Lúc bọn họ đi ra từ Chùa Đại Minh đã là giữa trưa nắng nóng nhất trong ngày.
May mắn nơi này cách bờ phía bắc hồ Bắc Ngạn rất gần.
A Mặc vội vàng đánh xe đưa hai người đến bờ hồ, nơi đó đã có thuyền hoa Tống Trì thuê chờ sẵn.
Đó là một chiếc thuyền hoa một tầng được trang trí theo phong cách cổ kính, bên trong tiểu sảnh còn có phòng nghỉ nhỏ.
Tiểu sảnh bên ngoài có đầy đủ bàn uống trà, tủ sách, đàn, bàn cờ, bàn vẽ tranh viết chữ.
Nội thất bên trong thì lại được bố trí như khuê phòng của thiếu nữ.
Cả bên trong và bên ngoài đều có đặt các khối băng làm mát, trên cửa sổ có treo một tấm màn mỏng, không chỉ mát mẻ thông gió mà còn có thể ngăn chặn muỗi và tầm nhìn của du khách bên ngoài.
Người lái thuyền đã nhận được lệnh lái thuyền cập vào điểm xuống thuyền ở bờ bên kia rồi lập tức rời khỏi thuyền.
A Mặc sẽ là người lái thuyền, như vậy trên thuyền ngoài hai người bọn họ và A Mặc sẽ không có người khác.
“Đi từ sáng giờ chắc muội cũng mệt rồi, muội vào trong nghỉ chút đi.
Chiều nay, chúng ta sẽ ở lại chỗ này nên muội muốn ra ngoài ngắm cảnh hồ lúc nào cũng được.” Tống Trì ngồi xuống cái ghế trong tiểu sảnh nói với Ngu Ninh Sơ, người đang thời thời khắc khắc đề phòng hắn.
Ngu Ninh Sơ nhìn vào vai phải của hắn nói: “Huynh vào trong nghỉ đi.
Muội nằm sấp trên bàn trà một lát là được rồi.”
Tống Trì: “Nếu muội không muốn nghỉ ngơi thì qua đây ngồi chơi cờ với huynh đi.
Sau đó, chúng ta cùng nghiên cứu xem đặt cược cái gì thì được.”
Ngu Ninh Sơ nghe vậy lập tức đi vào nội thất.
Sau khi chốt cửa và thả rèm trúc xuống, Ngu Ninh Sơ mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Các bậc thang lên Chùa Đại Minh quá nhiều, hai lần đi lên đi xuống làm nàng thật sự mệt mỏi.
Nàng ngay cả xiêm y cũng chẳng buồn thay mà nằm dài lên giường nghỉ ngơi.
Đột nhiên, từ bên ngoài truyền đến tiếng đàn giai điệu nhẹ nhàng, thanh thoát như làn gió mát mẻ xua tan mệt mỏi cho người du khách.
Ngu Ninh Sơ sinh lòng tò mò lặng lẽ tiến đến cánh cửa nối với gian ngoài, xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài chỉ thấy Tống Trì ngồi nghiêng về phía nàng, tay phải khẽ buông thõng xuống, tay trái tùy ý gảy đàn.
Nàng phải công nhận rằng tướng mạo Tống Trì vô cùng anh tuấn.
Tuy rằng, hắn tập võ từ nhỏ nhưng toàn thân lại không có nửa điểm thô kệch hoặc thần thái nghiêm nghị thường có của người tập võ.
Lúc này, hắn ngồi đó tùy tiện gảy đàn lại mang khí chất của văn nhân, nho nhã tuấn dật làm cho người ta khó lòng đề phòng.
Ngu Ninh Sơ nhìn thoáng qua rồi lại sợ hắn phát hiện nên trở lại bên giường.
Thân thể mệt mỏi kết hợp với tiếng đàn lại nhẹ nhàng dễ nghe, Ngu Ninh Sơ bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này của nàng vô cùng yên ổn.
