Cảnh Xuân Tươi Đẹp FULL


Mùng một tháng Tư, Hộ Quốc Công Phủ tổ chức bữa tiệc mừng tuổi đơn giản cho nữ nhi Ích tỷ nhi của Thẩm Trác, chỉ mời một nhà ba người Thẩm Minh Lam Tào Kiên, huynh muội Tống Trì Tống Tương và biểu cô nương Ngu Ninh Sơ, những thân giao quan trường khác đều không mời.
Vào tháng Giêng, Hàn Cẩm Tranh đã được đưa trở về từ thôn trang, thân gầy như cây gậy trúc.

Hơn hai tháng qua, nàng được trượng phu và nữ nhi chăm sóc đã khôi phục được dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn trước kia, chỉ là nét mặt càng thêm phần điềm tĩnh hơn trước.

Nàng mỉm cười dịu dàng đứng bên cạnh Thẩm Trác, nếu không cần thiết nàng sẽ không nói nhiều.
Tiểu thọ tinh Ích tỷ nhi đã biết đi, còn có thể gọi thúc thúc cô cô rất là đáng yêu.

Ngu Ninh Sơ và các huynh đệ tỷ muội đều tặng lễ vật cho bé.
Về phần mẫu thân của Thẩm Trác là Hàn thị cũng không lộ diện.

Từ lúc bà đến thôn trang liền ngã bệnh, đến lúc trở về cũng nằm liệt giường.

Thẩm Trác đã mời lang trung đến khám nhưng lang trung cũng nói thân thể bà không có bệnh gì lớn chỉ là tâm bệnh mãi không khá hơn được.
Ngu Ninh Sơ nghĩ đến ánh mắt kiêu căng của Hàn thị trước kia, người kiêu ngạo như vậy hơn nửa đời người đột nhiên phụ mẫu gặp phải biến cố bị chém cả nhà mà bên cạnh lại không có trượng phu an ủi, không có nhi nữ bầu bạn sẽ rất khó vực dậy được.

Không phải ai cũng có thể suy nghĩ được như Hàn Cẩm Tranh.
Ngày mùng ba, cuối cùng Tam phu nhân và Thẩm Dật cũng mang được quan tài của Thẩm thị trở về Kinh Thành.
Từ trước khi bọn họ xuất phát, Thẩm Nhị gia và Thẩm Tam gia đã thay bà chọn một chỗ phong thủy tốt trong mộ địa Thẩm gia.

Bọn họ cũng đã viết thư xin ý kiến của Hộ Quốc Công ở biên cương xa xôi.

Vì chuyện dời mộ cho Thẩm thị là khẩu dụ của Chiêu Nguyên Đế cho Thẩm gia, Hộ Quốc Công cũng biết rõ Thẩm thị chịu nhiều ủy khuất nên rất thương tiếc ủng hộ bà dời mộ.

Thái phu nhân mặc dù trong lòng vạn lần không muốn nhưng không thể làm được gì, chỉ có thể nhìn hai nhi tử vì chuyện của Thẩm thị bận rộn tới lui.
Thẩm thị đã hạ táng được mười năm, hồng nhan sớm đã thành bộ xương khô nên quan tài cũng không tản ra mùi gì lạ.
Hộ Quốc Công Phủ cho dựng linh lều để người thân và bằng hữu tới bái tế.
Ngu Ninh Sơ mặc một thân hiếu y quỳ gối trước quan tài của mẫu thân.

Mỗi lần nghĩ đến mẫu thân khi còn sống phải chịu ủy khuất, phải cùng người không thích sinh nữ nhi, Ngu Ninh Sơ liền không nhịn được rơi lệ.
Thẩm Tam gia canh giữ trước quan tài của muội muội cũng rơi nước mắt giống chất nữ.
Bảy ngày sau, Thẩm thị một lần nữa được hạ táng.

Kinh Thành cũng vì việc này lại tiếp tục nghị luận về mối quan hệ giữa Chiêu Nguyên Đế, Thẩm thị cùng Trịnh Hoàng Hậu.
Ngu Ninh Sơ vẫn luôn ở nhà nên không nghe được những nghị luận kia, hạ nhân trong nhà cũng sẽ không cố ý chạy tới nói cho nàng biết để nàng khó chịu.
Ngày mười tám tháng Tư, Thẩm Minh Lam và Tống Tương cùng nhau đến ngõ Tứ Tỉnh.
Cách ngày hạ táng Thẩm thị đã qua mấy ngày, Ngu Ninh Sơ đã có thể nói cười vui vẻ với các tỷ muội tốt.
Thấy nàng như vậy, Thẩm Minh Lam và Tống Tương đều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Thẩm Minh Lam mới nói: “A Vu, cuối tháng này Tứ ca sẽ khởi hành đi biên quan.

Trước khi đi, hắn muốn tất cả huynh đệ tỷ muội chúng ta cùng nhau tụ tập một bữa, ngày mốt là thời gian mọi người đều rảnh rỗi nên chúng ta tính đi Hương Sơn du ngoạn.

Mọi người đều đã đáp ứng rồi, ngay cả Đại ca và Đại tẩu cũng sẽ mang theo Ích tỷ nhi đi cùng, bây giờ chỉ còn thiếu mỗi mình muội, muội cảm thấy thế nào?”
Cuối cùng thì Thẩm Trác cũng đã …
Ngu Ninh Sơ do dự một lát rồi đáp ứng đi cùng mọi người.
Nàng tin tưởng Tống thị đã giải thích rõ ràng với Thẩm Khoát, Thẩm Khoát lại sắp phải đi xa.

Nể tình huynh muội bọn họ Ngu Ninh Sơ cũng muốn đi cùng mọi người vui chơi tận hứng một lần.
Đảo mắt đã đến ngày hai mươi, Ngu Ninh Sơ ở nhà chuẩn bị xong chỉ chờ biểu tỷ và tỷ phu đến đón nàng.

Ngày đó, Thẩm Minh Lam đã nói trước với nàng, hai tỷ muội các nàng sẽ ngồi chung một xe ngựa còn Tào Kiên thì cưỡi ngựa đi cùng.
“Cô nương, biểu cô nương bọn họ đến rồi ạ.” Tiểu nha hoàn tiến vào thông cáo.
Ngu Ninh Sơ đi ra ngoài họp mặt với bọn họ.

Bởi vì, biểu tỷ có mang theo nha hoàn và nhũ mẫu đi cùng mà nàng cũng không cần nha hoàn hầu hạ nên nàng để Vi Vũ và Hạnh Hoa lưu lại trong nhà.
Chào hỏi Tào Kiên xong, Ngu Ninh Sơ leo lên xe ngựa.
Trong xe, Thẩm Minh Lam đang ngồi ở chủ vị, nhũ mẫu ôm Đôn ca nhi ngồi ở một bên, nha hoàn Phương Thảo quỳ gối dưới chân nhũ mẫu để tùy thời ứng phó.
May mắn xe ngựa Ninh Quốc Công Phủ đủ rộng, bốn người ngồi ở bên trong cũng không chật chội lắm.
Chờ Ngu Ninh Sơ ngồi xuống, Thẩm Minh Lam liền bảo xa phu xuất phát, mọi người đi cửa ngoại thành hội hợp lại.
Ngu Ninh Sơ đưa tay đón Đôn ca nhi sáu tháng tuổi được nuôi trắng trẻo mập mạp vào trong ngực mình.

Mỗi ngày, nàng vẫn kiên trì luyện thương nhưng ôm tiểu tử kia được một lúc mà cánh tay đã mỏi nhừ.
Nhũ mẫu cười tủm tỉm đón lấy Đôn ca nhi.
Thẩm Minh Lam chê cười Ngu Ninh Sơ nói: “Hiện tại, muội đã biết mang hài tử mệt mỏi thế nào chưa, tỷ chỉ muốn đi một mình cho thoải mái.

Nếu không phải tỷ phu muội cứ lải nhải bên tai tỷ, hắn lại nói Đại ca Đại tẩu cũng mang Ích tỷ nhi theo bảo tỷ mang Đôn ca nhi ra ngoài cho tụi nhỏ gặp mặt.

Ai… hài tử còn nhỏ thì biết cái gì chứ.”
Lúc nàng nói chuyện, Đôn ca nhi ghé vào vai nhũ mẫu mở to đôi mắt láo liên nhìn phủ đệ, nhìn bóng người lướt qua trên đường.
Tào Kiên còn bẻ một cành liễu trên đường đưa vào từ cửa sổ cho Đôn ca nhi chơi.
Chờ Tào Kiên cưỡi ngựa rời đi, Ngu Ninh Sơ mới thấp giọng nói với biểu tỷ: “Muội thấy tỷ phu còn thích Đôn ca nhi hơn so với tỷ.

