Cao H Cưỡng Ép Nam Thần Trên Xe FULL


Vẫn còn ngủ được? Tinh lực của người đàn ông này dồi dào vậy sao?

Hải Uyển Uyển đã thay đổi lại nhận thức của mình, nóng lòng, hận không thể ngay lập tức lên Zhihu đặt một câu hỏi: Một người đàn ông có thể xuất tinh bao nhiêu lần trong một đêm?

Khúc Dật Chi nhìn cô sững sờ, bế cô lên.

Cô thấp giọng hét lên một tiếng, theo phản xạ có điều kiện nằm lên vai anh.

Khúc Dật Chi nhếch môi, đặt nhẹ cô xuống giường, rồi đắp chăn cho cô: "Ngủ đi."

Hmm, hóa ra thật sự muốn ngủ.

Cũng tốt, căng da bụng chùng da mắt.

Hơn nữa, đã đến giờ đi ngủ.

Hải Uyển Uyển xoay người chớp chớp mắt: "Còn anh thì sao?"

Khúc Dật Chi khẽ cười, rất quân tử nằm xuống ghế sô pha.

Mặc dù chiếc ghế sô pha này trông đắt tiền, ngồi khá thoải mái nhưng chân tay anh dài, sau khi anh nằm xuống, chiếc ghế sô pha có vẻ nhỏ, chân anh gần như phải đặt trên tay vịn của ghế sô pha, hai tay đặt ở phía sau đầu.

"Đàn anh, anh không đắp chăn, không lạnh sao?" Hải Uyển Uyển hơi không đành lòng: "Hay là em đưa cho anh cái chăn này nhé."

Khúc Dật Chi tắt đèn, khắp phòng chỉ còn có ngọn đèn mờ trong góc phòng.

"Anh không lạnh."

"Ồ, vậy, chúc ngủ ngon."


Hải Uyển Uyển không ngủ được.

Cô nằm nghiêng, mở mắt ra nhìn Khúc Dật Chi.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không hề nghe thấy tiếng thở dốc, Hải Uyển Uyển cảm thấy hình như anh vẫn chưa ngủ.

Cô mệt mỏi, anh hẳn cũng không quá thoải mái.

Cô lại hỏi: "Đàn anh, anh nằm trên sô pha có khó chịu không?"

"Khó chịu."

???

Cô chỉ hỏi cho có lệ thôi mà,

lẽ ra anh phải nói mình không sao chứ? Vậy, cô nên nói gì tiếp theo đây, cô không thể cứ như vậy mời anh lên ngủ cùng được.

"Chiếc ghế sofa này quá mềm." Giọng nói trầm ấm của Khúc Dật Chi đặc biệt rõ ràng trong căn phòng thiếu ánh sáng.

"Hàng ngày bọn anh đều thao luyện trên giường cứng." Khúc Dật Chi nghiêng người đối diện với ánh mắt cô, nói thêm một câu.

? ? ?

Đây có phải là đang ngang nhiên bán thảm không?

"Em không định mời anh lên giường ngủ cùng à?"

Ngay thẳng, quân chứ, hóa ra anh cũng có lúc mặt dày, không biết xấu hổ như vậy.

Thôi thôi, khỏa thân làm đều cũng đã làm hết rồi, bây giờ mặc quần áo vào xong lại thấy xấu hổ, thật là giả tạo.

Cô vén chăn lên, vỗ vỗ bên cạnh mình: "Lên đây đi, giường này khá ổn, không mềm cũng không cứng."

Khúc Dật Chi bước lên giường, Hải Uyển Uyển vội vàng đổi tư thế nằm, dịch người vào bên trong.

Khúc Dật Chi cũng rất ngay thẳng, lịch sự nằm bên cạnh cô, đắp chăn lên.

Chiếc chăn bông rất mềm, rơi xuống khe giữa hai người, ngăn cách hai người bọn họ.

Qua lớp chăn bông, Hải Uyển Uyển có thể cảm nhận được hơi nóng bỏng truyền đến từ bên cạnh.

Nam nữ đúng thật khác biệt.

Cô sợ lạnh, còn người bên cạnh cô giống như một cái bếp lò.

"Ngủ ngon." Giọng của Khúc Dật Chi trầm ấm, giống như mang theo phép thuật thôi miên.

Thật kỳ lạ, vừa rồi cô không ngủ được, Khúc Dật Chi vừa nằm xuống, như có phép thuật thôi miên, cô nhắm mắt ngủ thϊếp đi.


Hải Uyển Uyển bị hơi nóng đánh thức.

Cô đang dựa vào cánh tay của Khúc Dật Chi, gối lên cánh tay anh.

Cánh tay anh đặt trước ngực cô, nắm lấy vú cô.

Áo choàng tắm của hai người đã biến mất từ lâu.

Hai người trần ͙trυồng cuộn tròn lại bên nhau, lưng tựa vào ngực, chân chống vào chân, mông dán vào bụng, giống như hai chiếc thìa ăn khớp với nhau một cách hoàn hảo.

Trên mông còn có vật cứng khổng lồ đâm vào, mãnh liệt thể hiện sự hiện diện của Khúc Dật Chi.

Hải Uyển Uyển không biết áo choàng tắm đã được cởi ra từ lúc nào.

Vấn đề ở đây là tại sao người đàn ông này lại cứng đến vậy!

Cô khẽ nhúc nhích người, định tách khỏi anh, nhưng lại bị người đàn ông phía sau mạnh mẽ kéo lại, nắm lấy hai bên ngực cô xoa xoa, phía dưới còn không kiên nhẫn húc mạnh vào mông cô vài cái.

Khúc Dật Chi hoàn toàn chưa tỉnh lại, hơi thở của anh rất bình tĩnh và đều đặn.

Không biết mấy giờ rồi, rèm cửa cản ánh sáng, trong phòng vẫn còn mờ ảo ánh đèn trước khi đi ngủ.

Cửa sổ cách âm rất tốt, không thể nghe thấy tiếng động ở bên ngoài.

Nhưng chắc đã không còn sớm, bởi vì cô rất tỉnh, hoàn toàn tỉnh táo sau một đêm ngon giấc.

Cô kéo cánh tay Khúc Dật Chi, vừa mới kéo đã bị anh vòng tay ôm chặt, giọng nói của Khúc Dật Chi vang lên từ trên đầu cô: "Còn đau không?"

Giọng nói anh rất nhẹ, khàn khàn mang theo chút ngái ngủ, không hiểu sao rất gợi cảm.

Hải Uyển Uyển theo phản xạ co rút lỗ nhỏ.

Dường như không còn đau nữa, thuốc này tốt thật.

Cô lắc đầu, cố gắng giật mạnh cánh tay anh lần nữa, nhưng ngược lại bị anh kéo tay lại nắm lấy dương vật cương to của anh: "Anh...!sao anh lại cứng nữa."

Khúc Dật Chi buông tay ra, chọc cây gậy cứng ngắc vào mông cô, di chuyển vài cái, khàn giọng nói: "Chào cờ."


Hải Uyển Uyển nghe không hiểu "chào cờ" nghĩa là gì, chuyển chủ đề nói sang chuyện khác: "Sáng nay anh không cần kéo cờ à?"

"Hôm nay thứ Tư, anh được nghỉ." Giọng Khúc Dật Chi mơ hồ như thể anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nhưng thân dưới của anh vẫn chọc vào khe mông của cô như thể anh đã tỉnh dậy rồi.

"Hmm, thứ tư được nghỉ là tốt rồi!" Hải Uyển Uyển thở phào nhẹ nhõm, nếu buổi chào cờ bị trì hoãn chỉ vì một đêm xuân, vậy cô chính là tội đồ của toàn trường rồi.

"Cái gì? Thứ tư?" Hải Uyển Uyển hét lên, không biết lấy đâu ra sức lực, cô thẳng người, ngồi dậy trên giường.

Cô dùng sức rất lớn, cánh tay Khúc Dật Chi bị hất thẳng ra ngoài.

Anh mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy người phụ nữ vừa rồi vẫn còn nằm trong vòng tay anh, tóc dài rối bù trên khuôn mặt ửng hồng vì vừa mới tỉnh dậy, lúc này mới chật vật ngồi dậy trên giường.

Hải Uyển Uyển muốn nhảy ra khỏi giường, nhưng không may, khi cô muốn đứng dậy, cô phát hiện ra chân của cô dường như đã không còn là của cô nữa.

Cơn đau ở âm hộ đã biến mất, nhưng đùi cô thật sự đau.

Cô chỉ có thể chậm lại, từ từ đứng dậy để quen với cảm giác tê mỏi của chân mình, nói: "Chết em rồi, Mã Chính Kính, sáng thứ 4, giáo sư đã thay đổi, phải chụp ảnh điểm danh."

Khúc Dật Chi nằm trên giường, cầm điện thoại xem giờ: "Bây giờ là 9h20.

Chúng ta quay về trường mất khoảng nửa giờ."

"May thế, tiết của Mã Chính Kính là tiết thứ hai.

Lớp học bắt đầu lúc 10h10, em chỉ còn 20 phút để chuẩn bị."

Hải Uyển Uyển thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra một vấn đề mới: "Quần áo của em đâu? "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận