Cuộc sống của Chấn Phong chẳng phải lúc nào cũng chỉ có em dâu mà còn rất nhiều hoạt động khác, suốt thời gian cả trước khi quen Thanh Ngân, Phong có theo học một lớp tiếng Anh ở trung tâm ngoại ngữ, lớp này là lớp thứ ba trong thứ tự trình độ của trung tâm và anh cũng dự định học khoảng năm, sáu lớp gì đó để cải thiện tình hình tiếng Anh cùi bắp của mình.Suốt từ lớp thứ ba đến lớp thứ năm, luôn luôn có một cô bé học cùng anh tên Lê Hoàng Bảo Khuyên, một cô bé xinh đẹp phổng phao, tóc dài, làn da trắng bóc, lanh lợi, có khuôn mặt dễ thương, tuổi vừa tròn mười tám luôn nói nhiều trong lớp nhưng lại ngồi rất xa Phong và cô bé chẳng để ý gì tới Phong khiến anh quan tâm đặc biệt.Cả ba khóa học cùng nhau, tất cả giao tiếp hầu như chỉ gói gọn trong lớp, ra về hầu như không có cơ hội tiếp xúc với cô bé vì nàng có anh trai đi đón, mới đầu Phong tưởng là bạn trai nhưng sau mãi mới biết là anh trai sau khi anh đánh liều hỏi thăm.Chấn Phong cũng rất nhiều lần cố gây chú ý trong lớp, ngoài lớp như lâu lâu cố tình phát biểu hăng say, rồi lâu lâu lại ăn mặc khác ngày thường… Nhưng tuyệt nhiên chẳng có gì thay đổi, cô bé vẫn dửng dưng, chẳng hề tỏ vẻ gì là có cảm xúc với anh.Mãi đến sau này, trùng hợp là vào thời điểm Phong bắt đầu có quan hệ với em dâu thì có vẻ Bảo Khuyên lại có quan tâm tới anh nhiều hơn trước, bây giờ vào lớp nàng hay hỏi thăm, nói chuyện tán dóc chút trước khi học, lâu lâu còn mang theo hai cái bánh bao đưa anh ăn.
Vậy thì vậy nhưng tuyệt đối cô bé không đi xa gì hơn, vẫn tối tối ra xe cho anh trai chở về như mọi ngày, mặc dù có một vài lần anh mời nàng đi coffee sau giờ học hoặc trước giờ học nhưng nàng đều từ chối.
Anh chẳng hiểu nổi nữa nên mệt quá kệ luôn, mà lúc đó anh bắt đầu mê em dâu rồi nên cũng chẳng để ý.Mọi chuyện chỉ bắt đầu thay đổi khi Phong bị tai nạn khi giật lại đồ cho em dâu, chẳng biết sao mà Bảo Khuyên biết được mà tự nhiên vào viện thăm anh, hôm đó không có em dâu ở đó.
Khi cô bé đi vào còn bẽn lẽn mang hoa, mang trái cây và một mớ đồ ăn, vào xong nói chuyện chưa được mấy câu rồi nàng thấy mẹ anh đi vào bỗng mắc cỡ hay sao đó xin phép về luôn.Lần tai nạn đó tính ra Phong lại được nhiều cái lợi.Hôm ra viện Phong xin công ty ở nhà thêm hai tuần để tịnh dưỡng, với lại cái chân gãy đi làm cũng bất tiện.
Cả hai tuần ở nhà, anh cũng chẳng biết làm gì, Thanh Ngân thì cũng chỉ nhắn tin qua Telegram chứ sao mà dám tới thăm anh.
Thế mà lại hay, vì giờ anh có Bảo Khuyên.Buổi tối Bảo Khuyên học tiếng Anh, ban ngày nàng đi học đồ họa ở một cơ sở gần nhà và đi bằng xe buýt vì ông anh ban ngày đi làm không chở đi được, nhà Bảo Khuyên chỉ có ba mẹ con, ông anh, nàng và bà mẹ suốt ngày chỉ ở nhà.Cơ hội cũng đến, ban ngày Chấn Phong cũng ở nhà một mình, Bảo Khuyên thì học đến mười giờ là xong rồi nên anh đánh liều rủ cô bé sang nhà chơi, mà đồ họa là nghề của anh và thế là vừa được lý do chỉ cô bé thêm về mấy phần mềm linh tinh vừa được có cơ hội gần gũi tìm hiểu thêm.Qua vài ngày mới thấy thực ra Bảo Khuyên không khó như Phong nghĩ, chỉ đơn giản là vì muốn cuộc sống gia đình thoải mái hơn, mẹ cô bé dự tính cho nàng đi học Đồ họa và Anh văn hai năm sau đó cho đi định cư nước ngoài theo diện đám cưới giả (đã có mối), nên cấm cô bé yêu đương lăng nhăng, mất công lại muốn ở lại Việt Nam không đi nữa nên Bảo Khuyên cũng cố tỏ ra không muốn yêu đương ở trong lớp.Với lại lý do khác là mới chia tay thằng bạn trai quen bốn, năm năm, dự định tốt nghiệp phổ thông xong là cưới luôn rồi nhưng cuối cùng thằng đó lại đi cưới người khác nên giờ Bảo Khuyên cũng chẳng muốn quen ai vì “Hết tin đàn ông rồi”, nàng nói thế.Phong hỏi lại: "Thế tại sao lại tốt với anh thế? Vào bệnh viện thăm, giờ lại qua phòng chơi với anh."Bảo Khuyên trả lời: "Em nghĩ anh là người tốt, hoặc ít ra là người thẳng thắn, em nghĩ dù gì thì anh cũng không lừa em."Một, hai tuần đó tính ra lại hay, cứ khoảng mười giờ sáng các ngày trong tuần, trừ chủ nhật, Bảo Khuyên qua nhà chơi, lâu lâu nàng mua cái gì đó nấu ăn, Phong lại được ăn cơm nhà thay vì cơm bụi vì có đi được đâu.
Anh thì cứ ngồi máy, Bảo Khuyên thì lo nấu ăn hoặc cả hai cùng ngồi máy, anh chỉ thêm cho nàng mấy phần mềm đồ họa.
Đúng là con gái, học mấy cái này chậm như rùa, nhưng nhờ vậy anh lại được múa may quay cuồng làm cho Bảo Khuyên càng hâm mộ.Lâu lâu cũng phải lén Bảo Khuyên, nhân lúc nàng đang nấu đồ ăn, anh mở Telegram chat với em dâu thì bị nàng mắng sao mà mất tăm, Phong đành phải nói lý do là chán quá nên toàn ngủ.Bảo Khuyên xinh đẹp cũng chẳng kém cạnh em dâu, nếu nói Thanh Ngân mười thì Bảo Khuyên cũng tám, chín.
Lâu ngày gần gũi, thú tính trong con người của Phong cứ dần nổi lên nổi lên.
Đôi lúc anh vẫn tự hỏi: “Tại sao Khuyên lại ở đây nhỉ? Sao đúng lúc vậy nhỉ? Nàng có ý gì không”.Và một lúc hết chịu nổi, anh buột miệng: "Khuyên ơi, anh hỏi cái em đừng giận anh nhé."Nàng gật đầu.Phong hỏi: "Em với anh không nói chuyện cả gần năm trời, sao tự nhiên thời gian này em lại quan tâm tới anh thế? Còn tới chơi với anh mỗi ngày thế này.
Tới giờ anh vẫn chưa hiểu."Bảo Khuyên cười nhẹ như không: "Thì sao nữa, thì em thích anh chứ sao, thêm nữa là anh lại bị thương thế này, em muốn giúp anh, thế thôi, không được sao?"Anh ú ớ: "Thích là sao? Anh không hiểu."Bảo Khuyên chồm tới hôn lên môi Chấn Phong: "Là vầy chứ sao, em là vậy đó, thích ai là nói thôi, chỉ là đúng lúc hay chưa thôi.
Trong lớp em cũng để ý anh lâu rồi, nhưng nghĩ tới lời mẹ dặn, nên em cố kìm lòng.
Giờ thấy anh vầy em nghĩ thôi kệ, miễn sao làm gì không để mẹ buồn là được."Anh cũng bẽn lẽn: "Anh cũng thích em mà, tại anh chưa dám nói thôi."Quen con gái đã có quan hệ nhiều với đàn ông kể cũng tiện, mọi thứ trôi chảy lạ thường.
Bảo Khuyên không để Phong nói thêm, chồm tới một lần nữa, ôm lấy anh và anh cũng nhanh chóng đáp trả bằng một nụ hôn lên môi nàng.
Mọi chuyện dễ dàng vậy sao, nhưng mà cũng có thể dễ thế thật.
Mọi chuyện đến thật đơn giản, chỉ có cái chân là gây chút khó chịu, nhưng chẳng sao..