Sau này, tỷ phu chắc chắn là một phụ thân tốt giống như cữu cữu.”
Bản thân nàng không được phụ thân yêu thương nên Ngu Ninh Sơ vẫn rất kính trọng ba người cữu cữu của Thẩm gia, bao gồm cả người mới làm phụ thân là tỷ phu.
Thẩm Minh Lam hừ nói: “Hiện tại muội khen hắn e là còn quá sớm, tỷ nghe nói nam hài tử càng lớn càng nghịch ngợm.

Muội xem Nhị ca, Tứ ca bị Nhị bá phụ đánh còn ít sao, ai biết tỷ phu của muội tương lai sẽ thế nào.”
Nàng vừa nói xong, Đôn ca nhi nắm cành liễu trong tay lắc qua lắc lại đột nhiên quét thẳng vào mặt Thẩm Minh Lam.
Thẩm Minh Lam trợn to hai mắt, Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu cười.
Xe ngựa ra khỏi cổng thành.
Tào Kiên ở bên ngoài nói: “Điện Hạ cùng Công Chúa đã đến rồi.”
Thẩm Minh Lam thò đầu ra ngoài, vừa vặn đối mặt với Tống Tương cũng thò đầu ra.

Hai tỷ muội nhìn thấy nhau, Tống Tương rụt đầu lại, sau một khắc liền từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Nàng chạy đến trước xe ngựa Ninh Quốc Công Phủ, Tống Tương vừa muốn đi lên nhưng thấy bên trong chen chúc nhiều người liền thay đổi chủ ý gọi Thẩm Minh Lam và Ngu Ninh Sơ đi về phía xe ngựa của nàng.
Thẩm Minh Lam có chút lo lắng cho đứa nhỏ.
Nhũ mẫu cười nói: “Phu nhân cứ đi đi, nô tỳ cùng Phương Thảo sẽ trông coi thiếu gia cẩn thận.”
Thẩm Minh Lam nhìn về phía Đôn ca nhi, tiểu tử kia còn đang đưa ót về phía nàng, ánh mắt nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Minh Lam liền gọi Ngu Ninh Sơ xuống xe.
Ngu Ninh Sơ cầm lấy mũ trùm đội lên đầu.
Tống Tương cười nói: “Xe ngựa của tỷ ở ngay bên cạnh, cách có vài bước chân.

A Vu sợ phơi nắng đến vậy sao?”
Ngu Ninh Sơ không phải sợ phơi nắng, nàng sợ Tống Trì nhìn nàng mà nàng không cẩn thận lộ ra dấu vết gì.

Cho dù, Tống thị ép nàng lựa chọn hay do lời nói của Tống Trì nói vào tai nàng đêm tuyết rơi kia đều làm cho Ngu Ninh Sơ không cách nào đối mặt với Tống Trì như không có chuyện gì xảy ra được.
Trong ánh mắt mập mờ của Tống Tương và Thẩm Minh Lam, Ngu Ninh Sơ vẫn kiên trì đội mũ trùm rồi mới xuống xe ngựa.
Xe ngựa Đoan Vương Phủ nằm ngay ở phía đối diện.

Bên cạnh xe ngựa, Tống Trì một thân cẩm bào màu xanh ngọc cưỡi trên ngựa mỉm cười với ba nữ nhân đang đi tới.
Dù đeo mạng che mặt, Ngu Ninh Sơ cũng không nhìn vào hắn, ánh mắt nàng đụng phải bụng ngựa liền thu về.
Tống Trì cũng mãi đến khi nàng lên xe mới liếc mắt nhìn về phía nàng.
Đợi một lát, đám người Thẩm Trác cũng đến.

Hàn Cẩm Tranh cùng đứa nhỏ ngồi ở trong xe, Thẩm Trác, Thẩm Mục, Thẩm Dật và Thẩm Khoát mỗi người cưỡi một con tuấn mã đi tới.
Ba đội nhân mã tụ tập đông đủ cùng nhau đi về phía Hương Sơn.
Lúc này trời vẫn còn sớm, ánh mặt trời dịu nhẹ không thiêu đốt người, Tống Tương vén rèm ra hai bên hướng mặt ra ngoài nói với Thẩm Mục, Thẩm Dật, Thẩm Khoát cách đó không xa: “Nhị biểu ca, Tam biểu ca, Tứ biểu ca, muội nghe cô cô nói gần đây bà mối đến làm mai cho các huynh xếp thành đội rồi, cửa Hộ Quốc Công cũng sắp bị bọn họ giẫm nát rồi, có phải thật hay không? Ai trong các huynh được nhiều người để ý nhất vậy?”
Thẩm Mục cười đến phong lưu: “Đương nhiên là ta rồi.

A Tương, muội phải coi chừng đó, đừng chờ đến lúc chúng ta đều cưới thê rồi mà muội vẫn chưa gả được ra ngoài nha.”
Thẩm Dật mỉm cười không nói, Thẩm Khoát thì nhìn vào trong xe nhưng đáng tiếc Ngu Ninh Sơ ngồi ở giữa Thẩm Minh Lam và Tống Tương, vả lại muội ấy ngồi đoan đoan chính chính không cho hắn nhìn thấy.
Thấy Tống Tương trêu chọc ca ca nhà mình, Thẩm Minh Lam liền hỏi Tống Trì: “Trì biểu ca, muội thấy bà mối đến chỗ huynh cũng nhiều, huynh tính khi nào thì chọn đại tẩu cho A Tương đây?”
Tống Trì cười nói: “Để biểu đệ bọn họ chọn trước đi, huynh không vội.”
Tống Tương, Thẩm Minh Lam nháy mắt với nhau.

Bọn họ đều cảm thấy Tống Trì ngụy trang quá giỏi, rõ ràng huynh ấy đã có người trong lòng nhưng vẫn không chịu nói cho các nàng biết.

Nếu không các nàng cũng có thể nghĩ biện pháp giúp huynh ấy rồi.
Ngu Ninh Sơ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, làm như hết thảy mọi chuyện đều không liên quan đến nàng.
Sau khi Đôn ca nhi ngủ được một giấc thì bọn họ cũng đến Hương Sơn.
Thẩm Minh Lam, Hàn Cẩm Tranh đều chuẩn bị xe gỗ nhỏ cho bọn nhỏ ngồi, trên xe còn có mái che nắng để phòng ngừa khuôn mặt mềm mại của bọn nhỏ bị phơi nắng.
Hương Sơn có rất nhiều đỉnh núi, mỗi đỉnh núi đều có phong cảnh riêng.

Hôm nay, bọn họ muốn lên đỉnh Quan Vân Phong để săn bắn.

Trên núi cây cổ thụ tươi tốt, dưới chân núi hoa đào, hải đường, hoa mai và các loại cây hoa khác đua nhau nở rộ.

Phu thê Thẩm Trác và Hàn Cẩm Tranh, Tào Kiên và Thẩm Minh Lam trực tiếp mang theo hài tử đi ngắm hoa, số người còn lại thì đi leo núi săn bắn.
Ngu Ninh Sơ bị Tống Tương kéo đi, Thẩm Minh Lam cũng muốn đi theo nhưng để một mình Hàn Cẩm Tranh lại thì ngại.
“Nếu Minh Lam muốn đi thì đi đi, để Đôn ca nhi đó tẩu trông cho.” Hàn Cẩm Tranh săn sóc nói, nàng biết Thẩm Minh Lam thích tụ tập với Tống Tương và Ngu Ninh Sơ.
Thấy nàng như vậy, Thẩm Minh Lam càng ngại hơn, nàng đi tới ngồi xuống bên cạnh Hàn Cẩm Tranh ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Muội cũng muốn lắm nhưng không đi được.

Trước kia, sức khỏe muội đã không bằng hai người họ, sau khi sinh tiểu tử này thì ngày càng tệ hơn.

Hơn nữa, Quan Vân Phong cao như vậy muội cũng không thể bò lên được.

Đúng rồi Đại tẩu, Ích tỷ nhi bao nhiêu tuổi bắt đầu đút cháo vậy?”
Hai người liền bắt đầu thảo luận chuyện nuôi hài tử.
Trên đường núi, Ngu Ninh Sơ cầm cung tiễn mà Tống Tương chuẩn bị cho nàng.

Phía trước là hai huynh đệ Thẩm Mục và Thẩm Khoát, phía sau là Tống Trì và Thẩm Dật.

