Cô có rất nhiều nước, không cần chất bôi trơn.
Cô thật sự là một người phụ nữ được tạo ra từ nước, chỉ cần hơi chạm nhẹ đã có thể chảy nước.
Ngón tay của Khúc Dật Chi tiếp tục khuấy động trong hoa huyệt.
Ngay lúc này, chính anh cũng không thể biết liệu anh đang bôi thuốc cho cô hay chỉ đơn giản là đang tận hưởng sự săn chắc và co rút bên trong huyệt nhỏ.
Anh lại nhớ cảm giác gậy thịt đâm vào trong lỗ nhỏ của cô.
Nhưng người phụ nữ trong tay không biết là bởi vì cao trào không nhịn được vặn vẹo mông nhỏ, hay là cố ý cọ xát vào bụng dưới của anh, tuy phạm vi không lớn nhưng cũng đủ khiến cây gậy đang bị che lấp trong chiếc áo choàng tắm cương lên.
Khúc Dật Chi chống một tay lên trên đầu Hải Uyển Uyển, nhìn cái đầu bé nhỏ của cô đang run rẩy trong tay mình vì cao trào.
Nhưng vì không muốn bản thân mình hét lên, cô vẫn phải lấy tay che miệng lại, ngay cả vai của cô cũng đang run rẩy.
Người không biết còn tưởng cô đang đau buồn vì bị bắt nạt.
Anh đặt tay xuống, kéo cánh tay cô, ghé sát miệng vào tai cô, khẽ lướt qua vành tai: "Đừng kìm chế."
Hơi thở phả vào vành tai, ngứa ngáy, Hải Uyển Uyển không nhịn được run rẩy.
Vành tai của cô rất nhạy cảm, không chịu nổi kiểu trêu chọc này, cô ngay lập tức đưa tay che lỗ tai lại.
Khúc Dật Chi khẽ cười một tiếng, ngón tay vẫn đang vùi trong lỗ nhỏ của cô lại di chuyển về phía điểm nhạy cảm, ấn xuống chơi đùa.
"Rên đi, anh muốn nghe."
Ngoài miệng dịu dàng bao nhiêu, động tác trên tay càng hung bạo bấy nhiêu.
Hải Uyển Uyển sao có thể chịu đựng được loại kích thích này, cô không có chỗ nào để giải tỏa, run rẩy hét lên.
Tiếng hét còn kèm theo tiếng khóc nức nở, không thể phân biệt được là sung sướng hay đau đớn.
Cô thật sự là một tuyển thủ trời sinh xuất sắc, tiếng rên ɾỉ trên giường vừa trong sáng vừa gợϊ tìnᏂ, khơi dậy ham muốn thú tính nhất trong cơ thể anh.
Gậy thịt của Khúc Dật Chi càng cứng hơn, không chỉ miệng trên của cô rên ɾỉ mà ngay cả miệng dưới của cô cũng siết chặt.
Hải Uyển Uyển khẽ lẩm bẩm, Khúc Dật Chi phải ghé sát tai vào miệng cô, mới thấy cô đứt quãng nói: "Đàn anh...!Em...!thấy lạ quá..."
"Hả?" Ngón tay của Khúc Dật Chi vẫn còn đang khuấy loạn bên trong xung quanh lỗ nhỏ.
"Thuốc trong em...!hình như...!vẫn chưa hết."
Hải Uyển Uyển cuối cùng cũng thở hổn hển nói được một câu hoàn chỉnh.
Khúc Dật Chi nhếch môi, người phụ nữ này đúng là thật thà, khi cô muốn, cô không hề tỏ vẻ chút nào.
Anh rút ngón tay ra khỏi lỗ, "Pang" một tiếng, kéo ra một sợi bạc dài.
"Hả?" Hải Uyển Uyển theo phản xạ có điều kiện tính ngăn tay anh lại, ngẩng đầu nhìn anh, nảy sinh nghi ngờ.
Cô rụt tay lại theo phản xạ, sau đó rụt mặt lại, gần như vùi vào ngực mình.
Bàn tay của anh đã thấm nước, nhưng cảm giác khác hẳn với nước, trơn và nhờn hơn, không cần nghĩ cũng biết đó là gì.
"Đừng nóng vội, đều cho em."
Khúc Dật Chi đưa tay kia xoa ngực cô như một đứa trẻ, làm cho cô thở hổn hển.
Hải Uyển Uyển càng thêm xấu hổ.
Khúc Dật Chi bóp ra một ít thuốc nữa, bôi một vòng nữa lên hoa huyệt của cô, sau đó lấy hai ngón tay lại nhét vào trong lỗ nhỏ.
Vừa rồi cô chảy ra dâm ɖịch kéo theo một ít thuốc đã bôi vào.
Anh cũng không quên cơ thể cô còn khó chịu do ma sát quá mức.
Lần này anh đưa hai ngón tay vào, vẫn đút vào lỗ nhỏ từ phía sau người cô, dùng lòng bàn tay đỡ lấy mông cô, mở rộng lỗ nhỏ của cô ra, càng bôi thêm nhiều thuốc vào trong.
Cái lỗ nhỏ mát lạnh tê dại, cơ thể cô cong lên hơn nữa.
Hải Uyển Uyển thích cảm giác này.
Cô như muốn anh vào sâu hơn nữa nên cố tình đẩy mạnh mông cô vào người anh.
Khúc Dật Chi cũng không để cô thất vọng.
Ngón tay "phụt phụt" đưa đẩy, không ngừng đâm vào điểm nhạy cảm của cô.
Anh thậm chí còn dùng ngón tay cái xoa nắn âm đế ở đỉnh huyệt, thỉnh thoảng ấn qua vặn lại, khiến cho cô rên ɾỉ, và run rẩy dữ dội hơn.
Bàn tay che ngực ôm lấy cặρ vú đầy đặn của cô, dùng đầu ngón tay mân mê hai núm vú vốn đã săn chắc, không ngừng chơi với chúng cho đến khi chúng chuyển sang màu đỏ sẫm, cũng không dừng tay.
Môi anh lưu luyến, gặm lấy vành tai cô, để lại dấu ấn trên chiếc cổ thon thả của cô, vùi vào ngực hôn lên xương quai xanh của cô, cắn nhẹ lên bờ vai mượn mà...
Anh nghịch ngợm khắp cơ thể cô, Hải Uyển Uyển liên tiếp trải qua những đợt cao trào, nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ..
Giống như một đứa trẻ đã ăn kem bơ, cho dù kem có làm bằng nước đường ngọt đến đâu cũng không thể thỏa mãn được như kem bơ.
Cô nhớ những cơn đau dữ dội, những cơn co thắt, run rẩy không thể kiểm soát, trong nháy mắt quên đi tất cả những khoảnh khắc rực rỡ.
Cô muốn Khúc Dật thâm nhập, không phải bằng những ngón tay, mà bằng dương vậy lớn của anh.
Giống như trong phòng thí nghiệm, anh chơi cô rất mạnh, thâm nhập vào cô, chơi cô cho đến khi cô không còn chỗ nào để trốn, cũng không thể kiểm soát được bản thân.
Cô thở dài, không ngờ mình lại là một cô gái dâm đãng như vậy, hãy thừa nhận đi, đó chỉ là dục cầu bất mãn mà thôi.
Cô muốn nói với anh những ngón tay của anh không thể thỏa mãn cô, nhưng cô không biết nói với anh dùng gậy thịt chơi cô thế nào.
Cô chỉ có thể quay lưng lại, chạm vào eo anh để tìm dương vật của anh, sau khi chạm vào, cô cười thầm.
Anh hoàn toàn không hề bĩnh tĩnh, trăng thanh gió mát như cô tưởng tượng.
Anh nói hết thuốc rồi mà giờ gậy thịt lại cương cứng chọc vào mông cô.
Hải Uyển Uyển nắm lấy cây gậy đang nổ cứng của anh qua lớp áo choàng tắm: "Thuốc trong anh vẫn chưa hết đâu."
Giọng điệu mang theo ý cười.
Người phụ nữ này, thật sự đúng là thiếu thao mà.
Khúc Dật Chi cảm thấy mình như một kẻ ngốc mỗi khi anh muốn thương tiếc cô.
Lực trên tay anh càng mạnh hơn, lại đâm cô đến cao trào: "Muốn anh chơi em vậy à."