[ Cao H ] Cổ Tích Hắc Ám - Đêm Đồng Thoại

Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé xinh đẹp, từ khi mẹ qua đời, cha cưới mẹ kế dẫn theo hai chị gái về, cô bé bị ép làm tất cả việc nhà , ngày nào cũng bị chèn ép, mặt mày lấm lem bụi bẩn nên tất cả mọi người gọi cô là Lọ Lem.


Tuy số phận của Lọ Lem trớ trêu như vậy nhưng cô vẫn giữ được trái tim thuần khiết. Dù ăn không đủ no nhưng vẫn để dành bánh mì cho chuột và chim nhỏ sống trên gác xép ăn, cũng giữ lại những bộ quần áo các chị vứt đi để đem đi giúp những người còn nghèo khó hơn cô.

Một buổi tối, dông bão ập đến, hai người chị độc ác gọi cô ra bờ sông múc nước, Lọ Lem không hề phản kháng, ngoan ngoãn cầm thùng nước, liều lĩnh đi ra sông giữa bão táp mưa sa. Khi cô đến bờ sông thì lại phát hiện có một người đang lâm nguy, vật lộn giữa thế ác liệt. Lọ Lem bèn nhanh chóng tìm một cành cây, khó khăn mãi mới kéo được người kia lên.

Thấy mưa gió có vẻ càng lúc càng lớn, cản bước đi của họ, Lọ Lem nhanh chóng tìm một căn nhà hoang gần đó trú tạm cùng người kia. Căn nhà đó rất tối, họ tìm mãi xung quanh mới thấy chút củi không bị xối ướt, người kia nhanh chóng đánh lửa lên, lúc này Lọ Lem mới phát hiện ra anh ta là một anh chàng vô cùng điển trai.

Tóc đen mắt xanh, tỏa ra khi chất thần bí quý tộc, dù toàn thân ướt sũng nhưng lại không có vẻ nhếch nhác là bao, mặc một bộ quần áo đen, dưới ảnh của lờ mờ lại càng thêm quyến rũ, giống như ác quỷ trong bóng đêm.

Chàng trai kia muốn cô cởi quần áo, hong quần áo trước lửa để khỏi cảm lạnh, dù hơi xấu hổ nhưng Lọ Lem ngây thơ tin rằng người kia sẽ không làm hại mình bèn quay lưng lại, ngoan ngoãn cởi quần áo ra.

Dưới ánh sáng lờ mờ, tấm lưng trần trắng như tuyết của Lọ Lem vẫn rất quyến rũ, không cần kể đến mái tóc dài rối tung xổ xuống, đẹp đến chết người. Chàng trai kia nheo mắt nhìn chằm chặp cô một lúc rồi thân thiết bắt chuyện với cô. 

Lọ Lem nói cho anh ta biết, từ khi mẹ mình qua đời thì bị đối xử như thế nào, lại kể cho anh ta nghe về ảo tưởng ngây thơ trong lòng mình: "Khi còn bé , mẹ tôi nói cho tôi biết, nếu tôi không chịu đựng được, chỉ cần giữ trái tim trong sáng lương thiện thì bà tiên sẽ xuất hiện, vẫy cây đũa thần, để tôi có một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau."

Ánh mắt chàng trai kia đầy vẻ trào phúng khó nhận ra : "Cô vẫn tin trên đời này có bà tiên sao?"

"Mẹ tôi chắc chắn không lừa tôi đâu."


" Tuy tôi không phải bà tiên nhưng tôi cũng có một cây đũa phép , cô có muốn xem thử không."


Lọ Lem tò mò nghiêng đầu, thấy anh ta đưa tay vào giữa hai chân, quả nhiên lấy ra một thứ gì đó vừa do vừa sẫm màu, nhìn kỹ còn thấy vệt gì gồ lên, thi thoảng giật giật như vật sống.

"Đũa phép của anh kỳ lạ quá."

"Cô có thể đến gần mà xem."

Lọ Lem không nén nổi trí tò mò, ngồi cạnh chàng trai kia sờ sờ cây đũa phép của anh ta, nó rất ấm, bàn tay nhỏ bé của cô sờ một lúc, hình như nó lại nở ra to hơn, cô kìm không được hỏi: "Cây đũa phép này ngoài tự nở ra thì còn có phép thuật gì không?"