Giữa rừng cây cối rậm rạp, người đi đường lại thưa thớt, Ngu Ninh Sơ không có lý do gì để tiếp tục đội mũ trùm nữa.
“Biểu tỷ, muội không biết bắn tên hay là để muội trở về đi?” Ngu Ninh Sơ vẫn chưa từ bỏ ý định trở về trước.
Tống Tương nhìn xuống chân núi, cười nói: “Người ta đều có đôi có cặp, muội xuống dưới làm gì? Còn nữa, tiễn pháp của muội là do tự tay tỷ dạy, lâu rồi không luyện hôm nay chúng ta xem thành quả như thế nào đi.”
Ngu Ninh Sơ nói không lại nàng, dư quang thấy Tống Trì giống như đang nhìn bên này vội vàng quay đầu đi vừa vặn đối mặt với ánh mắt phức tạp của Thẩm Khoát đang quay đầu lại nhìn nàng.
Ngu Ninh Sơ: …
Trong đầu nàng lại nhớ lại hình ảnh Tống thị vươn ngón cái cùng bốn ngón tay ra với nàng.
Đi một đoạn đường núi, bậc thang phía trước chậm rãi biến mất chỉ còn lại một con đường nhỏ mà thợ săn thường xuyên ra vào giẫm đạp tạo thành.
Thẩm Mục, Thẩm Khoát dẫn đầu đi trước.

Bọn họ không chọn đi con đường kia mà chọn lối rẽ vào sâu trong rừng rậm.
“Chúng ta nhiều người như vậy, tiếng bước chân ồn ào dễ dàng kinh động đến con mồi, hay là chúng ta chia tổ hành động đi?” Thẩm Dật đề nghị.
Thẩm Khoát là người đầu tiên cự tuyệt: “Đệ sắp phải rời Kinh rồi, muốn tụ tập với các huynh muội cùng nhau săn bắn.

Nếu không một mình đệ đi cũng được cần gì phải gọi các huynh đến làm gì?”
Hắn muốn ở trước mặt A Vu biểu muội đại triển thần uy, nếu như chia tổ hành động thì A Vu biểu muội chắc chắn sẽ không muốn cùng tổ với hắn.

Làm sao hắn có thể khiến muội ấy thay đổi cách nhìn về hắn đây?
Thẩm Mục giáo huấn đệ đệ: “Sao đệ lại nói chuyện như vậy với Tam ca?”
Thẩm Khoát mím môi, áy náy gật đầu với Thẩm Dật.
Thẩm Dật ít nhiều cũng nhìn ra tâm tư của vị đường đệ này, nghĩ đến thiếu niên lang sắp phải rời Kinh nên hắn cũng không thèm so đo.
Chia tổ không thành, mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên, Thẩm Mục đi ở phía trước giơ tay lên ý bảo mọi người dừng lại.
Ngu Ninh Sơ theo ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, ánh mắt nhìn nhìn quanh từng hàng cây bụi cỏ vẫn không phát hiện con mồi.
Lúc này, phía sau truyền đến thanh âm ngắn gọn của Tống Trì: “Đó là chim gõ kiến.”
Ngu Ninh Sơ: …
Chim gõ kiến cũng là con mồi?
Nghĩ như vậy, nàng liền nhìn lên thân cây du cổ thụ ở phía trước liền phát hiện một con chim gõ kiến lông lưng màu đen, cách bên này khoảng ba trượng.

Chim gõ kiến đang quay lưng lại với họ, cái mỏ liên tục gõ vào thân cây khiến nó không nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ.
Thẩm Khoát giọng điệu đầy ghét bỏ nói: “Chim gõ kiến thì có cái gì để săn?”
Đừng nói chim gõ kiến mà ngay cả gà rừng thỏ rừng hắn cũng chướng mắt.

Chỉ có săn hồ ly, heo rừng mới thể hiện được bản lĩnh của hắn.
Thẩm Mục thật muốn gõ đầu đệ đệ một cái, hồ ly heo rừng dễ tìm như vậy sao? Muốn biểu hiện trước mặt biểu muội thì phải biết nắm bắt tất cả cơ hội.

