Khúc Dật Chi: "Đây chính là khách sạn tình thú."
Hải Uyển Uyển: ? ? ?
Thì ra, mới lần thứ 4 gặp mặt, hai người đã lăn lên tận giường của khách sạn tình thú?
Chờ đã...
Khách sạn tình thú trong ấn tượng của cô không phải như thế này.
Cô cảm thấy Khúc Dật Chi đang nói dối cô.
Thứ nhất, khách sạn này không có gì giống với khách sạn tình thú, ngoại trừ chiếu phim khiêu da^m khi bật TV.
Thứ hai, tại sao Khúc Dật Chi phải đưa cô vào khách sạn tình thú?
Hơn nữa khách sạn này sáng sủa, thoáng đãng, với quy mô và phong cách trang trí như vậy, không hề giống một khách sạn tình thú chút nào.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh: "Em không tin, khách sạn tình thú hoàn toàn không phải như thế này."
Một lần nữa, ấn tượng của Khúc Dật Chi về Hải Uyển Uyển đã hoàn toàn được xác nhận.
Cô gái này thực sự chưa từng trải qua thăng trầm của xã hội, rất đơn thuần.
Anh hỏi ngược lại: "Khách sạn tình thú là kiểu khách sạn thế nào?"
Chưa từng ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa từng xem heo chạy.
Trên mạng tràn ngập thông tin, cùng với những hình ảnh thường xuất hiện trong phim điện ảnh và phim truyền hình, câu hỏi này hoàn toàn không khó đối với Hải Uyển Uyển.
Cô tự tin trả lời: "Khách sạn tình thú ít nhất nên có màu sắc chủ đạo như màu đỏ, hồng, tím, nếu không sẽ không khơi dậy được ham muốn tình ɖu͙c.
Nhìn khách sạn này, ngay cả chăn ga gối đệm cũng đều là màu trắng, hoàn toàn lãnh đạm.
Đi vào đây sẽ không có cảm giác muốn làm t̠ình mà chỉ muốn ngủ thôi.
"
Cô thậm chí còn đắc ý, nhướng mày với Khúc Dật Chi, chỉ cần dựa vào màu sắc thôi cũng đủ để chứng minh đây là không phải là khách sạn tình thú.
Khúc Dật Chi nhếch miệng, hỏi ngược lại: "Thật sao? Mọi người đều không muốn làm t̠ình ở đây à?"
Khi anh nói chuyện, mắt anh có ý gì đó ám chỉ rất lạ, lơ lửng trên chiếc giường lớn ở trung tâm căn phòng, chăn bông vẫn còn đang lộn xộn trên giường.
Mặc dù bên trên giường đắp một chiếc chăn bông, nhưng bên dưới chăn bông, ga trải giường ướt sũng.
Hải Uyển Uyển thấy cô đã tự đào hố chôn mình.
Ở trên chiếc giường lớn trong khách sạn mang tính lãnh đạm này, cô khóc lóc đòi anh chơi cô, còn chơi cô phun nước ướt hết ga trải giường.
Cô vội vàng giải thích: "Chúng ta khác."
Khúc Dật Chi dù bận vẫn ung dung nhìn cô: "Ồ? Chúng ta khác thế nào?"
"Chúng ta bị hạ thuốc mà, là vì tác dụng của thuốc kích ɖục." Hải Uyển Uyển càng nói càng nhỏ, càng lạc đề.
Khúc Dật Chi bật cười thành tiếng: "Có vẻ như chỉ có mình anh bị hạ thuốc."
Hải Uyển Uyển cảm thấy cái lỗ mình đào càng ngày càng lớn, càng nói càng loạn, tốt nhất vẫn không nên nói nhiều.
"Anh nói đây là khách sạn tình thú thì là khách sạn tình thú, dù sao em chẳng thấy có gì đặc biệt cả." Hải Uyển Uyển lẩm bẩm, vừa hèn nhát, vừa ương bướng.
Khúc Dật Chi cũng không tiếp tục chủ đề này nữa: "Hôm nay em quá mệt rồi, lần sau sẽ dẫn em đến trải nghiệm hương vị tình thú của khách sạn này."
Thôi đi, anh chỉ là đang tìm cho mình bậc thang đi xuống thôi.
Hải Uyển Uyển âm thầm chế giễu anh ở trong lòng, hoàn toàn bỏ qua trọng tâm những gì anh nói là lần sau.
Chuông cửa vừa vang lên, phá vỡ cục diện bế tắc.
Người phục vụ của khách sạn bước vào với chiếc xe đẩy đồ ăn và đồ uống, còn ôm thêm một chiếc chăn bông.
Hải Uyển Uyển quấn chặt áo choàng tắm, quay đầu lại, nghĩ lại, đây cũng có thể là khách sạn tình thú nên cô không muốn bất kỳ ai nhìn thấy cô đang ở đây.
"Được rồi.
Ăn thôi." Khúc Dật Chi đẩy xe đẩy đồ ăn đến ghế sô pha, gọi cô.
Theo âm thanh kim loại vang lên, mùi thơm tỏa ra xộc vào mũi.
Hải Uyển Uyển quay đầu lại, sửng sốt.
Đây là anh nói buổi tối ở trong khách sạn không có nhiều đồ ăn lắm, em ăn tạm đi?
Xe đẩy ba tầng đầy ắp, có đủ loại đồ ăn Trung, Tây.
Salad bít tết, bánh crepe, súp nấm phủ bơ giòn, những lát thịt lợn luộc tươi ngon, sườn xào chua ngọt, cải xào nấm thơm phức, cháo trứng thịt, mì hoành thánh, súp chà là đỏ và câu kỷ tử, thịt cừu xiên nướng, cánh gà nướng, thận heo cay, thậm chí có cả một đĩa tôm càng cay.
Món tráng miệng sau khi ăn xong là một đĩa trái cây lớn với hơn chục loại trái cây.
Đồ ăn vặt có khoai tây chiên, snack dưa chuột, cà chua, mỗi loại có hương vị khác nhau.
Đương nhiên, cũng có đủ loại đồ uống, rượu ngoại, bia, rượu trắng, rượu vang, nước trái cây, nước ô mai...
Hải Uyển Uyển tròn xoe mắt, đảo mắt nhìn thức ăn hết lần này đến lần khác, cuối cùng dừng trên mặt Khúc Dật Chi, cô ngẩn người: "Này cũng quá mức phong phú rồi, còn có cả khoai tây chiên."
Khách sạn này không đơn giản.
Những món ăn này không có gì đặc biệt, đặc biệt ở chỗ bây giờ mới là sáng sớm, sao khách sạn này có thể cung cấp đủ loại món ăn kết hợp thịnh soạn giữa đồ ăn Trung Quốc và phương Tây trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Hải Uyển Uyển nuốt nước bọt: "Có nhiều loại như vậy, em không biết ăn gì."
Khúc Dật Chi đẩy súp chà là đỏ và câu kỷ tử đến trước mặt cô: "Uống cái này trước đi, bổ máu."
Hải Uyển Uyển: ? ? ?
Người đàn ông này đúng là tóm được cơ hội nào ngay lập tức nhắc nhở cô trải nghiệm ngày hôm nay.
Cô quá lười để tiếp lời anh.
Cô cầm xiên thịt cừu lên, cắn một miếng, giơ tay lắc lắc với Khúc Dật Chi: "Đã đến lúc làm một xiên thịt cho bữa tối." Cô tiện tay lại mở một lon bia, nhấp một ngụm.
Mát lạnh, quá sướng!
Khúc Dật Chi nhìn cô ăn, khẩu vị cũng tốt hơn, nhanh chóng ăn tối.
Cuối cùng hai người ngồi dưới đất dựa vào sô pha uống bia.
Hải Uyển Uyển nhấp một ngụm bia, quay đầu lại hỏi Khúc Dật Chi: "Sau khi xong việc hút một điếu thuốc, có phải loại cảm giác này không?"
Khúc Dật Chi cười nói: "Anh không hút thuốc." Anh nhấp một ngụm bia rồi nói thêm: "Anh cũng không biết."
Nhưng mà, cảm giác cũng không tồi.
Ăn uống thỏa mãn, Hải Uyển Uyển nghĩ đến một câu: "Ăn no sinh dục."
Đã vậy, Khúc Dật Chi còn cố tình nói: "Ngủ đi."