"Nó sẽ phun ra thứ khiến cô ăn thì sẽ thấy sung sướng."

"Thật ư?"

"Thật, cô thử là biết."

Dưới sự dụ dỗ của anh chàng kia , Lọ Lem ngây thơ nằm sấp xuống , e dè ngậm cây đũa phép kia , nghe theo lời anh ta bắt đầu mút chọn chụt cây đũa phép nóng rực giữa hai chân anh ta . 

Trong khi Lọ Lem lấy lòng anh ta, anh ta cũng lần tay về phía gò bồng đào của cô, tay kia thì đưa xuống cánh hoa hồng nhạt phía dưới của cô, trêu chọc nó.


Lọ Lem quá ngây thơ, chỉ thấy giữa hai chân trở nên kỳ quái, chảy ra thứ gì đó âm ấm, vừa thoải mái lại vừa kì dị, cô ngốc nghếch hỏi anh ta đang làm gì, anh ta chỉ cười không nói gì, cặp mắt xanh lục sâu như hồ nước khiến người ta không kiểm soát được mà chết chìm trong đó. Cô không dám nhìn anh ta lâu, cúi đầu nghe anh ta sai bảo, liếm đỉnh đũa phép, mân mê ở phần rìa, tay vuốt ve thân đũ, rồi lại dùng miệng hôn hai quả trứng dưới đũa.


Không lâu sau, quả nhiên đũa phép phun ra một thứ chất lỏng sền sệt âm ấm, anh ta muốn Lọ Lem nuốt nó, Lọ Lem ngây thơ tin rằng uống thứ đó sẽ cảm thấy sung sướng bèn nghe lời nuốt hết thứ nước phép thuật đó. 

Nhưng uống hết rồi cô lại nhăn mặt nói : "Không thấy gì cả."

Anh chàng kia nâng cô dậy, tay mơn trớn xương quai xanh của cô rồi trượt xuống tiểu huyệt của cô nói: "Vậy em phải ăn bằng cái miệng này mới cảm thấy vui sướng được."

Cô thấy mật huyết của mình đã ướt đẫm, cảm thấy trống rỗng khó tả, thoắt cái đỏ bừng mặt: "Mẹ nói trước khi kết hôn không được cho thứ gì vào, nếu không sẽ không trong trắng nữa."

Anh ta nâng mặt cô lên, khẽ hôn khắp lên mặt cô, dịu dàng nói: "Vậy để đũa phép ở ngoài, để trước cái miệng nhỏ, để nó uống hết nước là được."


Lọ Lem nghĩ một lúc, xấu hổ gật đầu : "Được." 

Cô nghe lời anh ta nói, ngoan ngoãn dang rộng hai chân ra, anh ta giữ eo cô, để đũa phép ngay trước mật huyệt, đầu đũa phép cọ cọ bên ngoài miệng huyệt, tiểu huyệt của Lọ Lem càng phun ra nhiều mật ngọt hơn.

Sau đó , anh ta lại hôn Lọ Lem , lần này anh ta đưa lưỡi vào trong miệng Lọ Lem , hôn cô đến xây xẩm mặt mày mới buông cô ra , dựa trán vào trán cô thì thầm : "Lừa em đấy."


Rồi anh ta đâm thẳng cự căn của mình vào trong cơ thể không chút tì vết của Lọ Lem , không chút nương tay cướp đi trinh tiết của cô.

" A ! A a ... Đừng ... Không ... "

Tuy anh ta còn chưa hoàn toàn tiến vào trong một huyệt của Lọ Len, nhưng mới vào một nửa đã khiến Lọ Lem bị vấy bản phát hiện ra mình bị lừa, người đàn ông cô liều mình cứu này đã cướp đi giấc mơ của cô, cướp đi chút phép thuật cuối cùng mẹ cô để lại.


Cô gào khóc giãy dụa, muốn anh ta rời khỏi cơ thể mình, nhưng anh tàn nhẫn giữ chặt tay chân cô, không cho cô chống cự.

Lọ Lem phản kháng một lúc, cuối cùng mất hết sức lực, quay đầu sang một bên chảy nước mắt, mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Anh chàng kia dừng trong tiểu huyệt của cô một lúc, chờ tiểu huyệt của cô quen rồi mới bắt đầu cử động, đâm sâu vào trong nộn huyệt chưa từng khai phá của cô . 

Lọ Lem khóc lóc siết chặt mật huyệt của mình, muốn ngăn hắn lại nhưng chỉ càng khiến anh thấy khuây khoả hơn và nhận lại sự chiếm hữu kịch liệt hơn của anh ta . Tiếng bành bạch vang lên , át đi tiếng gió mưa bên ngoài , trong trăng mất đi biến thành máu, hòa vào chất lỏng chảy ra khi hai người làm tình, chảy xuống theo bắp đùi của Lọ Lem.


Anh ta không ngừng đâm vào điểm G trong cô , hai tay không ngùng khiêu khích từng chỗ trên cơ thể cô , mỗi khi cô gào khóc , anh ta lại cúi xuống hôn sâu cô, khiến lời từ chối của cô biến thành rên rỉ , cuối cùng hoàn toàn sa đoạ với anh ta. 

Đống lửa nhỏ tắt từ lúc nào không hay, tiếng nước nhóp nhép lại càng rõ hơn, cơn đau trong Lọ Lem đã biến thành sự vui sướng, nó như từng cơn sóng lớn đánh vào lý trí cô, từng cơn từng cơn, trong bóng tối vô biên, cô quên cả đau, vứt bỏ tất cả ôm lấy vai anh ta, hai chân vòng quanh hông anh ta, thèm khát nhiều hơn nữa . 

"Nhanh ... Nhanh quá ... Cho em ... " 

Anh ta khẽ cười : "Thích phép thuật của tôi không? "



"Thích ... A a a a a ! "

Cô bị anh ta đưa lên định, cong người hét lên, đôi mắt như phi thuý của anh ta càng tối hơn, bóp chặt mông cô, rướn người vào chỗ sâu nhất trong cô, bắt đầu hiệp hai bằng tốc độ có thể giết chết cô . 

"A ... A a ... Thích ... Thích quá ... Đừng dừng lại ! "

Khoẻ môi Lọ Lem tràn ra nước bọt óng ánh, cô hoàn toàn mất lý trí, mật huyệt mút chặt nam căn của anh ta, điên cuống đến mức bất cứ người đàn ông nào cũng khó cầm lòng được . 

"Ngây thơ là thể , cơ thể lại truy lạc đến vậy. "

Anh ta đâm sâu vào vô số lần, bắn mạnh vào cơ thể cô, kích thích mãnh liệt làm cô ngất đi, rồi lại bị anh ta đâm tỉnh .


Tuy đây là lần đầu của Lọ Lem nhưng cả buổi tối anh ta không hề tha cho cô, mãi đến khi cơn bão qua đi, bình minh đến, cơ thể truy lạc của Lọ Lem mới được tự do, cô thoi thóp nằm trên đất, cặp chân thon hơi dang ra, chất lỏng trắng đục chảy ra giữa hai chân, trên làn da trắng nõn có vô số vết xanh tím. 




Đêm đó, cô từ thiếu nữ ngây thơ thành người phụ nữ trưởng thành, lần đầu lên đỉnh, mất đi phép thuật . 

Mưa gió qua đi, bình minh đến, cô cảm nhận chất lỏng chảy ra giữa hai chân, hai mắt dại ra nhìn chàng trai kia đứng dậy mặc quần áo tử tế, hờ hững nói với cô : "Thành tình nhân của tôi, tôi sẽ cho em cuộc sống tốt nhất, cho em châu báu quý giá mà cả bà tiên cũng không biến ra được và cuộc sống được người người tôn kính."

Lọ Lem không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn anh ta, anh ta cũng không bận tâm, nói tiếp : "Tối mai đến đây tìm tôi, em sẽ được mặc bộ quần áo lộng lẫy nhất, vinh vinh quang quang rời khỏi đây."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận