[Cao Gia Phong Vân] Tái Thế Đích Ngô Ái Khanh Khanh

“Ngươi buông ra! Ai cho ngươi chạm vào ta, ta muốn trước tiên giết ngươi rồi nói sau.”

Quân Hoài Lân một bên mắng một bên rơi lệ một bên kêu đau, Cao Dật Tĩnh mặc cho hắn đánh đấm lên người mình, dù sao hắn cũng không có khí lực, đánh cũng chả xi nhê gì. Y cởi tất giầy của Quân Hoài Lân ra, chỉ thấy chân nhỏ nhắn của Quân Hoài Lân bị thâm đen lại còn chảy máu.

Quân Hoài Lân đấm đá cũng không có tác dụng, nhưng hắn cứ thích đá, hơn nữa một đá hướng ngay mặt của Cao Dật Tĩnh.

Động tác Cao Dật Tĩnh nhanh nhẹn, thoáng cái đã tránh được, làm cho Quân Hoài Lân chới với. Tức giận mà không có cách nào phát tiết, hắn càng dùng sức đá, đuối sức, không đá tới Cao Dật Tĩnh, ngược lại bật ra sau ngã xuống giường, chân hắn đã bị thương, giờ lại chạy máu nữa, hắn kêu lên đau đớn.

Cao Dật Tĩnh đau lòng nói: “Có đau không?”

“Đau chết cũng không có liên quan đến ngươi, ngươi tránh ra! Không được, ngươi không thể đi được, ta muốn giết ngươi trước.”

Quân Hoài Lân giương nanh múa vuốt, mà lại đá hoài cũng đá trúng Cao Dật Tĩnh, Cao Dật Tĩnh thấy chân hắn đau, bên cạnh mình lại không mang cao dược, hơn nữa hắn cứ đá, cho dù giúp hắn xoa dược cũng không thể, nóng lòng, y nắm lấy chân của Quân Hoài Lân.

Quân Hoài Lân tức giận kêu lên: “Tên hỗn đản này, lại dám phản kích?”

Cao Dật Tĩnh nắm lấy chân hắn, thấy máu vẫn còn chảy, tuy không nhiều, nhưng lòng y vẫn đau mãi, hận không phải chính mình đụng bị thương. Bởi trong người không có cao dược, nên y cúi đầu dùng miệng hôn lên cái chân nhỏ của Quân Hoài Lân.

Quân Hoài Lân khó chịu, thắt lưng nhanh chóng nhũn ra thở dốc. “Tên hỗn đản này, ai cho ngươi liếm ta! Tên hỗn đản, ta tuyệt không tha cho ngươi, vậy mà cho rằng ta dùng thân thể…”

Nghĩ đến đó, Quân Hoài Lân vừa tức phát khóc lên, nhưng khoái cảm từ Cao Dật Tĩnh hôn lên chân hắn lan tràn khắp nơi. Hắn dùng tay đánh lại Cao Dật Tĩnh, lại yếu đuối như cầu ái.

“Ta hận ngươi, ta hận ngươi chết đi được, hận không thể cả đời này vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi, ta đây lại không hiểu sao lại đi yêu thương một tên nam nhân như ngươi.”

Nghe hắn thành thật nói rõ, Cao Dật Tĩnh khiếp sợ hỏi: “Ngươi đang nói gì?”

Quân Hoài Lân vừa nói vừa khóc, buồn rầu, hắn thành thật nói hết từ trong đáy tim: “Sau khi bị ngươi ôm, không có cách nào cùng nữ nhân ở cùng nhau, ngay cả chạm vào môi của biểu muội, cũng làm cho ta ghê tởm muốn nôn! Ta hết rồi, hết thuốc chữa rồi, đều là kẻ điên ngươi biến ta thành người của nương nương khanh.”

Cao Dật Tĩnh buông chân hắn ra, muốn hỏi rõ ràng, Quân Hoài Lân ôm lấy cổ y, một bên khóc một bên đánh loạn xạ trên mặt y, càng đánh càng khóc, khóc đến sưng đỏ hai mắt.

“Khi ngươi đi rồi, lòng ta luôn hốt hoảng, ban đêm mơ thấy mộng kỳ quái, toàn bộ đều là thân ảnh của ngươi, ở trong phòng ta lại không ngủ được, làm như kẻ trộm lén lén lút lút đến sài phòng thối nát, nghe mùi của ngươi trên tấm chăn, mới có thể an tâm ngủ. Ngươi ghê tởm kia, sau lại liên tục lại không mơ thấy ngươi nữa. Hại ta như muốn điên lên.”

Cao Dật Tĩnh nghe hắn nói đến chân thật lại thác loạn, biết hắn nói đều là sự thật, nhưng là Quân Hoài Lân lúc trước ghét y với bây giờ quả thực không giống nhau, trong khoảng khắc thật khó tin.

“Ngươi…”

Y vừa mới mở miệng, Quân Hoài Lân đánh tới không chút lực, rõ ràng là dựa vào, dùng môi công kích miệng của y, Cao Dật Tĩnh kinh ngạc đến không thể nhúc nhích, chỉ có Quân Hoài Lân nhiệt tình hôn môi, vừa hôn vừa khóc, toàn bộ lệ đều chảy lên mặt của Cao Dật Tĩnh.

Quân Hoài Lân thấy Cao Dật Tĩnh không có phản ứng, càng khóc lớn hơn.


“Là ta coi thường chính mình, thích ngươi, nghĩ đến chuyện hôn nhân với biểu muội, ta liền hồn bay phách lạc, vừa mới biết biểu muội cùng Khúc đại ca thích nhau, ta đương nhiên mừng hết lớn, một lòng thầm nghĩ đến Tô Châu tìm ngươi, dự định hảo hảo yêu ngươi, kết quả…”

Nói tới đây, Quân Hoài Lân khóc đến trên mặt lệ châu hàng hàng chảy xuống, hắn đánh mạnh vào ngực của Cao Dật Tĩnh.

“Ta còn không biết xấu hổ cởi y phục chính mình, thậm chí còn nói lời yêu thương kia nữa, ngươi lại không cảm động! Còn, cùng ngươi ân ái khó chịu chết được, làm cho ta đau quá, ta cũng không dám oán hận, chỉ nghĩ, chỉ cần ngươi còn bằng lòng ôm ta, muốn ta, ta liền cảm thấy mỹ mãn, ta sợ ngươi giận trước kia đối xử với ngươi như thế mà không còn cần ta, kết quả, trong mắt ngươi ta chỉ một kẻ ngu ngốc mà thôi!”

Cao Dật Tĩnh xúc động cuối cùng cũng hiểu được hắn làm cái chuyện bất thường như thế, còn chính mình lại đem sự khác thường của hắn trở thành những yêu cầu của hắn đối với mình, nghĩ đến chính mình quả thực không bằng heo chó! (Giống mới à o_O)

“Lân!”

“Đừng có gọi ta, tên hỗn đản này, ta bị ngươi coi thường, còn bị ngươi nghĩ ta dùng thân thể để trao đổi ân huệ của ngươi, không bằng ta đi tìm cái chết!”

“Lân, là ta sai, ta không nên.”

Quân Hoài Lân căn bản không nghe y nói gì, hắn giận đánh Cao Dật Tĩnh, vừa đánh vừa mắng: “Ta hận ngươi, hận ngươi chết luôn, căn bản ngươi không yêu ta, cả đời này ngươi không yêu ta, đúng là kiếp trước ta đi ra ngoài đánh dã thực, kiếp trước trước cùng nữ nhân khác thông đồng, kiếp trước trước trước nữa ra ngoài làm loạn, cho nên ngươi mới không yêu ta!”

Tựa hồ lôi kéo này thái quá, nhưng ngược lại Cao Dật Tĩnh lại cảm động đến chết, y ôm lấy Quân Hoài Lân, hôn lên đôi môi đang run rẩy không dứt của hắn, Quân Hoài Lân lại lấy tay đánh y, một mặt lại dùng cánh tay khác kéo mặt lại gần hơn.

Chỉ là hôn môi chưa đủ, hắn cố sức kéo y phục của Cao Dật Tĩnh xuống, hôn lên cổ, ngực của y, Cao Dật Tĩnh nhanh chóng bị hắn bức điên lên, ngược lại hắn đẩy ngã Cao Dật Tĩnh, ở trên mặt hắn vừa đánh vừa mắng: “Ngươi không yêu ta, tuyệt không yêu ta, rõ ràng ngươi nói đời đời kiếp kiếp đều yêu ta, nhưng cả đời này ngươi đối với ta xấu xa, kiếp sau ta sẽ không cần yêu ngươi, ta muốn yêu…yêu…”

Hắn cũng không biết muốn yêu ai, vì thế tức giận: “Ta không cần yêu ngươi, ta muốn yêu một người có bộ dạng giống như ngươi, sau đó đem hắn trở thành người yêu.”

Đây không phải là đang nói hắn rất yêu Cao Dật Tĩnh sao? Trả thù này thật sự không có chút tính uy hiếp gì cả, nhưng Quân Hoài Lân đã tức giận đến mức không biết mình đang nói cái gì, mà hắn càng tức lại càng âu yếm mãnh liệt hơn với Cao Dật Tĩnh, bờ môi của hắn hôn lên quả thực đầy mỹ vị trước ngực của Cao Dật Tĩnh, Cao Dật Tĩnh không chịu được sự quyến rũ của hắn, không khỏi khẽ nói: “Ôn nhu một chút, khanh khanh!”

“Ngươi bảo ta ôn chu một chút, ta phải ôn nhu một chút, ta đây là cái gì, với cái gì mà ta phải nghe lời ngươi? Đời này ngươi đối với ta là gì, nhất định trước kia ta đối với ngươi nói gì nghe nấy, nên ngươi mới tuyệt không yêu ta, ta càng cắn mạnh một chút.” Hắn ngậm quả thực trước ngực của Cao Dật Tĩnh, cắn thật mạnh một cái.

Cao Dật Tĩnh nắm lấy đầu hắn, cả khuôn mặt đầy *** gầm nhẹ, chiếm lấy bờ môi của Quân Hoài Lân hôn không ngừng, Quân Hoài Lân cũng không cho y hôn.

“Tên hỗn đản, ta không cho ngươi hôn, chỉ có mình ta được hôn, ngươi không được hôn ta, bởi trước kia đều là ta ngoan ngoãn cho ngươi hôn, ngươi mới có thể cho rằng ta quá dễ dàng, đúng không?”

“Ta chưa từng có suy nghĩ đó, khanh khanh!”

“Ta quan tâm ngươi có hay không nói qua, ta coi như là có! Ta nói ngươi có nói, ngươi có nói qua!” Quân Hoài Lân quát khóc, hoàn toàn tùy hứng.

Cao Dật Tĩnh thấy hắn tức đến mức vẫn còn khóc, đành phải ủy khuất nói! “Được rồi, coi như ta nói rồi! Khanh khanh, đừng làm loạn, được không?”

“Ta càng muốn làm loạn, không mượn ngươi xen vào, chờ sau khi ta giết ngươi, ta đi thắt cổ tự sát, kiếp sau không giờ để ý đến ngươi nữa.” Nói thì nói, nhưng tốc độ cỡi quần Cao Dật Tĩnh tuyệt không chậm.

Chỉ chốc lát, Cao Dật Tĩnh gần như lõa thể toàn tập mặc cho Quân Hoài Lân hồ tác phi vi.


Quân Hoài Lân lại khóc ròng nói: “Giết ngươi thì quá thuận tiện cho ngươi, nhưng kiếp sau là chuyện khó nói, cho nên ta quyết định trước tiên cưỡng rồi mới giết ngươi, như thế ngươi liền sẽ bị ô nhục song trọng (hai tầng), cả đời cũng quên không được ta.”

Cao Dật Tĩnh thiếu chút nữa vì lời của hắn mà sặc sụa, ho lên một tiếng.

Quân Hoài Lân trái lại càng giận nói: “Ngươi cho rằng ta cưỡng không được ngươi sao? Nói cho ngươi biết, ta với ngươi đã có hai lần kinh nghiệm, ta biết làm sao để cưỡng ngươi!”

Cao Dật Tĩnh không dám nghịch hắn, sợ hắn càng tức hơn, ngược lại chọc tức bản thân. “Hảo, khanh khanh, ngươi có bản lĩnh cưỡng ta, ngươi vừa lòng chưa?”

“Không hài lòng, ngươi phải ngoan ngoãn để ta yêu ngươi, nếu ngươi giãy giụa, ta lập tức đánh ngươi.”

Quân Hoài Lân đưa ra yêu cầu vô lý, khắp thiên hạ có ai muốn bị vũ nhục, còn muốn yêu cầu ngươi bị hại ngoan ngoãn.

Bất quá, Cao Dật Tĩnh lại gật đầu đáp ứng, “Được, ta ngoan ngoãn cho ngươi yêu.”

Quân Hoài Lân thấy y thật sự ngoan ngoãn không giãy giụa. Mới từ ***g ngực chậm rãi hôn xuống, khi hôn đến rốn, Cao Dật Tĩnh đã có chút không nhẫn nại quay ngươi chặn Quân Hoài Lân.

“Ngươi còn lộn xộn, rõ ràng đã đáp ứng là phải ngoan ngoãn.”

“Được, ta không động đậy. Khanh khanh, nhanh một chút được không?”

Quân Hoài Lân không để ý đến tiếng rên rỉ thở như muốn ngưng thở của Cao Dật Tĩnh, hắn chậm rãi lướt qua rốn, dục vọng của Cao Dật Tĩnh đã cao cao chót vót, hơn nữa còn run run. Khuôn mặt đỏ bừng của Quân Hoài Lân đưa miệng tới gần, Cao Dật Tĩnh khó có thể chịu được thiếu chút được bạo phát đi ra.

“Đủ rồi, Khanh Khanh, ta chịu hết nổi rồi!”

Quân Hoài Lân dời miệng, còn chưa kịp nói gì, Cao Dật Tĩnh đã xoay người áp trụ hắn, hạ thân thám thính muốn tiến vào hậu đình của hắn, toàn thân Quân Hoài Lân hư nhuyễn kêu lên, vừa rồi ở trong phòng của Cao Dật Tĩnh đã ân ái thống khổ, làm hạ thân của hắn đau không dứt, nếu lại bị tiến vào, chỉ sợ sẽ đau đớn khiến toàn thân run lên.

Cao Dật Tĩnh thấy hắn thống khổ, không dám tùy tiện tiến vào, trong khi muốn thối lui, Quân Hoài Lân ôm lấy cổ y, khóc tức giận với y: “Nếu ngươi dám rời ta, ta sẽ hận ngươi cả đời!”

Cao Dật Tĩnh nhất chinh, ngược lại Quân Hoài Lân ưỡn eo hướng về y, Cao Dật Tĩnh cảm giác dục vọng của mình bị Quân Hoài Lân gắt gao bao lấy, y khóc chịu thở dốc, Quân Hoài Lân dùng sức bắt lấy tay của Cao Dật Tĩnh. “Mạnh, mạnh một chút, ta muốn ngươi!”

Dưới yêu cầu nhiệt tình của hắn, Cao Dật Tĩnh rốt cuộc không khống chế đựơc ra vào trong cơ thể của Quân Hoài Lân. Quân Hoài Lân đau đớn rơi lệ, nhưng trên mặt hắn đầy hoan mị, gắt gao ôm lấy Cao Dật Tĩnh không ngừng rên rỉ, chỉ sợ ngay cả sương phòng bên cạnh đều nghe thấy.

“A, thật thoải mái! Đừng ngừng lại, nhanh một chút, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi…”

Tình yêu của Quân Hoài Lân, Cao Dật Tĩnh đã hoàn toàn minh bạch.


* *

Khi đến cơm chiều, Cao Dật Tĩnh nắm tay Quân Hoài Lân vẻ mặt đỏ ửng đi đến trước bàn cơm Cao gia, Cao Dật Hiên tựa hồ sớm đoán được diễn biến như thế nào, cho nên y đã sớm phân phó hạ nhân sắp đặt thêm tứ song oản khoái (bốn bát bốn đôi đũa ‘_____’).

Cao Dật Tĩnh kéo Quân Hoài Lân xấu hổ ngồi xuống ăn cơm, Cao Dật Hiên nhíu mày nhìn Cao Dật Tĩnh, tựa hồ đối với sự tình phát triển thuận lợi cảm thấy mừng thay, Cao Dật Tĩnh ôn nhu cười cười.

Nhưng bốn chỗ ngồi, chỉ có ba ngươi nhập bàn. Cao Dật Tĩnh tò mò hỏi: “Vệ Ưởng đâu?”

Bỗng ánh mắt Cao Dật Hiên trở nên ôn nhu, “Hắn mệt, để hắn ngủ một chút rồi mới dùng cơm.”

