Đàm Chá nói đều là sự thật, Ninh Ngôn vẫn luôn cúi đầu, anh đem cánh của khóa trái lại cũng không phát hiện.
Đàm Chá ngồi ở trước bàn học của cô, hai chân thon dài bắt chéo nhau, nghiêm nghị xa cách gần như trang nghiêm.
Ninh Ngôn nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, em....em thực sự không phải là học sinh kém....!"
Điểm số mất mặt nhất đời đã bị anh nhìn thấy rồi.
Ô ô ô, cô làm sao lại ngu ngốc không biết cố gắng như vậy.
"Biết sai rồi?"
Đàm Chá gọi cô đi đến trước mặt, Ninh Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, cái mũi đỏ bừng.
"Em sai rồi, sau này nhất định sẽ cố gắng."
"Ừm.
Biết sai biết sửa thì nên khen thưởng cho em."
Đàm Chá khẽ cười nói: "Bộ đồ ngủ này khá đẹp.
Em rất thích hoa văn hình dâu tây sao?"
"Em....bà ngoại em mua cho em....." Khuôn mặt Ninh Ngôn bỗng chốc đỏ bừng, "Mua hồi còn học cấp hai, không còn cái khác để mặc nên mới mặc cái này, không nghĩ tới anh lại đến đây."
Nó đã quá nhỏ so với cô rồi, lộ ra cả cánh tay cùng với bắp chân, hình dâu tây cũng có chút mờ đi, chắc chắn rất lỗi thời rồi.
"Không thích?" Đàm Chá nhẹ nhàng hỏi, sau khi Ninh Ngôn thừa nhận, anh nói: "Vậy thì cởi ra đi."
"A?"
Mặc dù không hiểu được độ cong bên môi của Đàm Chá, cũng không hiểu bộ dáng khoanh tay thưởng thức của anh là vì cái gì, nhưng mặc đồ ngủ đã lỗi thời cũng không tốt lắm.
Ninh Ngôn ngoan ngoãn gật đầu.
Ngón tay đã cởi nút thắt đầu tiên xuống, bộ ngực đã phát dục hoàn toàn lộ ra ngoài, lay động trong không gian, thân thể cô dần dần phiếm hồng đầy mê người.
Thân thể ngây ngô hoàn toàn lộ ra trước mặt Đàm Chá, chỉ còn một mảnh vải bông nhỏ tinh khiết bên trong.
Đàm Chá đưa tay ma sát huyệt khẩu của cô, quả nhiên cô đã ướt rồi.
"Rất khẩn trương sao?"
Cách vải dệt khẽ đâm chọc huyệt khẩu, ma sát âm đế, Ninh Ngôn hai chân run rẩy gật đầu: "Mẹ với chị em còn ở ngay bên ngoài."
Đây là trong phòng của cô.
Nhưng cô sắp cùng người đàn ông này làm việc không nên làm.
Cơ thể đã chuẩn bị đầy đủ, không ngừng phun nước, chỉ thiếu đem cái gốc rễ nuốt trọn vào trong.
Ninh Ngôn mờ mịt mà nhìn Đàm Chá: "Anh bắt nạt em."
Cô trở nên rất kỳ lạ.
"Tôi còn chưa có phê bình em đâu."
Ngón tay lướt qua tiểu huyệt tiến vào bên trong bị gắt gao hút chặt, hai chân cô cũng kẹp chặt lấy cổ tay anh.
Không biết là từ chối anh vào sâu hơn hay là không cho anh rời đi.
"Làm sao vậy?" Đàm Chá nhướng này, giọng nói trêu đùa hỏi: "Ngôn Ngôn, em không muốn sao?"
"Ô ô."
Thân thể lộ ra trong không khí đau đến run lên, Khuôn mặ nhỏ nhắn của Ninh Ngôn nhăn lại, thành thật trả lời: "Muốn."
"Ngoan lắm."
Đàm Chá đứng lên, ngón tay ở trong hoa huyệt của cô khuấy một vòng làm Ninh Ngôn suýt nữa hét lên.
"Từ phía sau có được không?" Đàm Chá để Ninh Ngôn an ủi vật đã đứng lên dưới háng anh, hình dáng thô to vận sức chờ phát động, nóng đến mức cô không dám chạm vào nữa.
Từ phía sau sẽ vào hết rất sâu, như vậy sẽ rất đau.
Ninh Ngôn mím môi không muốn đáp ứng.
"Tôi muốn em." Anh cúi đầu hôn nhẹ lên cổ cô, nhẹ nhàng liếm láp làm da mỏng manh lại vừa không để lại dấu vết, "Cho tôi vào nhé?"
"Được."
Giọng điệu cầu xin này suýt nữa cướp mất trái tim cô.
Ninh Ngôn gần như đầu hàng mà cúi người xuống, bị Đàm Chá đè lên trên bàn học của cô.
Hai đùi bị anh tách ra, tiểu huyệt trơn bóng bị đầu dương vật nóng bỏng đỉnh vào, anh đè thân thể đang run rẩy của cô mà chậm rãi tiến vào từng chút một.
"A ưm..."
Hông cô đột nhiên bị đẩy Manh, cảm giác cực kỳ căng trướng làm cho đầu óc Ninh Ngôn trống rỗng.
Cô nhìn thấy bàn học quen thuộc, tường trắng cùng đồng hồ treo tường, còn có đầy bài thi lộn xộn trên bàn.
Nhưng khi cô cúi đầu nhìn thấy cảnh thân thể trần trụi của mình bị Đàm Chá giam lại dưới thân, giữa hai chân đang tách ra huyệt khẩu bị làm đỏ bừng đang chảy nước, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
"Dơ quá." Ninh Ngôn không biết suy nghĩ cái gì,"Sẽ bị mẹ phát hiện mất."
"Không sao, tôi sẽ thu dọn."
Đàm Chá được tiểu huyệt mềm mại ấm áp của cô bao bọc, cảm giác thoải mái làm cho anh không thể kiềm chế.
Anh từ lâu đã muốn ở nơi cô quen thuộc mà làm cô.
Anh muốn cùng cô thân cận hơn, dính vào chặt chẽ như này không bao giờ tách ra nữa.
Anh đem huyệt khẩu của cô hoàn toàn mở ra, âm thần hồng nhạt đáng thương hề hề mà ngậm mút dương vật đầy gân xanh, tiểu huyệt mềm mại bị anh hết lần này tới lần khác dùng sức đâm hỏng, âm thanh nhỏ bé vô cùng đáng thương.
"Tôi làm đau em sao?" Đàm Chá vươn tay che cái miệng nhỏ nhắn đang nức nở không ngừng của cô, đưa một ngón tay vào trong miệng khuấy động đầu lưỡi của cô.
Chỉ trong chốc lát, âm thanh rên rỉ lộn xộn còn lại trong miệng cô xen lẫn tiếng nước va chạm vang lên, kích thích anh bắn ra, tay trái phủ lên âm đế đã bị kích thích đến sung huyết của cô.
Anh muốn làm cho cô càng hưng phấn hơn.
Ở lại nơi cô thân thuộc nhất lưu lại dấu vết của anh.
Khi anh không có ở đây cô cũng nhớ rõ anh.
"Ô ô ô, không cần, không cần......"
Ninh Ngôn cố gắng dùng đầu lưỡi đẩy đi những ngón tay đang làm loạn của anh, nhưng lại giống như kẹp chặt để anh không xâm phạm nữa lại không có tác dụng, chỉ làm anh càng thêm thay đổi làm Manh hơn.
Âm đế bị ngón tay nghiền ép có cảm giác vừa đau lại vừa ngứa, làm cô gần như không đứng được, hai tay vô lực mà chống trên bàn, run rẩy xin tha: "Không cần, phía sau quá sâu rồi.....ưm.....bị hỏng mất....."
Ở bên trong cô bị ra vào mãnh liệt, đâm đến nước bắn tung tóe, nóng bỏng mà co rút không ngừng.
Một cỗ ấm áp giội lên đầu dương vật của anh, Đàm Chá hô hấp rối loạn, cùng hòa với âm thanh rên rỉ khó chịu của Ninh Ngôn.
"Không thích sao?"
Anh càng vào sâu, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay mềm mại của cô chơi đùa, cảm giác đè ép có hơi đau, nhưng lại rất thích.
"Thích.....ô ô, thích lắm.....ha a....."
Cô xoay người nằm sấp trên bàn, không còn khí lực, chỉ có đầu ngón chân theo động tác làm mà lắc lư từ đầu đến cuối, dương vật bị siết chặn bên trong cơ thể cô, ra vào mà xâm lược.
Trong phòng vang lên tiếng ba ba, Đàm Chá vẫn còn khàn giọng, xúc động muốn cùng cô nói chuyện bậy bạ mà hai người họ đang làm: "Ngôn Ngôn, em ra thật nhiều nước."
"Ô ô ô, đừng nói, đừng nói!"
"Tôi thích."