Tuy rằng, hắn cảm thấy thích hay không thích không liên quan đến những thứ này, cho dù đệ đệ có bắn được Phượng Hoàng cũng chưa chắc A Vu biểu muội đã nguyện ý gả cho hắn.
Đương nhiên, hắn thân là ca ca không thể nào đả kích đệ đệ quá mức được.
“Đệ thử trước đi, nếu đệ bắn trúng thì huynh sẽ không chú ý đến chim nữa.” Thẩm Mục khiêu khích đệ đệ nói.
Thẩm Khoát hậm hực, quay đầu nhìn Ngu Ninh Sơ rồi mới bắt đầu rút tên cài cung.
Ngay khi hắn chuẩn bị bắn tên, con chim gõ kiến màu đen đột nhiên vỗ cánh bay về phía ngọn cây.
– Bên trái!
Theo hai tiếng của Thẩm Khoát, mũi tên sắc bén gào thét mà ra chuẩn xác bắn trúng cánh trái của chim gõ kiến, cũng chứng minh cho mọi người thấy chức Võ Trạng Nguyên của hắn giành được danh xứng với thực mà không phải Chiêu Nguyên Đế thiên vị chất tử.
Mặc dù hắn không để chim gõ kiến vào mắt nhưng việc bắn trúng mục tiêu cũng làm Thẩm Khoát khó nén hưng phấn nhìn Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ khách khí nói: “Tứ biểu ca tiễn pháp tốt.”
Hai mắt Thẩm Khoát sáng rực.
Thẩm Dật sợ đường đệ lại dâng lên hy vọng không nên có mà tiếp tục dây dưa với biểu muội nên hắn nhìn chằm chằm ngọn cây du cổ thụ mà chim gõ kiến vừa đứng cười nói với Ngu Ninh Sơ: “A Vu A Tương, Tam biểu ca mời các muội ăn quả du.”
Trên ngọn cây du kia là một chùm quả du màu xanh nhạt, khác biệt hoàn toàn với màu xanh biếc của lá cây.
Thẩm Dật vừa nói xong mũi tên đã bắn ra ngoài, chỉ nghe một tiếng rắc rắc giòn vang lên, một nhánh cây nhỏ trên ngọn bị cắt đứt nghiêng ngả rơi xuống nhưng bị các cành cây khác cản lại.
Thẩm Dật: …
Thẩm Mục cười phá lên, giơ cung nói: “Chờ quả du của Tam biểu ca các muội rơi xuống chắc Đôn ca nhi biết chạy luôn rồi.

Nhìn Nhị biểu ca này.”
Thẩm Mục nhắm ngay vào một cành cây nhỏ bên ngoài, thành công bắn hạ một chùm quả du rơi xuống.
Cho dù quả du có rơi xuống hay không thì Thẩm Dật và Thẩm Mục vừa ra tay đã đem uy lực mũi tên của Thẩm Khoát giảm xuống triệt để.
Thẩm Khoát tức giận đến mức trợn tròn mắt.
Tống Tương giống như xem kịch hỏi Tống Trì: “Ca ca, huynh đệ bọn họ đều ra tay rồi, huynh không muốn thử sao?”
Tống Trì cười nói: “Huynh không thích ăn quả du.”
Thẩm Khoát nghe xong liền không còn oán trách vị biểu ca này, ánh mắt như đao nhìn về phía hai người Thẩm Dật và Thẩm Mục.

Biểu ca cùng hắn từ nhỏ đến lớn mà đối với hắn không tốt bằng biểu ca nửa đường tới đây.
Để vãn hồi sự nổi tiếng của mình, kế tiếp mỗi lần gặp phải con mồi Thẩm Khoát đều dành bắn trước.
Tống Tương tức giận nói: “Hay chúng ta cứ chia tổ đi săn đi, chứ cứ như thế này con mồi đều bị Tứ biểu ca bắn hết thì muội và A Vu bắn cái gì?”
Thẩm Khoát: “… Chia tổ cũng được, chúng ta rút thăm đi.

“Có lẽ vận khí tốt, hắn có thể rút trúng cùng tổ với biểu muội A Vu.
Thẩm Dật lại nói: “Giữa rừng núi hoang dã lấy đâu ra giấy mà rút thăm.

Không cần phiền toái như vậy, ta cùng Trì biểu ca bồi A Tương và A Vu săn bắn, hướng dẫn bọn họ săn bắn là chính.

Nhị ca và Tứ đệ cứ việc đi về phía trước, bữa trưa hôm nay liền trông cậy cả vào hai người đấy.”
Thẩm Khoát không muốn nhưng bị Thẩm Mục cứng rắn kéo đi.
Khi hai người đi được một đoạn xa, Thẩm Khoát dùng sức hất văng cánh tay huynh trưởng ra, một mình dựa vào thân cây lớn trừng mắt giận dữ.
Thẩm Mục lên tiếng giáo huấn hắn: “Đệ xem đệ làm như vậy có giống hài tử không, không chút ổn trọng nào cả.

Đừng nói A Vu mà nếu huynh có biến thành nữ tử cũng chướng mắt đệ.”
Thẩm Khoát bị đè nén quá lâu, cuối cùng cũng nói ra lý do không phục của mình: “Tại sao Tào Kiên thi đỗ Trạng Nguyên, Minh Lam liền thích hắn mà A Vu lại không thích đệ chứ?”
Thẩm Mục giống như vừa nghe xong chuyện cười gì đó: “Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện thi đỗ Võ Trạng Nguyên hay không? Người khác huynh không nói tới, chỉ riêng huynh và Tam ca võ công đều cao hơn đệ cũng không thấy A Vu có tình ý gì với chúng ta.

A Vu muội ấy cùng những nữ tử khác không giống nhau, có lẽ do bị khổ từ nhỏ nên muội ấy căn bản không muốn lập gia đình, hình như muội ấy cũng nói với Tam thúc và Tam thẩm như vậy đấy.”
Thẩm Khoát nghĩ đến thân thế Ngu Ninh Sơ, tức giận trong lòng cũng vơi đi bớt.

Hắn thuận tay bẻ một nhánh cây bên cạnh xuống vặt từng lá cây nhỏ trên cành một lúc lâu mới nói: “Sao muội ấy có thể không lập gia đình được chứ.

Cho dù muội ấy không chịu gả cho đệ thì cũng nên tìm cho mình một người mình thích nếu không muội ấy sẽ cô đơn lắm.”
Thẩm Mục nói: “Cái này đệ không cần quan tâm.

Đệ bớt dây dưa gây phiền toái cho A Vu đi, như vậy mới không phụ tâm ý của đệ.

Bằng không đệ có khác gì đám người ăn chơi trác táng chỉ biết lo cho mình?”
Thẩm Khoát vừa mới bị hiện thực đả kích, lại nghe ca ca giáo huấn một trận cuối cùng cũng thở dài nhận mệnh: “Thôi, chúng ta đi tìm con mồi đi.”
Bên kia thiếu đi Thẩm Khoát, Tống Tương và Ngu Ninh Sơ mới có thể chuyên tâm săn bắn.

Tuy rằng, Ngu Ninh Sơ cũng vì sự hiện diện của Tống Trì mà không được tự nhiên nhưng dù sao Tống Trì cũng là Tống Trì, trước mặt người khác hắn luôn tuân thủ lễ nghĩa, không giống như Thẩm Khoát muốn cái gì đều viết lên mặt.
Trên mặt đất là một tầng lá rụng thật dày, giẫm lên tạo ra tiếng ọp ẹp nên bốn người đều cố gắng di chuyển thật chậm.
Sự chú ý của Ngu Ninh Sơ đều dồn vào việc tìm kiếm con mồi, đột nhiên nàng nghe thấy có người lớn tiếng gọi nàng là “A Vu”, không đợi nàng nghe thấy rõ ràng thì một đạo thân ảnh màu xanh ngọc giống như gió đánh về phía nàng.
Ngu Ninh Sơ nặng nề ngã xuống đất, lá rụng thật dày cùng bàn tay che chở sau đầu giúp nàng không bị thương nhưng thân thể lại bị người khác đè lên…
Ngực rất đau, khi cơn đau kia truyền đến trong đầu, Ngu Ninh Sơ mới thấy rõ người đang đè lên người nàng là ai.
Đó là Tống Trì.
Tầm mắt hai người đối diện nhau, không đợi Ngu Ninh Sơ kịp phản ứng, Tống Trì nhanh chóng kéo nàng tránh sang một bên.

Cùng lúc đó, Thẩm Dật thu kiếm nhìn thanh xà bị cắt thành mấy đoạn trên mặt đất, thần sắc hắn ngưng trọng đi tới trước mặt Tống Trì, Ngu Ninh Sơ: “Là Trúc Diệp Thanh, hai người có bị cắn không?”
Một con rắn?
Ngu Ninh Sơ chưa kịp hoàn hồn từ cơn đau ở ngực, lúc này sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch.
Tống Trì nhìn về phía cánh tay phải của mình, trên bề mặt vải tơ lụa màu xanh ngọc có thêm hai lỗ thủng.