Chờ Ngu Ninh Sơ tỉnh lại thì mặt trời đã chuyển hẳn sang phía tây.
Tiếng đàn đã sớm ngừng lại, Ngu Ninh Sơ lặng lẽ xuống giường nhìn ra cửa xem Tống Trì đang làm cái gì.
Trong sảnh không có người, chiếc thuyền đang dừng lại giữa hồ.
Không hiểu sao Ngu Ninh Sơ lại thấy căng thẳng trong lòng.
Sau khi sửa sang lại búi tóc và xiêm y, nàng mới kéo cửa đi ra ngoài.
A Mặc đang ngồi ở mũi thuyền, nhìn thấy nàng đi ra lập tức đứng lên chỉ vào đuôi thuyền nói: “Quận vương đang câu cá ở bên kia ạ.”
Ngu Ninh Sơ liền đi về phía đó.
Lúc này, Tống Trì mặc cẩm bào màu trắng ngồi trên mặt đất, bên cạnh đặt một cái thùng gỗ.
Ngu Ninh Sơ đi qua nhìn vào trong thùng thấy đã có bốn năm con cá chép.
“Muội ngồi chỗ này ngắm cảnh hồ đi.
Muội ngủ cả buổi chiều nên chắc chưa kịp thưởng thức cảnh hồ ở đây đâu.” Tống Trì liếc mắt nhìn nàng rồi chỉ vào cái bồ đoàn mà hắn cố ý chuẩn bị cho nàng nói.
Ngu Ninh Sơ cũng cảm thấy nhàm chán, nàng kéo cái bồ đoàn ra xa hắn một chút rồi mới ngồi xuống.
Thuyền hoa đang dừng ở giữa hồ, xung quanh cũng không có chiếc thuyền nào khác.
Nhìn ra phía xa có thể thấy một hàng dương liễu trên bờ hồ và du khách đang qua lại ở phía xa xa.
Ánh chiều tà vẫn chói chang, chiếu xuống mặt hồ tạo nên một mảng sáng chói mắt.
Ngu Ninh Sơ đành phải nghiêng đầu qua liền đối diện với Tống Trì.
Nam nhân đang tắm mình trong ánh mặt trời, mặt mày điềm tĩnh giống như một vị thần.
Một làn gió hồ bất chợt thổi đến làm không khí càng thêm mát mẻ.
“Khi nào thì chúng ta trở về?” Ngu Ninh Sơ không muốn cùng hắn dùng cơm chiều ở bên ngoài.
“Muội chờ huynh câu thêm một con cá nữa đã.”
Ngu Ninh Sơ đành phải ngồi đó chờ hắn.
May mắn, khí trời mát mẻ nên việc chờ đợi cũng không khó chịu lắm.
Một lúc sau, một con cá chép béo cắn câu.
Tống Trì kéo cần câu lên, cởi móc câu bỏ cá vào thùng nước.
Sau đó, hắn lại nghiêng thùng về phía mặt hồ, mấy con cá chép đang nhảy nhót lập tức trở về hồ.
Tống Trì mang theo Ngu Ninh Sơ vào sảnh rồi phân phó A Mặc chèo thuyền vào bờ.
“Muội thích sống ở Kinh Thành hơn hay Dương Châu hơn?” Tống Trì rửa tay lau khô rồi ngồi xuống đối diện Ngu Ninh Sơ, rót trà cho nàng một cách thuần thục.
Ngu Ninh Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ không có trả lời hắn nhưng trong lòng nàng đã có đáp án.
Nàng thích Kinh Thành hơn, càng thích Tây viện ở Bình Tây Hầu phủ hơn.
Nơi đó có cữu phụ cữu mẫu, biểu ca quan tâm nàng, có biểu tỷ thích mang nàng đi du ngoạn xung quanh.
Mà Dương Châu lại không có gì đáng để nàng lưu luyến.
Năm nàng bảy tuổi, mẫu thân bị bệnh qua đời.
Chuyện lúc còn nhỏ, Ngu Ninh Sơ hầu như không còn nhớ gì cả, nàng chỉ nhớ đến sự lạnh lùng của Ngu Thượng và Trần thị.
“Còn huynh thì sao?” Ngu Ninh Sơ hỏi ngược lại.
Tống Trì trả lời lấp lửng: “Huynh thích cả hai, bao gồm cả đại mạc Tây Bắc hoang vắng.”
Ngu Ninh Sơ chưa từng đi qua đại mạc Tây Bắc nhưng nàng cũng nghe qua một số nơi có phong cảnh đẹp ở đó.
Tống Trì biết đánh đàn vẽ tranh, là người phong nhã nên hắn thích những nơi đó là chuyện bình thường.
Hai người cứ ta một câu ngươi một câu vừa trò chuyện vừa ngắm cảnh hồ được một lúc thì thuyền cũng đến bờ.
Sau khi xuống thuyền lớn, Tống Trì lại dẫn nàng lên một chiếc thuyền nhỏ hơn, chạy dọc theo dòng sông đi về phía trước là có thể trở lại thành Dương Châu.
Trong thuyền đã chuẩn bị xong cơm tối còn nóng hôi hổi vừa được lấy ra từ trong hộp đựng thức ăn.
Bên ngoài màn đêm lặng lẽ buông xuống, trong mui thuyền treo đèn hoa đăng, ban đêm đi du ngoạn bằng thuyền lại mang lại một quang cảnh hoàn toàn khác.
Cảnh đẹp như vậy, Ngu Ninh Sơ cũng không thèm so đo với Tống Trì vì hắn cố ý an bài về muộn.
“Muội muốn lên bờ đi dạo không?” Thấy nàng nhìn chằm chằm vào bờ, Tống Trì lên tiếng hỏi.
Ngu Ninh Sơ lắc đầu.
Tuy rằng trên đường không có ai nhận ra nàng nhưng Tống Trì lại khác, hắn dẫn binh đi bắt người ở thành Dương Châu trong mấy ngày qua nên có thể sẽ có người nhận ra hắn, như vậy thì không tốt chút nào.
“Huynh nhớ muội từng nói sau này muốn gả cho một văn nhân, vì sao muội lại nói vậy?” Tống Trì bỗng nhiên hỏi.
Lời kia là Ngu Ninh Sơ nói với biểu tỷ Thẩm Minh Lam vô tình bị Tống Trì nghe thấy.
Nàng liếc mắt nhìn hắn rồi im lặng cự tuyệt trả lời.
Tống Trì liền suy đoán: “Có phải là do lần trước muội suýt chút nữa phải gả cho một võ tướng tính tình tàn bạo nên muội mới cảm thấy văn nhân ôn nhu hơn, sẽ không động thủ với nữ nhân.
Có phải muội nghĩ vậy không?”
Ngu Ninh Sơ lại giống như không hề nghe thấy hắn nói mà chuyên tâm ngắm cảnh bên ngoài.
Tống Trì uống một ngụm trà cười nói: “Vậy là biểu muội có thành kiến với võ tướng rồi.
Theo huynh thấy văn nhân chưa chắc ai cũng ôn nhu, mà người tập võ chưa chắc đều là người thô lỗ.
Nếu gặp nguy hiểm thì võ phu càng đáng tin cậy hơn nhiều.”
Ngu Ninh Sơ chỉ mong sao thuyền nhanh chóng cập bến.
Khi Tống Trì ở chung một chỗ với các biểu ca, biểu tỷ khác thì hắn là người tích chữ như vàng còn mỗi lần hắn ở một mình với nàng lại nói luyên thuyên không ngừng.
Trong sự mong đợi của nàng, con thuyền cuối cùng cũng cập bến.
Xe ngựa đang chờ ở trên bờ, Ngu Ninh Sơ vội vàng lên xe ngựa.
Sau đó, Tống Trì cũng bước lên ngồi xuống bên cạnh nàng nói: “Một khắc đồng hồ nữa là chúng ta có thể về đến Ngu trạch.”
Ngu Ninh Sơ thở phào nhẹ nhõm, nàng cố gắng nhịn hắn thêm một khắc nữa là được.
Tống Trì cầm lấy quạt gấp, một bên nhẹ nhàng quạt gió cho nàng một bên tiếp tục bắt chuyện: “Huynh thấy muội tính dẫn theo bá phụ bị bệnh và hai huynh muội kia vào Kinh, muội tính an bài cho bọn họ ở chỗ khác sao?”
Ngu Ninh Sơ gật đầu.
Tống Trì: “Vậy muội tính sống ở đâu?”
Ngu Ninh Sơ rũ mi mắt nói: “Phụ thân bệnh nặng, muội thân là trưởng nữ thì tất nhiên phải đi cùng để chiếu cố cho ông.”
Tống Trì nở nụ cười: “Như vậy cũng tốt.
Huynh cũng không muốn muội tiếp tục ở lại Hầu phủ, huynh thấy lão Tứ vẫn chưa hết hy vọng với muội đâu.”
Ngu Ninh Sơ không hiểu ý của hắn nhưng nàng vẫn lên tiếng thanh minh cho mình: “Muội cũng chưa từng trêu chọc hắn, cho dù muội tiếp tục ở lại đó thì cũng sẽ không phát sinh bất kỳ quan hệ gì với hắn cả.”
Tống Trì: “Huynh tin muội nhưng huynh không tin lão Tứ.”
Không biết từ lúc nào, hắn đã di chuyển đến bên cạnh nàng, đầu gối hai người như sắp chạm vào nhau.
Ngu Ninh Sơ lui vào trong góc.
Lúc lên xe nàng đã cố ý ngồi ở góc bên phải, như vậy thì Tống Trì chỉ có thể ngồi ở bên trái nàng.
Nếu hắn có hành động gì thì cũng bị tay phải cản trở.
Tống Trì buông quạt gấp xuống nhưng vẫn cầm ở tay trái, lúc thì mở ra lúc lại khép lại, thanh âm lạch cạch khiến Ngu Ninh Sơ vừa phiền lòng vừa rối loạn.
Không biết qua bao lâu, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm trầm thấp của hắn: “Chờ muội mười bảy tuổi mà huynh vẫn sống tốt thì huynh sẽ phái người đến cầu thân muội.
Trước đó nếu Tam phu nhân có tìm cho muội một văn nhân ôn nhu, tướng mạo tuấn tú thì muội tính thế nào?”
Trái tim Ngu Ninh Sơ nhất thời càng rối loạn hơn.
Từ ngày đến Kinh Thành đến bây giờ, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn gả cho Tống Trì.
Tống Trì vốn không phải là người thích hợp với nàng.
Hơn nữa, hắn còn gia nhập Cẩm Y Vệ, trung thần hay gian thần còn chưa rõ ràng.
Nếu Ngu Ninh Sơ có sự lựa chọn thì nàng tuyệt đối không đáp ứng lời cầu thân của Tống Trì.
Nếu không phải Tống Trì cứ dây dưa với nàng thì nàng nhất định sẽ nghe theo ý của cữu phụ cữu mẫu.
Hơn nữa, nàng và Tống Trì đã có tiếp xúc da thịt.
Mặc dù, Ngu Ninh Sơ không thể gả cho người khác nữa nhưng lúc này nàng cũng không thể nào nói với Tống Trì rằng nàng sẽ chờ hắn đến cầu thân.
Lòng tự trọng của nàng không cho phép nàng nói như thế, nàng cũng không muốn Tống Trì được đắc ý.
Tống Trì đặt chiếc quạt sang một bên xoay người nhìn về phía nàng nói: “Muội không muốn gả cho huynh hay là muội vẫn chưa biết trả lời huynh như thế nào?”
