Trở lại phòng riêng, đã thấy Đàm Chá khoác áo định rời đi.
“Anh rể!” Cánh tay bị Ninh Mạn nhéo một cái, Ninh Ngôn la lên một tiếng gọi anh, Đàm Chá làm ra vẻ lãnh đạm nghi hoặc, như là tức giận không vui.
Ninh Ngôn cúi đầu, giọng nói nhỏ đến độ gần như không nghe được: “Em… Em muốn nhờ anh…”
Ninh Mạn tươi cười đón lấy ánh mắt của Đàm Chá: “Em gái em lúc cả kinh hay rống lên như thế, anh đừng trách nó, lá gan nó nhỏ lắm.”
Đàm Chá gật đầu, nhíu mày vòng qua Ninh Mạn, đến gần cô hỏi: "Em nói gì?"
“Em muốn hỏi anh một số vấn đề, sắp phải thi thử rồi mà còn rất nhiều kiến thức em không biết.”
Anh đến gần quá đi.
Rõ ràng anh chỉ là một giáo viên tốt bụng đang lắng nghe câu hỏi của học sinh, nhưng trái tim Ninh Ngôn vẫn cứ đập thình thịch.
Hơi thở của Đàm Chá phả vào lỗ tai cô khiến nó lại đỏ lên.
“Ừm, được, tôi biết rồi.”
Trong lúc Ninh Mạn khẩn trương thấp thỏm, thì Đàm Chá lại thể hiện vẻ mặt quan tâm thì ra là thế, anh trấn an nói với Ninh Ngôn: “Có suy nghĩ gì cứ lớn tiếng nói ra, em tự tin lên một chút, biết không?”
Thật là một người thầy tốt mà.
Hứa Nghi Nhàn càng thêm hài lòng với cậu con rể tương lai này.
Còn thầy Đàm có nền giáo dục tốt đẹp, lại đang thì thầm vào tai Ninh Ngôn: “Ngày mai gặp, Ngôn Ngôn.”
Giọng nói khàn khàn gợi cảm truyền vào tai cô, khiến Ninh Ngôn cảm thấy cả người mềm nhũn.
Cứ cảm thấy câu nói tiếp theo của anh là ngày mai cũng tới chơi em.
Cô vội vàng trốn về phía sau, "Tạm biệt anh rể."
…
Chỉ còn ba tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Đây là lần đầu tiên Đàm Chá đưa Chúc Diệp Thư đến trường.
Ôm mục tiêu to lớn ‘ muốn gần gũi với cậu ’ mà chuyển đến trường cấp 3 này, lúc Chúc Diệp Thư ngồi trên xe, gần như đã suýt khóc vì quá sung sướng.
Cậu nhìn thấy túi vải hình dâu tây ở ghế lái phụ, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng nhanh chóng phát hiện ra bên trong là hộp cơm sáng.
“Cảm ơn cậu ạ.” Chúc Diệp Thư như nhận được ân sủng ôm đầu gối.
“Cảm ơn cái gì?”
Đàm Chá không xoay đầu nhìn cậu.
Chúc Diệp Thư biết, cậu của mình làm việc gì cũng tập trung, dù là ở văn phòng, hay trên bục giảng tẻ nhạt, lúc lái xe cũng không ngoại lệ.
Chúc Diệp Thư nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Đàm Chá, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt linh động mà thâm thúy, tất cả đều toát lên vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Chúc Diệp Thư lặng lẽ chỉnh chỉnh bộ đồng phục cẩu thả của mình.
Cậu của cậu có chút biệt nữu, đám nữ sinh hay gọi là muộn tao.
Hôm qua còn vung roi đánh cậu, hôm nay lại làm bữa sáng cho cậu, Chúc Diệp Thư không dám chọc thủng, “Cảm ơn cậu hôm qua không đánh tám roi.”
“Cháu nên cám ơn Ninh Ngôn, là cô ấy giúp Cháu tránh được một kiếp.”
Vì cuộc điện thoại kia mà Đàm Chá trở về phòng mình giải quyết, không quan tâm đến việc đánh Cháu mình nữa.
Hóa ra hôm qua cậu phá lệ giữa chừng nhận điện thoại, là cuộc gọi của Ninh Ngôn? Chúc Diệp Thư tặc lưỡi không muốn tin.
Cậu của cậu là thiên tài hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của cậu, trừ phi thiên tiên mới có thể xứng đôi, làm sao có thể thích một nữ sinh cấp ba ngay cả bài tập cũng không làm được?
“Cháu chỉ cảm ơn những người lợi hại hơn Cháu, trừ khi cô ấy có thể đánh bại Cháu trong kỳ thi, thì Cháu mới cám ơn cô ấy.
Cậu à, hôm qua cảm ơn cậu.”
Trên cửa sổ xe chiếu ra bộ dáng độc cô cầu bại của Chúc Diệp Thư.
Đàm Chá ngay cả giọng mũi cũng khinh thường, “Cháu nghĩ rằng mình rất lợi hại?”
Chúc Diệp Thư làm ra vẻ đó là điều đương nhiên gật đầu.
Dĩ nhiên rồi, mình chính là Cháu ruột của cậu mà.
“Có lợi hại hơn nữa cũng qua được cậu sao? Cháu nên học Ninh Ngôn ngoan một chút, đừng gây chuyện suốt ngày làm mẹ Cháu lo lắng.”
Nhắc tới chị gái cố ý đưa con trai đến bên cạnh cầu xin anh rèn luyện, Đàm Chá khẽ thở dài nhẹ đến không thể nghe thấy.
Ngoan một chút?
Ba chữ này làm Chúc Diệp Thư nổi cả da gà.
Cậu của cậu chỉ nói đạo lý bày ra sự thật, nói một không hai, làm gương tốt, sẽ không giống như những người lớn khác chỉ biết nói: Ngoan, nghe lời, làm một đứa con ngoan, nếu không sẽ không thích con…
Chúc Diệp Thư nhớ lại mẹ cậu đã nói qua, cậu của mình rất thích vãn bối, nhưng sẽ không cưng chiều.
Giống như đang chơi một trò chơi dưỡng thành vậy.
Bản thân cố gắng tiếp cận cậu chính là muốn làm cậu hài lòng quen thuộc một chút.
Sẽ không phải cậu thích một đứa Cháu gái như Ninh Ngôn đấy chứ?
Trong lòng Chúc Diệp Thư dấy lên một hồi chuông báo động, không được, cậu mới là Cháu trai của cậu mình!!!
“Đúng rồi, túi cơm này Cháu cầm…” Đàm Chá không nhìn thấy biểu tình xuất sắc có thể so sánh với tàu lượn siêu tốc của Chúc Diệp Thư.
Anh bỗng nhìn thấy Ninh Ngôn xuất hiện ở trạm xe buýt công cộng.
Dáng người mảnh mai của cô gái nhỏ trong ánh nắng ban mai trông vô cùng đáng yêu, mái tóc đuôi ngựa của cô vung vẩy, đuôi tóc như câu mất hồn anh vậy.
Dù chỉ nhìn lướt qua, nhưng anh tuyệt đối sẽ không nhận lầm Ninh Ngôn.
Đàm Chá thu lại túi cơm trưa, dừng xe lại bên đường, bảo Chúc Diệp Thư tự mình đến trường.
Chúc Diệp Thư tuy trong lòng hụt hẫng ủy khuất, lại không dám nói gì, đành nấp sau gốc cây u oán nhìn cậu mình.
Không ngờ cậu lại đưa bữa sáng cho Ninh Ngôn.
Chúc Diệp Thư suýt nữa thì bóc cả vỏ cây xuống, không được, cậu không thể để cậu mình bị cướp đi như thế!
***
Chúc Diệp Thư: Tôi, người hâm mộ số một của Đàm Chá.
Gạch bỏ gạch bỏ đi, là Cháu trai!
Ninh Ngôn ngôn:… Tôi nên gọi là bạn cùng bàn, hay giáo bá đây?
Đàm Chá: Gọi Cháu trai.
Ninh Ngôn ngôn:QAQ Cháu trai dữ như vậy, em có thể không cần không…?