Hắn đi ra xa vài bước vén tay áo lên kiểm tra xong liền xoay người cười nói với Tống Tương và Thẩm Dật còn đang lo lắng: “Cũng may, bên trong huynh có mặc một một lớp áo nữa nên không bị cắn trúng da thịt.”
“Để muội xem xem!” Tống Tương lo lắng, chạy đến bên cạnh ca ca.
Tống Trì khẽ mắng muội muội: “Muội đừng có làm bậy, như vậy còn ra thể thống gì nữa.”
Vành mắt Tống Tương đều đỏ lên: “Không được, muội phải tận mắt nhìn thấy mới tin.

Mấy năm nay cánh tay của huynh bị bao nhiêu vết thương rồi huynh có biết không, nhỡ đâu huynh lại cậy mạnh, nhỡ đâu độc phát đến mạng cũng không còn đâu!”
Tống Trì bất đắc dĩ, ánh mắt không rõ nhìn qua Ngu Ninh Sơ rồi mới nghiêng người qua kéo tay áo lên cho muội muội kiểm tra.
Sau khi Tống Tương kiểm tra xác nhận nhiều lần ca ca không lấy cánh tay khác ra lừa gạt mình cũng như con rắn kia không làm tổn thương đến ca ca thì Tống Tương mới lau nước mắt.
Lúc này, Ngu Ninh Sơ đã tỉnh táo lại, nàng cũng thấy được độc xà màu xanh yêu dị kia.

Khi đó, nàng căn bản không phát hiện ra con rắn này, nếu như không phải Tống Trì nhào tới con rắn kia đã cắn vào cổ nàng thì nhất định nàng sẽ trúng độc.
Nàng cùng Thẩm Dật liếc mắt nhìn nhau, sau đó Ngu Ninh Sơ đi tới trước mặt huynh muội Tống Trì quỳ gối hành lễ với Tống Trì: “Đa tạ ân cứu mạng của Điện Hạ…”
Tống Trì nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, mỉm cười ngắt lời nàng: “Biểu muội nói nặng lời rồi, độc của Trúc Diệp Thanh cũng không lợi hại đến mức nguy hiểm đến tính mạng.”
Giọng điệu của hắn ôn hòa, không khác với biểu hiện thường ngày của hắn, giống như chuyện ra tay cứu người chỉ là chuyện thường tình không liên quan đến tư tình.
Lời cảm kích của Ngu Ninh Sơ bị chặn lại làm nàng không biết phải làm thế nào, tầm mắt không nhịn được nhìn về phía cánh tay phải bị tập kích của hắn.
Tống Trì ho khụ, lướt qua nàng đi về phía Thẩm Dật: “Đệ cắt giúp ta miếng vải kia đi, trên đó có lẽ còn dính độc rắn.”
Thẩm Dật gật gật đầu, dặn dò hai muội muội đề phòng bốn phía xong hắn liền lấy chủy thủ trên người ra giúp Tống Trì cắt quần áo.
Ngu Ninh Sơ khẩn trương nhìn động tác của hắn.
Tống Tương còn đang sợ hãi nhưng hình ảnh ca ca nhào về phía Ngu Ninh Sơ hết lần này đến lần khác lóe lên trong đầu nàng, rất nhiều điểm đáng ngờ lần lượt hiện ra.
Lúc ca ca nhào tới có gọi “A Vu”?
Không phải ca ca luôn đi phía sau nàng sao, vì sao ca ca có thể phát hiện ra độc xà còn sớm hơn Thẩm Dật biểu ca luôn đi theo A Vu?
Chẳng lẽ ca ca vẫn luôn chú ý tới A Vu bên kia?
Tại sao ca ca nàng lại chú ý đến A Vu? Tại sao ca ca lại liều lĩnh đi cứu A Vu?
Tầm mắt nàng rơi xuống trên khuôn mặt tái nhợt của Ngu Ninh Sơ, càng nhìn hai mắt Tống Tương càng tỏa sáng!
Nàng biết vị cô nương làm ca ca cầu mà không được kia là ai rồi, chính là Ngu Ninh Sơ!
Bởi vì ca ca đã từng đắc tội A Vu nên A Vu không muốn gặp mặt ca ca nên ca ca mới nói là cầu mà không được!
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui