Sau khi quay trở về sống chung với ba mẹ, cô đã biết rõ bản thân cô phải kiên cường, khóc chính là loại biểu hiện vô dụng nhất, nhưng mà ngay tại thời khắc đó ngay trước mặt của ba ba, cô lại khóc lớn một cách không kiêng nể gì, giống như ! cô đang làm nũng với ba ba vậy.
Có thể là, sự chờ mong và sợ hãi quá nhiều ở trong lòng, cùng với tâm tình muốn có người dỗ dành quan tâm, việc này kỳ thật đúng là giống như cô đang làm nũng vậy.
Bởi vì cô chưa bao giờ làm nũng với ba mẹ của chính mình, cho nên trong lúc nhất thời cũng không thể nào hiểu rõ được cảm xúc ngay lúc đó của bản thân.
Nhan Thiến đột nhiên cảm thấy bối rối, cô có nên giải thích rõ ràng chuyện này với ba ba của cô hay không?Nhưng mà ba ba lại không có mở miệng hỏi cô vì sao cô lại khóc, bây giờ cô nên mở miệng nói như thế nào mới được đây?Trong lúc mà cô đang cảm thấy vô cùng rối rắm như thế này.
Điện thoại của Nhan Tê Trì lại đột nhiên đổ chuông, tên người gọi đến hiện trên màn hình là Triệu Điềm.
Triệu Điềm gọi điện thoại tới, nói rằng Nhan Hạo ngày mai sẽ xuất viện, bảo Nhan Tê Trì không cần sắp xếp xe đến đón.
Chủ trại bên kia biết Nhan Hạo xuất viện, nên đã đặc biệt phái tài xế riêng tới đón bọn họ, dù sao cũng là người quen của nhau.
Chưa kể Nhan Hạo cũng là ở nông trại này xảy ra chuyện, ông chủ vẫn rất quan tâm đến chuyện này.
Bọn họ sẽ xuất phát vào sáng ngày mai sau khi làm xong các thủ tục, đại khái sẽ về đến nhà trước giờ cơm trưa.
Nhan Tê Trì tuỳ ý đáp lại vài câu, sau đó nhanh chóng cúp máy.
Điện thoại mở loa ngoài, cho nên Nhan Thiến ở bên cạnh cũng có thể nghe thấy được, nhưng cô không mở miệng nói chuyện.
Xe chạy được một lúc, Nhan Thiến đột nhiên nghe thấy ba ba nói:"Chuyện vừa rồi xảy ra, thực sự xin lỗi, đã làm con cảm thấy sợ hãi.
”Nhan Thiến quay đầu nhìn người đàn ông, sau đó vội vàng thu hồi ánh mắt, im lặng mà lắc đầu.
Bầu không khí có chút căng thẳng, Nhan Tê Trì nghĩ về lời nói của mình và muốn giải thích, nhưng phát hiện ra rằng bất kể ông có giải thích gì đi nữa thì cũng là đang tìm lý do thoái thác, cuối cùng dứt khoát không nói gì cả, nhưng vẫn đảm bảo:"Về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa.
”Trong lòng Nhan Thiến có chút ê ẩm, cô phát hiện bản thân không hề muốn nghe một lời đảm bảo giống như vậy, cô muốn nói với ba ba rằng sở dĩ cô sợ là vì nó xảy ra quá nhanh, nên vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với dương vật của ông.
Nhưng nếu ba ba có thể thực hiện từng bước từng bước một theo thứ tự, cô quả thực rất sẵn lòng.
Nhan Thiến nghĩ như vậy, nhưng khi mở miệng ra lại phát hiện chính mình căn bản không nói được lời nào, thật sự là quá xấu hổ mà! ! Sáng hôm sau, Nhan Thiến dậy rất sớm, đầu tiên là dọn dẹp nhà cửa, sau đó làm hai bữa ăn sáng theo kiểu phương Tây, cô ăn một phần, phần còn lại là cho ba ba, sau khi ăn xong liền đi đến khu chợ gần đó để mua thức ăn.
Buổi trưa mẹ và em trai sẽ trở về, cô định sẽ nấu một bữa trưa thịnh soạn, cô học nấu ăn từ bà nội khi còn ở quê, tay nghề cũng không tệ lắm.
Khi Nhan Thiến mua đồ ăn trở về nhà, Nhan Tê Trì đã thức dậy và ăn xong bữa sáng, lúc này đang ngồi ở trên bàn ăn đọc báo.
.