“Hắn làm sao?” Quân Hoài Lân bởi vì cảm kích Vệ Ưởng đã đưa hắn vào, nên quan tâm hỏi thăm.

“Không có gì, chỉ là…” Cao Dật Hiên ấp úng nói.

Cao Dật Tĩnh cười nhẹ: “Hắn bị nhị ca của ta làm cho chết đi sống lại, không xuống giường được mà thôi.”

Quân Hoài Lân chợt hiểu, nghĩ đến Vệ Ưởng mỗi lần nhắc đến Cao Dật Hiên thì giọng nói cùng biểu cảm không giống nhau, nói vậy bọn họ vô cùng thân mật.

Cao Dật Hiên không để ý đến lời giải thích của Cao Dật Tĩnh, y trực tiếp nhìn Quân Hoài Lân, “Ta biết tam đệ ta sợ ngươi áy náy, cho nên sẽ không nói với ngươi chuyện này, cho nên trước khi ta nói ra, hy vọng về sau ngươi hiểu rõ tình cảm của tam đệ ta đối vơi ngươi, chớ để chuyện thương thế của hắn tái lại.”

Quân Hoài Lân ngồi nghiêm chỉnh nói: “Chuyện gì?”

Cao Dật Hiên nhìn Cao Dật Tĩnh một cái, “Trời sinh tính tình tam đệ của ta bình thản, học công phu định tâm cũng lâu, Vệ Ưởng nói cho ngươi biết chuyện hắn nhảy sông tự vận không phải là giả, hắn học loại công phu này, đáng lẽ tâm tự không dễ dao động, nhưng hắn vì ngươi nôn ra máu nhảy sông tự vẫn, có thể thấy trong lòng hắn ngươi rất quan trọng.”

Cao Dật Tĩnh không muốn Quân Hoài Lân nghĩ quá nhiều, vì thế nói: “Mặc dù nhị ca ta nói là sự thật, nhưng ngươi cũng không tất nghĩ nhiều, tuy ta nôn ra máu, nhưng cũng lập tức khống chế được, không đáng lo ngại; về chuyện nhảy sông tự vận, chỉ là nhất thời hỗn loạn.”

Quân Hoài Lân biết y nói như thế, chỉ là muốn hắn đừng nghĩ nhiều, đừng phiền não mà thôi. Hắn cầm tay của Cao Dật Tĩnh, không quan tâm đến nhị ca của Cao Dật Tĩnh ở đây, lập tức ôm lấy Cao Dật Tĩnh, lệ chảy như mưa. “Ta thực sự xin lỗi ngươi! Sau này ta có chết cũng không làm như thế.”

Cao Dật Tĩnh xoa xoa lưng hắn, ôn nhu nói: “Không có việc gì, đừng suy nghĩ nhiều, hiện tại ta vẫn mạnh khỏe cùng ngươi ăn cơm, không fải sao?”

Chỉ vì ôn nhu như vậy đã khiến cho Quân Hoài Lân muốn khóc, Cao Dật Tĩnh nhẹ nhàng an ủi hắn, ánh mắt nhìn nhị ca của hắn bắn tới, tựa hồ đang trách y lắm mồm.

Cao Dật Hiên liếc lại một cái, việc không đáng lo tiếp tục ăn cơm.

* *

Bọn họ mới cơm nước xong. Đã thấy một hạ nhân thổ hổn hển chạy tới.

“Nhị thiếu gia, có chuyện quan trọng bẩm báo!”

Cao Dật Hiên lạnh lùng nhìn về phía người đưa tin, “Chuyện đại sự gì, mà khiến chạy trối chết thế… là tra được tăm tích của tứ thiếu gia sao?”

“Dạ!” Ngươi đưa tin vẻ mặt phong sương, người được y phái đi điều tra tin túc. “Nhị thiếu gia, ngài bảo ta đến kỹ viện nổi danh nhất điều tra tăm tích của tứ thiếu gia, kết quả khi ta đến hỏi, tứ thiếu gia đã từng xuất hiện ở kỹ viện Dương Châu.”

“Ác, tìm được hắn, có bảo cái tên bại gia tử chuyên môn gây chuyện thị phi cút về đây cho ta chưa?” Cao Dật Hiên đối với lão tứ Cao gia ấn tượng vô cùng kém, cho nên vừa mở miệng là nói lời không hay, hơn nữa thái độ của y lạnh băng, làm cho người ta cảm giác lạnh lẽo.


“Không tìm được người của hắn, chỉ thám thính được tứ thiếu gia ở Nguyệt Tiền, bị một kẻ che mặt xâm nhập kỹ viện đánh bại, sau đó liền bị bắt đi, nghe nói tứ thiếu gia vô cùng chật vật, ngay cả dụng cụ vẽ tranh cũng không mang đi.”

Cao Dật Tĩnh giật mình nhìn Cao Dật Hiên, “Nhị ca, tuy tứ đệ thích vẽ tranh, lúc học võ công không để tâm nhất trong chúng ta, cho dù thế, võ công của hắn còn được xưng được với nhất lưu, sao lại bị một ngưừi không biết đánh bại, nhưng ngay cả dụng cụ vẽ tranh quan trọng nhất của hắn cũng không mang theo…”

Tuy Cao Dật Hiên vừa rồi hình dung lão tứ Cao gia bại gia tử chuyên gây thị phi, nhưng khi nghe hồi báo về hắn cũng run lên, cho thấy y cũng rất quan tâm đến lão tứ Cao gia. “Lão tứ trời sanh phong lưu yêu hoa, tuy rằng sẽ không tùy tiện giở trò với nữ nhân, nhưng chỉ vừa thấy nử tử xinh đẹp, vừa nghe đến bên ngoài có nữ tự mỹ danh, bất luận là trộm hay đoạt, nhất định không nhìn thấy nữ tử ấy là không được. Hành vi ly kinh bạn đạo của hắn, không sớm thì muộn cũng gặp chuyện.”

“Nhưng tranh của hắn vô cùng nổi tiếng, chỉ cần hắn chọn trúng, không phải đều là mỹ nữ tuyệt sắc sao? Cho nên có thể mỹ nữ được hắn họa, hẳn là cảm thấy vinh quang.” Cao Dật Tĩnh thanh tứ đệ chính mình nói chuyện.

Ánh mắt Cao Dật Hiên lạnh lùng thâm thúy sâu xa, “Ta không phải không biết hắn có chuyên gia ở phương diện này, chính là trong mắt của hắn ngoại trừ vẽ tranh, cái gì cũng không quan tâm, ngay cả phi tử của hoàng đế cầu họa, hắn cũng ngại tầm thường không họa. Đắc tội quyền quý, làm cho cũng tốn ít nhiều khí lực, mới để cho hắn không bị trảm; thiên kim của Tể tướng, sau khi bị hắn nhìn thoáng qua, vẫn cứ muốn họa tranh, sau đó bức tranh truyền ra, Cửu vương gia chi tử nghĩ thiên kim Tể tướng cấu kết cùng tứ đệ nên lập tức từ hôn, khiến chúng ta phải bồi thường nhân duyên tốt như vậy.”

“Ta biết nhị ca buồn rầu nhiều vì tứ đệ làm những chuyện như vậy, nhưng Cửu vương gia cùng thiên kim Tể tướng cũng đã thành thân viên mãn a!”

Lời của Cao Dật Tĩnh làm cho Cao Dật Hiên lắc đầu, “Ngươi không rõ ý của ta sao? Tứ đệ hắn luôn đem nghệ thuật nói trên miệng, làm chuyện hoàn toàn không hợp lẽ thường, nếu có một ngày bị trượng phu nhà người ta ghen, tức giận đánh chết vị hôn phu, ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nữ tử được hắn họa tranh, yêu thương vẻ anh tuấn tiêu sái của hắn, tự động hiến thân cũng không ít, tiện nghi cho hắn chiếm, nhưng không làm cho người ta một cái công đạo, trái lại nữ tử hận hắn cũng không ít. Ta không có cách nào giữ hắn, không biết sau lưng vì hắn xử lý ít nhiều màn thối nát.”

“Tứ đệ tuy vì họa tranh mà si, nhưng hắn cũng rất tiết chế, hắn ôm qua nữ tử, đều là kiều oa *** đãng, tiểu thư khuê các chân chính hắn chạm cũng không dám chạm đến một chút.”

Cao Dật Hiên bất đắc dĩ noi: “Ta biết hắn có tiết chế, nhưng càng là nữ tử *** đãng càng khó dây vào, hắn lại còn ngốc nghếch đi trêu. Lúc này lại bị người ta đánh một trận, cũng không biết bị bắt đi đâu. Ta thực lo cho hắn.”

Hình như mỗi lần nhắc đến lão tứ Cao gia, Cao Dật Hiên lập tức đau đầu.

“Nếu ta khuyên hắn tự kiềm chế chút. Hắn liền mắng ta không hiểu nghệ thuật, chỉ là một thương nhân người toàn mùi tiền thối, căn bản không hiểu giá trị của nghệ thuật; ta đem hắn cột trong nhà, không cho hắn đi hắn ra ngoài gây chuyện thị phi, trời sinh hắn có sức mị hoặc với nữ nhân, mặc kệ ta nghiêm lệnh đề phòng thế nào, nữ nhân vẫn bị hắn làm mê muội đầu óc, cam chịu vì hắn làm trâu làm ngựa, thậm chí còn ngầm thả hắn ra, tuyệt không sợ ta trách phạt… Đúng là bại gia tử chuyên môn gây sự!”

“Nhị ca không cần buồn bực, trong nhà tứ đệ là người có vận khí tốt nhất trong nhà chúng ta, vận khí của hắn tốt đến nỗi muốn trời quang liền trời quang, muốn mưa liền có mưa, lần này tuy hắn bị đánh một chút, nói không chừng sẽ nhân họa đắc phúc ấy!”

“Chỉ hy vọng như thế!” Y chuyển hướng, “Tận lực đi thám thính thật kỹ những tin tức có liên quan đến tứ thiếu gia, xem có biết rốt cuộc hắn bị bắt đến chỗ nào hay không, người nào bắt hắn?”

Người đưa tin vội lui ra ngoài, ngoài trời bỗng đánh một tiếng sấm rền vang. Quân Hoài Lân co rụt lại, Cao Dật Tĩnh vội ôm lấy hắn. “Đừng sợ!”

Cao Dật Hiên thấy bọn họ nồng thắm mặn nồng, có mình ở đây, lường trước bọn họ cũng không tự nhiên, y bứng bát, lạnh lùng thốt: “Ta lấy cơm cho Vệ Ưởng ăn, các ngươi có thể thắm thiết, bất quá nên chọn một chỗ tốt một chút.”

Cao Dật Tĩnh biết y cố ý nói thế, “Nhị ca, ngươi muốn bưng cơm cho Vệ Ưởng ăn cũng không có cái gì không tốt, bất quá Vệ Ưởng phải chờ một hồi mới được ăn cơm?”

Cao Dật Hiên nhịn không được nở nụ cười, như làm tan nét lạnh băng của y. “Ta sẽ tận lực khống chế chính mình để cho hắn ăn cơm, ngược lại nếu ngươi ăn no rồi, muốn thắm thiết thì trở về phòng đi! Đừng có ‘làm hư’ Vệ Ưởng của ta.”

Cao Dật Tĩnh nén không được cười cười: “Chính ngươi mới là người ‘làm hư’ Vệ Ưởng!”

Cao Dật Hiên cười ôn nhu, “Làm hư hắn rất có ý, chẳng lẽ ngươi không nghĩ ‘làm hư’ Lân của ngươi sao?”

Quân Hoài Lân đỏ cả mặt, ngược lại Cao Dật Tĩnh lại cười rất tươi, ôm cổ Quân Hoài Lân. “Đa tạ nhị ca chỉ giáo, ta sẽ cố gắng.”

Tiếng cười vang dội, trong lúc bọn họ trêu chọc vui cười như thế, lão tứ Cao gia lại bị người ta trói gô lại, kéo lê đi, khiến hắn kêu trời không ứng, kêu đất mất linh, quả thực thống khổ cùng cực, y luôn tự xưng là có khuôn mặt trời tụ linh khí, khuôn mặt nghệ thuật cực trí bám đầy bụi đất.

Nếu là lúc trước, sớm biết thế y cũng đâm đầu đi chết, khả dĩ hiện nay chỉ có thể đau khổ cứng rắn chống đỡ, bởi y bị người ta trói kéo đi, căn bản không có cơ hội để y đâm đầu chết, quả thực bi thảm muốn khóc a.

Lão tứ Cao gia Cao Dật Ngọc lần đầu tiên cảm thấy may mắn trời sinh của hắn không có xuất hiện vào lúc này…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận