Khi đó Ninh Ngôn đãn làm như thế nào đây?
Cô ngơ ngác gật đầu, trên mặt là nụ cười cứng ngắc, và khi mẹ cô xoay người hỏi hai người họ đang nói thầm cái gì thì cô trả lời: "Cùng chị gái nói chuyện phiếm."
Mẹ cô ừ một tiếng, cười cười với cô.
Cô thực sự cho rằng mọi thứ từ nay về sau sẽ tốt hơn.
Ba mẹ chỉ là trước kia công việc quá bận nên không có cách nào chăm sóc cô nên mới đưa cô tới chỗ bà ngoại chăm sóc.
Hiện tại cô đã trở lại bên cạnh ba mẹ, cũng nên trở về với quỹ đạo.
"Em không biết."
Ninh Ngôn mười tám tuổi không đoán được quá nhiều, cô nắm lấy tay Đàm Chá, muốn khóc lại không dám khóc, "Em không biết."
"Không sao, chuyện nhỏ."
Đàm Chá đem cô kéo vào trong lòng, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.
Cô không hiểu nhưng mà anh hiểu.
Anh nhìn thấy cô đã rất cố gắng muốn thành bộ dáng mà ba mẹ hài lòng, cũng nhìn thấy cô đem anh như bảo bối nói với ba mẹ, mong chờ họ chúc phúc.
Cô có rất nhiều điều hối tiếc.
Cô không có cách nào bù đắp thì anh sẽ cố gắng.
"Trước tiên làm bài đã, thi đại học thật tốt được chứ?" Đàm Chá hôn nhẹ lên khóe mắt cô, "Lại thi điểm thấp như vậy, tôi sẽ tức giận."
"Ồ..." Ninh Ngôn không hề cố kỵ mà cáo trạng: "Chúc Diệp Thư bắt nạt em, em không thể làm bài tốt được."
"Tôi để nó xin lỗi em."
Có Đàm Chá làm chỗ dựa, Ninh Ngôn thoải mái mà tiếp nhận lời xin lỗi của Chúc Diệp Thư.
Thậm chí còn có lá gan đe dọa cậu, nếu về sau lại bắt nạt cô thì cô sẽ đi cáo trạng với Đàm Chá.
"Tôi sai rồi." Chúc Diệp Thư chỉ thiếu điều giơ hai tay đầu hàng, "Tôi nhất định sẽ không bắt nạt cậu nữa."
Làm sao có thể nghĩ đến Cậu của cậu vậy mà thực sự yêu thích cô gái nhỏ này đây.
Nhưng bây giờ cậu có thể làm được gì? cậu cũng không dám hỏi.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ lo lắng của Cậu ấy, nếu cậu lại chống đối nữa sợ là cắt thành tám đoạn cũng không xong.
Chúc Diệp Thư linh hoạt suy nghĩ, một khi xác định bản thân đứng ở phía bên Cậu mình, cậu không chỉ không được làm cho Ninh Ngôn tức giận, mà còn cần khiến cô vui vẻ.
Sáng thứ hai.
Các bạn học thấy Ninh Ngôn hỏi cô làm thế nào gặp được cha mẹ, Ninh Ngôn thành thật trả lời Chúc Diệp Thư đã xin lỗi cô.
Ai cũng không tin giáo bá đánh người còn không bị xử phạt trước kia sẽ đi xin lỗi.
Đều cười Ninh Ngôn đây là ba mẹ bằng lòng thôi.
"Ai....."
Ninh Ngôn nằm nhoài người trên bàn học, cảm khái thế giới này quá phức tạp, "Vì sao không tin chứ? Long Bao Bao, Bao Bao cậu tin tôi chứ?"
"Tôi đương nhiên tin cậu."
Long Bao Bao cầm một hộp sô-cô-la thật cẩn thận mà bóc một viên, ừm, đúng là chính hãng!
Ninh Ngôn cảm nhận được Long Bao Bao trả lời cho có lệ, tuyệt vọng mà than một tiếng.
Thật ra cũng không thể trách Long Bao Bao.
Nếu không phải sáng nay Chúc Diệp Thư đột nhiên kéo cô, hỏi Ninh Ngôn thích cái gì, còn hứa lấy một hộp sô-cô-la làm quà cảm ơn, cô làm sao mới có thể không tin rằng Chúc Diệp Thư không theo đuổi Ninh Ngôn a?
Đây chính là sô-cô-la giới hạn mỗi ngày, bán hết trong vòng mười phút.
.....
Bởi vì chuyện Ninh Ngôn yêu sớm, khi Ninh Man gọi điện cho Đàm Chá nói rằng thành tích của cô đã giảm, Đàm Chá thuận theo trả lời: "Thứ Bảy tôi tới em để bổ túc, rồi thử khuyên bảo một chút."
Khi Đàm Chá tới, Ninh Man đã thu dọn sạch sẽ bàn trà, đem hoa quả cắt tỉa thành hình dáng xinh xắn, tỉ mỉ bày ra đĩa.
"Đem bài thi cầm tới cho tôi xem."
Đàm Chá phát hiện Ninh Ngôn mặc bộ đồ ngủ thuần túy, màu trắng trơn có hoa văn dâu tây.
Kích thước có hơi nhỏ, nhìn qua non nớt như học sinh cấp hai.
Chắc là không ngờ tới anh buổi sáng đã tới rồi, Tiểu Ninh Ngôn không có mặc áo lót, khi giơ tay lấy bài thi, vải dệt phía trước xiết chặt, mơ hồ lồi lên hai khối nho nhỏ.
"Ngồi xuống xem đi?" Ninh Man pha trà, nhưng Đàm Chá không có nhận lấy.
Anh liên tục lật xem bài thi của Ninh Ngôn, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không có thời gian để ý đến việc khác.
Ninh Man nhìn thấy vậy, chọc chọc cánh tay Ninh Ngôn: "Em làm sao lại không biết xấu hổ mà thi được ngần ấy điểm?"
"Thật xin lỗi....."
Ninh Ngôn vừa nghĩ đến Đàm Chá đang nhìn những sai lầm cấp thấp kia của cô mặt liền đỏ lên, "Em không phải cố ý."
"Loại sai lầm này cũng mắc phải, suy nghĩ có vấn đề." Đàm Chá cong ngón tay gõ lên đầu Ninh Ngôn, "Trong đầu nghĩ cái gì vậy? Còn muốn chăm chỉ học hành sao?"
Nhìn giống như động tác trừng phạt, nhưng Đàm Chá đã thu lực, đập vào trên đầu làm cho tim Ninh Ngôn đập dồn dập.
Chị còn đang ở đây! Cô trừng mắt nhìn Đàm Chá, nhìn qua như là bất mãn.
"Ngượng ngùng, em gái của em, em ấy.....em ấy tính tình không được tốt lắm.....từ nhỏ không nghe khuyên bảo." Ninh Man nhất quyết muốn chọc giận, "Em dạy bảo em ấy."
"Không có việc gì, để tôi."
Đàm Chá nhét lại bài thi cho Ninh Ngôn, ra hiệu cho cô vào nhà, "Tôi nói chuyện thật tốt cùng em ấy, không chừng lại có ích."
Nói xong cả hai đã vào nhà, để lại Ninh Man đứng tại chỗ không nói nên lời.
Cô ta muốn đi gõ cửa nhưng Hứa Nghi Nhàn giữ lại.
Ninh Man khóc không ra nước mắt: "Con chỉ muốn Đàm Chá tới nhà để thân cận, làm sao có thể nghĩ anh ấy thế nhưng thực sự dậy Ninh Ngôn làm bài?"
Đầu óc giống như mọt sách! Không phát hiện cô ta hôm nay cố ý mặc váy cổ thấp, còn xức nước hoa, trang điểm rất thích hợp để ra ngoài hẹn hò sao?
Ninh Man tuyệt vọng nói: "Mẹ, con thực sự phải gả cho anh ta sao? Con sẽ điên mất, anh ta cũng quá ngu ngốc."
"Người đàn ông tốt như vậy mà con không muốn lấy, con ngốc hả?" Hứa Nghi Nhàn hung hăng chỉ vào đầu Ninh Man: "Hơn nữa anh ta đối tốt với em gái con, chẳng phải tốt cho con sao? Con chẳng lẽ muốn em gái mình ngay cả thi đại học cũng không thi được, không mất mặt sao?"
"Ồ...."
Ninh Man miễn cưỡng nghe lời Hứa Nghi Nhàn, cô ta ngồi trên sô pha lướt di động, chờ Đàm Chá dạy Ninh Ngôn xong đi ra.
Nhưng đã qua một tiếng, hai người đó cũng không có đi ra.
Ninh Man đi tới gõ cửa, nghe thấy Đàm Chá nói đừng tới quấy rầy, sắp xong rồi.
Cô nghe thấy tiếng Ninh Ngôn khóc nấc lên.
Đàm Chá thực sự là một thầy giáo nghiêm khắc, thế mà thực sự đem Ninh Ngôn phê bình đến khóc.
"Ninh Ngôn, em ngoan ngoãn nghe lời Đàm Chá biết không?" Ninh Man lên tiếng nhắc nhở: "Thầy Đàm cũng làm muốn tốt cho em, em phải nghe biết không?"