Trợ lý phòng thí nghiệm gọi là trợ lý, nhưng thật ra đều được chọn từ những sinh viên xuất sắc để tham gia dự án.
Chỉ là đây đều là sinh viên mới nhập học, chưa đủ kinh nghiệm, cho nên mới gọi là trợ lý.
được giao một số công việc vặt, chẳng hạn như đến sớm chuẩn bị dụng cụ thí nghiệm, sau đó thu dọn phòng thí nghiệm.
Năm trợ lý mới được tuyển vừa nghe giáo sư ở Khoa Hóa học giảng dạy, vừa nghe các tiền bối giới thiệu điều kiện phòng thí nghiệm và các nhiệm vụ được phân công cho từng người.
Các trợ lý cũng sẽ được chỉ định một đàn anh hoặc đàn chị hướng dẫn dựa theo nhiệm vụ được giao.
Thường Hải và Hải Uyển Uyển ngồi cùng nhau, hôm nay cậu ta luôn luôn vây quanh Hải Uyển Uyển.
Năm người mới được tuyển vào, chỉ có cậu ta và Hải Uyển Uyển học cùng lớp.
Mối quan hệ thân thiết tự nhiên này khiến cậu ta nghĩ mình trở thành người thân thiết nhất của Hải Uyển Uyển.
Sau đó, giống như phóng đạn vậy, cậu ta liên tục quay đầu lại hết lần này đến lần khác nói với cô vị giáo sư này giỏi như thế nào, vị tiền bối đó giỏi ra sao, thể hiện thông tin của cậu ta đầy đủ đến mức nào.
Nhiều lần khiến những người khác phải liếc nhìn.
Nhưng cậu ta chỉ nghĩ đây là một loại vinh dự: Nhìn xem, tôi vô cùng thân thiết với hoa khôi của trường.
Sau đó, tiếp tục nói không ngừng nghỉ.
Hải Uyển Uyển khẽ gật đầu đáp lại vì lịch sự.
Khi Khúc Dật Chi đứng ra phát biểu với tư cách là người dẫn chương trình, cậu ta quay người đến gần cô: "Tôi muốn nói chuyện với học trưởng Khúc, anh ấy rất giỏi, cũng là học sinh đáng tự hào nhất của giáo sư."
"Tất nhiên là tôi biết." Hải Uyển Uyển lặng lẽ trợn tròn mắt ở trong lòng, sau đó cô giơ ngón trỏ lên làm động tác "giữ im lặng".
Thường Hải sừng sững đến ngây người, đẹp hơn cả thần tiên.
Khúc Dật Chi cau mày, dừng lại nhìn hai người họ, cho đến khi cả hai yên tĩnh lại mới tiếp tục nói.
Các đàn anh đàn chị trong phòng thí nghiệm trao đổi ánh mắt hiểu ngầm với nhau.
Thường Hải không để ý, tất cả sự chú ý của cậu ta đều tập trung vào Hải Uyển Uyển, nhìn thấy biểu tình của Khúc Dật Chi, cậu ta nghiêng người hỏi Hải Uyển Uyển: "Không phải cậu có quen biết với đàn anh Khúc Dật Chi à? Sao anh ta lại nhìn cậu đầy tức giận như vậy?"
Hải Uyển Uyển muốn tìm ngay một cái hố để chui vào.
Một tháng tu luyện vô ích, cô cứ như vậy bị nhắc nhở về tình huống xấu hổ ngày hôm đó.
Cô thật sự không muốn nghe những lời Thường Hải đang nói, vừa phiền vừa xấu hổ.
Nhưng Thường Hải giống như không biết sống chết, tiếp tục hỏi: "Có phải hai người đang cãi nhau không? Anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào cậu."
Hải Uyển Uyển không thể nhịn được nữa, đứng thẳng dậy.
Dọa tất cả mười người nhảy dựng.
Vị giáo sư cười: "Bạn học này rất tích cực.
Vì em là người đầu tiên đứng lên, em đi theo Khúc Dật Chi trước đi.
Những người khác sẽ tiếp tục chọn người hướng dẫn, một tháng sau người hướng dẫn sẽ được luân chuyển."
Hải Uyển Uyển: ? ? ?
Cảnh tượng nhất thời hỗn loạn, vẻ mặt của mọi người cũng khác nhau.
Nhóm trợ lý rưng rưng,
các đàn anh đàn chị nở nụ cười đầy ẩn ý,
còn Thường Hải thì sững sờ.
Cậu vừa gây ra chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra?
Cô xem như đã hiểu tình hình.
Ngay lúc, là ngay lúc cô đứng lên, đoạt trước một bước đăng ký làm trợ lý của Khúc Dật Chi.
Hải Uyển Uyển đầu tiên nhìn Khúc Dật Chi, anh cười cười, chính thức nói: "Chào mừng em".
"Chúng ta không nên sợ hãi trước bất kỳ khó khăn nào, hãy mỉm cười đối mặt.
Cách tốt nhất để loại bỏ nỗi sợ hãi là đối mặt với nó, kiên trì mới là chiến thắng.
Cố lên, cố lên nào!"
Hải Uyển Uyển thầm niệm câu danh ngôn về năng lượng tích cực trong lòng, lại ngồi xuống như một cái xác không hồn.
Sau khi kết thúc, giáo sư yêu cầu người hướng dẫn mới đưa trợ lý của mình đi ăn tối, nói là có lợi cho việc tăng cường mối quan hệ, trau dồi sự ăn ý trong quá trình thí nghiệm.
Ông sẽ hoàn trả chi phí bữa ăn.
Mọi người hò reo một hồi, Hải Uyển Uyển muốn chuồn đi.
Khúc Dật Chi ngăn cô lại: “Đúng lúc anh có một thí nghiệm đang tiến hành, em ở lại giúp anh đi.”
Giáo sư nghe vậy vỗ vỗ vai cô cười: "Cô gái à, nếu đã chọn Khúc Dật Chi, phải chuẩn bị tinh thần chịu đựng gian khổ, chịu khó chịu sự hành hạ của cậu ta."
Hải Uyển Uyển gật đầu một cách máy móc.
"Nhớ làm xong thí nghiệm rồi kêu cậu ta mời em đi ăn tối." Vị giáo sư cười nói nhỏ với Hải Uyển Uyển: "Thầy đã đưa tiền rồi, đừng để cậu ta chiếm hết một mình."
Vị giáo sư này khá dễ gần, nếu bây giờ cô nói không muốn cùng nhóm với Khúc Dật Chi nữa, liệu thầy có thể đồng ý không?
Mọi người phá lên cười rồi nhanh chóng giải tán.
Trong phòng họp chỉ còn lại hai người bọn họ.
Khúc Dật Chi đứng trước mặt Hải Uyển Uyển: "Đi thôi, đến phòng thí nghiệm."