Trong một phút hoảng loạn, Hà Tiểu Lan đã bật thốt ra câu nói mà chưa kịp đắn đo suy nghĩ.
`“Mày nói cứ như mày giỏi lắm vậy. Có giỏi thì chỉ cho mọi người làm thế nào vượt qua tình hình hiện tại đi, đừng có mà chỉ biết nói thôi. Làm màu!”
Câu này vừa ra, Hà Tiểu Lan cũng giật mình phát hiện điều không ổn, vừa tự trách mình quá nóng nảy không kìm được bản tính, lại hận Mộng Miên Miên vì đã làm ả mất khống chế cảm xúc của mình.
Mà Miên Miên lại không cho ả cơ hội tự bào chữa. Khi Hà Tiểu Lan vừa nói xong câu kia, cô không có lộ biểu cảm xấu hổ hay bối rối, không biểu lộ cảm xúc bị tổn thương như lúc đầu, ngược lại, cô lộ vả mặt khó hiểu cùng tìm tòi. Nghiêm túc nhìn thật kỹ Hà Tiểu Lan, sau đó mặt đối mặt thẳng thắng hỏi:
“Chị Hà Tiểu Lan, có phải trong lúc vô ý em làm cái gì khiến chị chán ghét hay không? Vì sao em cứ cảm thấy chị đối với em rất chán ghét. Em… đã làm cái gì không tốt khiến chị không thích?”
Mộng Miên Miên nói xong một câu, đang lúc Hà Tiểu Lan mở miệng muốn bào chữa câu nói sai vừa rồi, Miên Miên lại ra vẻ ảo não mà nói tiếp.
“Em thực không rõ vì sao chị không có thiện ý với em, nhưng… em hy vọng dẫu chị có không thích em thì cũng nên vì chương trình vì mọi người mà chịu khó cho em chút mặt mũi, đừng để cảm xúc cá nhân này ảnh hưởng tới chương trình. Em không muốn vì mình mà làm chương trình này có cái gì không đúng.”
Miên Miên nói xong, liền quay đầu nhìn mấy anh quay phim, do dự hỏi:
“Chuyện vừa rồi chắc các anh sẽ không để lên sóng đâu phải không?”
Mấy anh quay phim liếc mắt nhìn nhau, sau đó đem máy quay xuống khỏi vai rồi đồng loạt hồi đầu nhìn nhóm người bên tổ đạo diễn.
Tuy người của tổ đạo diễn không đứng gần, nhưng do trong chương trình mỗi người đều có một cái mic riêng, bên tổ đạo diễn có tai nghe tập trung, có thể nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của tất cả mọi người trong chuyến đi này. Cho nên hiện tại mấy anh quay phim quay đầu nhìn họ, họ liền phất tay, ra hiện vẫn tiếp tục quay.
Hành động này của tổ quay phim khiến cho Hà Tiểu Lan xanh mặt, cô bối rối muốn chết, thầm mắng mình ma xui quỷ khiến như thế nào lại đứng trước ống kính nói những lời khó nghe như vậy.
Đang lúc cô ả rối rắm tìm cách cứu vãn hình tượng, thì Mộng Miên Miên lại làm như vì ả giải vây, không tiếp tục vấn đề này. Cô “A” lên một tiếng như chợt nhớ, sau đó đối mọi người nói.
“Em chợt nhớ tới một chuyện, em nghĩ… tình huống lần này cũng không khó để vượt qua!”
Mọi người nãy giờ vẫn yên lặng đứng một bên. Thực ra trong cái giới này bằng mặt mà không bằng lòng có rất nhiều. Mà mấy loại tình huống có mâu thuẫn giữa hai người đó, người thông minh đều chọn cách làm khúc gỗ, làm bức tượng. Sẽ không mở miệng bênh vực ai khi chưa biết nguyên nhân lý do, khi bản thân cùng một trong hai người kia không hề thân thiết.
Bởi, khi bạn mở miệng bênh người này, thì sẽ cũng trở thành kẻ thù với người kia. Người kia lại có một lượng fan nhất định, fan của người kia cũng sẽ vì bênh vực thần tượng của họ mà ghét bạn. Kế đó, fan của bạn cùng fan của người kia cũng sẽ xảy ra khẩu chiến khi họ cố gắng bênh vực thần tượng của mình. Nhưng dù bên nào thắng bên nào thua. Thì trong lúc đó, một số tật xấu, chuyện xấu, tình huống xấu hổ của mình cũng sẽ bị người hữu tâm moi ra. Là một con người bình thường, không ai là không có một số tật xấu. Nhưng đã là nghệ sĩ, thì không ai muốn mặt xấu của mình bị người khác biết.
Nhưng đó đều là phụ. Vấn đề chính yếu vẫn là…. trong cái giới này, nếu chưa rõ ràng minh bạch thì tốt nhất vẫn nên khư khư giữ mình thì tốt hơn. Vì biết đâu, hôm nay mình chìa tay giúp họ, ngày mai lại vì họ mà mình bị lún xuống bùn.
Bỏ qua, trở về hiện tại.
Lúc này mọi người thấy Miên Miên cứ như vậy bỏ qua câu nói móc của Hà Tiểu Lan mà còn giúp Hà Tiểu Lan thoát khỏi tình huống xấu hổ thì thầm khen trong lòng. Tự nhủ, không phải ai cũng có thể rộng lượng bỏ qua không cáu gắt khi bị người khác chỉ mặt chỉ trích như vậy. Trong cái giới này, chỉ cần nắm được khuyết điểm hoặc sai lầm của đối thủ, thì nhất định đều sẽ cắn chặt không buông. Sẽ không giống như Miên Miên vậy, nghe nói có thể bị ghi hình lên sóng, liền thay Hà Tiểu Lan giải vây…
Vì vậy mọi người cũng cho Miên Miên mặt mũi mà hùa theo câu nói vừa rồi của cô.
Chị Chương Nghiên mở miệng.
“Bằng cách nào? Em nói ra thử xem!”
Miên Miên suy ngẫm một hồi như sắp xếp từ ngữ, mới nói:
“Em nghĩ dân bản xứ ở đây chắc chắn sẽ biết những khách sạn trung bình rẻ tiền mà chương trình nói. Chúng ta có thể đi hỏi thăm họ rồi nhờ họ chỉ đường tìm tới khách sạn mà chương trình nói.
Nếu thật sự có khách sạn rẻ tiền như vậy, chúng ta bảy người, chỉ cần thuê một phòng là có thể ở được rồi. Cũng chỉ năm ngày, tuy rằng sẽ bất tiện một chút, nhưng chịu thôi, có khi đi quay ngoại cảnh chúng ta còn nằm trên đất ngủ nữa là, hiện tại có phòng ở vẫn tốt mà phải không? Như vậy vấn đề chỗ ở sẽ tạm qua được rồi.
Còn về vụ đi tham quan. Em đoán ở đây chắc chắn sẽ có xe buýt, chúng ta có thể lên mạng định vị rồi tìm kiếm những điểm tham quan gần nơi chúng ta, tìm và chọn những điểm tham quan có thể đi bằng xe buýt.. Phương tiện bằng xe buýt chẳng mất nhiều tiền lắm đâu.
Còn lại là ăn uống. May mắn trong vali của em có đem theo rất khá đồ ăn hộp, em nghĩ nếu chia sẻ cho mọi người cùng nhau ăn thì cũng có thể ăm đủ được sáu bảy buổi ăn. Như vậy, buổi sáng chúng ta ăn thức ăn hộp của em, buổi trưa đi tham quan thì ăn ở ngoài. Tới tối trở về khách sạn lại ăn tiếp đồ ăn hộp. Như vậy chi phí của chúng ta cũng được bớt đi một khoản rồi.”
Miên Miên vừa nói vừa giơ ngón tay tính tính, mọi người nghe thấy, cũng trầm mặt suy nghĩ những trường hợp cô đưa ra. Chờ Miên Miên nói xong, anh Cao Dương cũng đã nghĩ thấu, liền gật đầu đối mọi người nói: