Khi mà Nhan Thiến đi theo ba ba vào phòng bệnh,thì thấy Nhan Hạo nằm dựa người lên giường bệnh đang cầm Ipad chơi game, còn Triệu Điềm thì ngồi đó nói chuyện phiếm với dì hộ lý, dì hộ lý này là một người phụ nữ thuộc độ tuổi trung niên, cơ thể nhìn qua rất khỏe khoắn.
Nhan Thiến đối với Triệu Điềm gọi một tiếng mẹ, sau đó lại gọi dì hộ lý ngồi ở bên cạnh một tiếng dì, dì hộ lý liền cười tươi, mở miệng khen Nhan Thiến lớn lên rất xinh đẹp.
Trên mặt của Triệu Điềm lại không có ý cười, nghe thấy lời khen của dì hộ lý, liền thuận miệng nói một câu:"Xinh đẹp cũng có được ích lợi gì đâu, người cứ như một cái đầu gỗ vậy.
"Nhan Thiến mím chặt môi, quay đầu qua nhìn Nhan Hạo, từ lúc bọn họ đi vào phòng, Nhan Hạo còn chưa chịu nhìn bọn họ một cái.
Lúc này cậu nhóc đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới trò chơi trong Ipad.
Nhan Tê Trì cầm lấy đồ của Triệu Điềm đưa cho bà ta rồi sau đó nói : "Chờ đến khi Nhan Hạo xuất viện, tôi sẽ sắp xếp xe đến rước hai người, Nhan Thiến sẽ quay về nhà với tôi trước.
"Triệu Điềm vừa nghe thấy Nhan Thiến sẽ đi về trước, liền cảm thấy không vui ngước mắt lên nhìn cô nói:"Em trai của mày còn phải nằm trong bệnh viện, mày cũng không chịu ở lại chăm sóc nó một chút, ngay cả cách làm một người chị gái cũng không biết làm.
"Nhan Thiến sững sờ, ngay sau đó cô thầm cười khổ ở trong lòng, mặc kệ bản thân cô làm cái gì, đều sẽ bị mẹ của cô chê trách.
Ngày hôm qua cô đi theo bên người bà ta, Triệu Điềm lại cảm thấy cô vướng tay vướng chân, hôm nay cô muốn về nhà, thì Triệu Điềm lại trách cô không biết giúp đỡ một chút, cô thật sự không thể nào hiểu được, bản thân rõ ràng cũng là con ruột của Triệu Điềm, vì cái gì mà lúc nào Triệu Điềm cũng nhìn cô không vừa mắt như thế cơ chứ.
Nhưng mà, chưa đợi Nhan Thiến mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Nhan Tê Trì vang lên.
"Đã có bà và hộ lý ở đây rồi, còn không thể chăm síc Nhan Hạo được sao? Giờ còn kêu con bé ở lại chỗ này làm cái gì nữa đây?"Trong lời nói này của ông, có thể nghe thấy ông đang đứng về phía Nhan Thiến, điều này thật sự làm cho cả Triệu Điềm và Nhan Thiến đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc thì ngày thường ở trong nhà, Nhan Tê Trì là kiểu người hoàn toàn mặc kệ những vấn đề mâu thuẫn giữa hai mẹ con bọn họ.
Triệu Điềm thì cảm thấy ngoài ý muốn, Nhan Thiến lại nhớ những chuyện ái muội xảy ra trong buổi tối hôm qua với ba ba, hai bên lỗ tai không nhịn được đỏ bừng lên.
Cho nên đã có sự thay đổi nhất định trong mối quan hệ giữa cô và ba ba.
Dường như hai người đã trở nên thân thiết hơn một chút! !.
Trên đường về nhà, Nhan Thiến an tĩnh mà ngồi ở bên ghế phụ lái, cô cũng không biết mình nên mở miệng nói cái gì với ba ba, chỉ đơn giản mà bảo trì sự yên tĩnh ở trong xe, cô kỳ thật lại có một chút mong chờ ba ba có thể chủ động mở miệng nói chuyện trước với cô.
Nhưng mà thực chất thì Nhan Tê Trì cũng là một người không thích nói chuyện quá nhiều, vì thế trong xe vẫn luôn duy trì trạng thái im lặng.
Bên trong không gian bị lấp kín như trong xe, sẽ vô hình làm phóng đại cảm giác tồn tại của hai người, khóe mắt của Nhan Thiến lóe lên ánh sáng, không thể tự chủ được mà nhìn lén ba ba.
Nơi mà cô nhìn lâu nhất chính là tay của ông đang đặt trên vô lăng, ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương hiện lên rõ ràng, trông rất đẹp! !.
.
Đến giữa trưa hai người mới về đến nhà của bọn họ, cơm trưa cũng là đặt cơm hộp bên ngoài ăn, sau khi ăn cơm xong Nhan Tê Trì liền thay đồ đi đến trường học mà mình dạy.
Nhan Thiến thì ở trong nhà một mình, không có việc gì thì cô lại đem bài luyện thi của thầy cô giao cho, lấy ra làm.
.