
Thật kỳ lạ, chẳng lẽ Kinh Thành còn có công tử thế gia nào ưu tú hơn Mục ca nhi?”
Đây được xem như là một bước đi tốt, chỉ cần Tống Trì hoặc Ngu Ninh Sơ trả lời qua loa một chút thì mọi chuyện liền qua đi.
Nhưng Tống Trì lại nghiêm mặt đáp: “Là ca ca, ta càng muốn tìm cho A Tương một phu quân tình đầu ý hợp.
Chỉ cần hắn thật lòng thì dù hắn có xuất thân thế gia hay không, có ưu tú hay không cũng không quan trọng.”
Tình đầu ý hợp, thật lòng…
Những từ này như hai con dao lần lượt đâm vào trái tim của Trịnh Hoàng Hậu.
Bà đã quen duy trì nụ cười trên mặt nhưng lúc này bà lại phải dùng toàn bộ khí lực toàn thân mới khống chế chính mình không nhìn Chiêu Nguyên Đế bên cạnh, cũng không nhìn Tống Trì người vừa cố ý đâm vào vết thương của bà.
Bà gả cho Thế Tử Vương Phủ trước kia cũng là Hoàng Đế hiện tại, gia thế hiển hách không ai sánh bằng nhưng kết quả thì sao, bà được cái gì?
Mọi người vì lý do khác nhau mà cùng trầm mặc, Tống Thấm đột nhiên mở miệng giống như đùa giỡn hỏi Tống Trì: “Thành thân xưa nay đều phải môn đăng hộ đối, yêu cầu của đại ca đưa ra cũng quá thấp đi.
Chẳng lẽ tùy tiện tìm đại một hàn môn tiến sĩ đưa tới đại ca cũng muốn gả Tương tỷ tỷ cho hắn sao?”
Tống Thấm cũng không rõ chuyện cũ của Chiêu Nguyên Đế và Thẩm Yên sâu đậm cỡ nào, nàng chỉ muốn châm chọc Tống Trì, châm chọc xuất thân của Ngu Ninh Sơ một chút mà thôi.
Lời ra khỏi miệng, Tống Thấm còn cho rằng câu hỏi của mình vô cùng khéo léo, nếu Tống Trì khen hàn môn tiến sĩ sẽ đắc tội muội muội, còn nếu hắn chê hàn môn tiến sĩ sẽ đắc tội thê tử.
Nhưng ngay khi nàng cười khanh khách chờ xem náo nhiệt thì Chiêu Nguyên Đế đột nhiên đặt mạnh chén rượu trên tay xuống, trầm mặt rời đi.
------oOo------