Ngu Ninh Sơ cảnh giác rụt lại, bả vai nàng nép vào thành xe nhìn hắn đầy khẩn trương nói: “Muội còn chưa suy nghĩ kỹ, huynh…”
Trong hai đáp án mà hắn vừa đưa ra, nàng đã lựa chọn đáp án dễ dàng lấy lòng hắn hơn nhưng chưa để Ngu Ninh Sơ nói xong thì Tống Trì đột nhiên đè xuống.
Hắn dùng thân thể dồn nàng vào góc xe, tay trái ngang ngược ôm lấy eo nàng, tay phải hắn nâng mặt nàng lên hôn xuống mặc cho Ngu Ninh Sơ có đưa tay đẩy hắn như thế nào thì hắn cũng không chịu buông ra.
Ngu Ninh Sơ liền thành một con cá cắn câu, chỉ có thể giãy dụa dưới bờ vai rộng lớn của hắn.
Xe ngựa chạy dọc theo đường đá xanh bên đường, thỉnh thoảng sẽ bị xóc nảy nhưng không ai có thể nhìn thấy bên trong góc xe, dưới thân nam nhân thân hình thon dài còn đè một cô nương mảnh khảnh nhu nhược.
“Quận vương, chúng ta đi hết ngã rẽ phía trước là tới rồi ạ.”
A Mặc cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ tận tâm nhắc nhở.
Tiếng nhắc nhở này vẫn có tác dụng, rốt cuộc Tống Trì cũng chịu lui ra khỏi miệng nàng, hắn chỉ nhẹ nhàng mút môi nàng rồi thuận tiện lấy đi nước mắt rơi xuống khóe môi của nàng.
“Muội đừng khóc nữa, chờ chúng ta thành thân thì sớm muộn gì muội cũng phải quen với việc này thôi.” Tống Trì vừa nói vừa hôn lên mắt nàng, cằm nàng.
Ngu Ninh Sơ cự tuyệt cũng vô dụng.
Nàng cũng không trốn, chỉ nhắm mắt nói: “Ta thà làm lão nương cả đời cũng sẽ không gả cho loại người như ngươi.”
Tống Trì tựa như không nghe thấy lời nàng, thấp giọng nói ra ý nghĩ của mình: “Lần này trở về Kinh, huynh sẽ rất bận không thể phân tâm lo lắng cho muội được.
Huynh cũng không muốn khi dễ muội nhưng huynh muốn lấy được tín vật của muội thì huynh mới có thể an tâm được.”
“A Vu.
Huynh biết lấy tính cách của muội khi đã từng thân mật như vậy với huynh thì muội nhất định sẽ không gả cho người khác nữa.
Có đúng như vậy không?”
Hắn nâng gáy của nàng lên, một tay giữ cổ áo bên trái của nàng cởi xuống.
Ban ngày, hắn ngụy trang cho mình thành quân tử
Tất cả ngụy trang của hắn trong ngày hôm nay được dỡ bỏ toàn bộ trong giờ phút này.
Ngu Ninh Sơ nghĩ hắn chắc chắn không thật sự thích nàng, hắn chỉ muốn khi dễ nàng mà thôi.
Ngu Ninh Sơ một tay nắm lấy thành xe, một tay nắm chặt y bào của hắn.
Xe ngựa rẽ, bánh xe phát ra tiếng ma sát hơi chói tai.
Tống Trì ngồi thẳng, động tác nhẹ nhàng kéo nửa bên xiêm y cho nàng lại.
Mặt nàng nghiêng qua một bên, trên mặt đầy nước mắt.
Tống Trì lấy khăn ra lau cho nàng: “Muội mà khóc nữa thì Hạnh Hoa sẽ nghi ngờ đấy.”
Ngay khi xe ngựa muốn dừng lại, Ngu Ninh Sơ một tay đè khăn tay lại, một tay đột nhiên đánh mạnh vào mặt hắn, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng.
------oOo------