Nhan Thiến hai má nóng bừng, giống như là bệnh nhân đang sốt cao.
Đây rõ ràng là một tư thế rất mờ ám, nhưng Nhan Tê Trì lại làm như không phát hiện, hỏi cô:"Sao lại không viết?”Tay Nhan Thiến run rẩy, làm sao cô có thể viết được cơ chứ?!Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Nhan Tê Trì, cô vẫn kiên trì viết một chữ đầu tiên.
Rất hiển nhiên, cô viết sai chữ này rồi.
“Ông nội con nói chữ viết của con rất đẹp mà?” Nhan Tê Trì nói ra nghi ngờ của mình, "Lực đặt bút rõ ràng là còn chưa đúng.
”Nói xong, ông cúi người xuống, vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang cầm bút lông của Nhan Thiến, dẫn dắt cô, viết những chữ giống y hệt ở bên cạnh, từng nét từng nét, khí khái ngạo nghễ.
Nhan Thiến nhìn chằm chằm bàn tay hai người đang đan vào nhau, có chút xuất thần.
“Viết như vậy có phải đẹp hơn một chút không?”Ông lần lượt đặt câu hỏi, giống như một người thầy tận tụy.
Thấy học sinh duy nhất không chăm chú lắng nghe, ông hơi nhướng mày, vươn tay còn lại ra, ôm eo cô, cúi đầu ghé vào tai cô hỏi: "Nghe rõ chưa?”Ở tư thế này, cơ thể của cả hai hoàn toàn áp sát vào nhau không chừa một khoảng trống nào.
Chân của Nhan Thiến mềm nhũn.
Hô hấp dần trở nên dồn dập.
“Nghe! ! nghe rõ rồi ạ.
” Cô nói.
“Vậy thì viết đi.
”Ông buông tay cầm bút của cô ra, nhưng người lại chưa đứng lên, vẫn duy trì tư thế tựa lên lưng cô, ôm lấy cô.
Như thế này thì làm sao cô có thể viết được? Làm gì còn tâm tư để viết chữ nữa chứ.
Lực chú ý của cô căn bản không thể nào tập trung được!Nhưng cho dù như vậy, Nhan Thiến vẫn không nỡ đẩy ông ra, sự mất mát trong lòng cô hai ngày nay giờ phút này mới lặng lẽ được an ủi.
Nhan Thiến cảm thấy mình thật sự rất xấu xa, cô vừa kháng cự cùng ba làm chuyện vượt quá giới hạn, nhưng đồng thời lại âm thầm trông mong ba làm điều gì đó với cô, thật sự rất mâu thuẫn.
Cố gắng phớt lờ tư thế thân mật của hai người, Nhan Thiến bình tĩnh lại, cắn môi dưới, đổi một tờ giấy Tuyên Thành khác, đặt bút lên viết một lần nữa, lần này viết tốt hơn vừa rồi một chút.
Nhan Tệ Trì có vẻ khá hài lòng, cũng không phiền.
Nhưng mà, khi Nhan Thiến viết xuống một nét phẩy, bàn tay ôm lấy eo cô đột nhiên cử động.
Hai tay một đường đi lên, sờ đến ngực của cô, nắm lấy hai bầu vú của cô qua lớp áo thun mỏng rồi dùng sức nhẹ nhàng xoa nắn.
Hô hấp của cô hoàn toàn rối loạn, tay cầm bút run rẩy viết không ra hình dạng, chữ viết cong queo như mì ăn liền, Nhan Thiến cả người tê dại, cảm giác sắp đứng không vững.
“Lại viết hỏng rồi.
”Ba nói chuyện ở bên tai cô, hơi thở ấm áp phả vào bên tai khiến toàn thân cô run lên.
Giờ phút này, vẻ ngoài trầm lặng yên tĩnh hoàn toàn bị phá vỡ, thay vào đó là một thân thể nóng bỏng cùng khát vọng được giải thoát, giống như một ngọn lửa vô hình, nhanh chóng lan truyền đốt cháy xung quanh hai người.
Cây bút trong tay Nhan Thiến hoàn toàn rơi xuống, đầu bút dính đầy mực tạo ra một nét vẽ chấm phá trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh ấy.
Hai tay cô chống lên mặt bàn, cúi đầu thở gấp, thân thể nhỏ nhắn dán sát vào lòng ngực của ba ba, run rẩy bất lực.
Dục vọng của hai người vào ngày hôm đó bị ngắt giữa chừng ở phòng bếp lại một lần nữa bị khơi dậy.
Nhan Tê Trì mỗi một bên tay cầm lấy một bầu vú của cô, xoa nắn một cách gợi tình, làm cặp vú trở nên đầy đặn và căng tròn, hoặc nhiều hình thù dâm đãng, ánh mắt Nhan Thiến không cẩn thận nhìn đến, nhất thời xấu hổ mà hai má nóng bừng, hốt hoảng dời tầm mắt.
.